Truật Xích hiên ngang bước lên thao trường của Cư Dung quan, vốn là một sân đá lớn nhô lên khỏi mặt đất, chỉ đợi Hoa Tranh hoặc Bạt Kha Đán bước lên cùng mình.
Hoa Tranh nhìn vào thần thái của vị huynh trưởng, trong tình thế một phải đấu hai mà vô cùng ngạo mạn, trong lòng lo âu.
Chưa đánh đã lo là điều tối kỵ, như vậy là đã nắm năm phần thua thiệt.Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai Hoa Tranh.
Nàng trông ra thì Kha Đán đã tới bên đứng cạnh từ bao giờ.
Dung mạo họ Bạt cổ quái, mặt nhọn như cáo, tay dài tựa đười ươi.
Hắn ăn mặc kiểu vu sư Mông Cổ, choàng hai bên chiếc bì mao đại y lông kền kền, hai dải vải màu sắc từ thán lục cho tới thâm lục.
Chiếc đầu lâu hươu chụp qua nửa trên đầu hắn, lại thêm than đen bôi khắp quanh khóe mắt, chỉ để lộ nhãn tình vô hồn như người âm phủ.“Ngươi xen vào làm gì?” Hoa Tranh quở mắng, vung nắm đấm đấm vào vai Kha Đán, nhưng trong giọng không có oán thán, trong nắm đấm cũng không có lực.
Kha Đán vốn là thuộc hạ của Hoa Tranh, chăm sóc và nuôi nấng nàng từ nhỏ, xưng hô với nàng cũng không bao giờ câu nệ phép tắc, là kẻ đầy tớ duy nhất có thể không xưng thần với công chúa mà không bị Triết Biệt xử tử.Kha Đán thì thầm chỉ đủ để công chúa nghe được, “Nha đầu ngươi chớ lo.
Tên mập đó mới ốm dậy, sức lực chưa hồi phục hẳn.
Ta và ngươi chỉ cần hòa hoãn, hắn nếu không biết lượng sức mình sẽ tự sụp đổ.” Hắn nói dứt lời thì bị công chúa nhéo vào tay.
Truật Xích ngũ quan sắc bén, dù hai người họ nói chuyện rất nhỏ nhưng Hoa Tranh không thể không đề phòng.Đán thở hắt một hơi rồi nói, “Cứ xem ta tránh đòn của hắn mà làm theo.” Nói rồi một bước vận công vào bàn chân, khinh công như bay nhảy tới trước mặt Truật Xích, lập tức cởi đại y, để lộ thân hình gầy guộc, chỉ có da bọc xương, trong đôi tay lại cầm một cốt trượng, hai đầu lâu hai bên.“Ngươi định đánh ta với một cây gậy sao?” Truật Xích cười lớn.Hoa Tranh đang đứng xem, đột nhiên cảm thấy bên vai đau nhói, như da thịt tróc ra, bốc mùi thối rữa.
Nàng hoảng sợ quay ra thì thấy vai mình hoàn toàn không sao, cơn đau lại biến mất như chưa từng tồn tại.
Nàng nhận ra là ban nãy Kha Đán chỉ chạm vào đó trong giây lát, hồ nghi vô cùng.
Lão vu sư này đã luyện được trò vu đạo nào rồi?Truật Xích ném phủ sang một bên, chiếc rìu lướt trên mặt đất cào một đường như trâu cày.
Thế hãn rút hai bên ra một đôi đoản phủ, múa chúng vô cùng nhanh lẹ, nói, “Ngươi thích dùng đồ chơi, ta cũng dùng đồ chơi.
Bằng không ngươi lại nói ta không công bằng.”“Thế hãn không cần nói nhiều, hãy cứ tiếp chiêu.” Kha Đán tay trước xoay trượng, tay sau quặp lại, nhập Đại Bàng thế, một thế thủ cơ bản của Tứ Thú Quyền.
Truật Xích hét một tiếng rồi xông vào, đôi đoản phủ xoay tròn như chong chóng, thủ pháp mau lẹ.
Kha Đán xoay trượng giả đò đỡ lấy, nhưng khi đôi phủ đi tới thì thúc trượng xuống mặt đất, cả thân người trầm bổng phi nhanh ra nơi khác.
Truật Xích xoay người chém vội, nhưng Kha Đán đã ở cách đó ba bước chân.
Xích thét lên một tiếng nữa, nhảy một bước thu hẹp hoàn toàn khoảng cách, nhưng Đán lại một thúc trượng mau lẹ di chuyển ra nơi khác.Vốn đoản phủ là cặp vũ khí tầm gần, mà vũ khí càng ngắn kẻ sử dụng lại càng phải áp sát.
Kha Đán dụng Đại Bàng thế vốn đã mau lẹ, gắn thêm cốt trượng như cánh tay nối dài, liên tục đặt bản thân ngoài tầm tiếp cận của Truật Xích.
Thế hãn càng nổi xung, xông lên một lần, vận chiêu Công Ngưu Khứ Thí, khi phi tới cát bụi dưới chân bay lên mù mịt.
Kha Đán thúc cốt trượng chọc lên đầu ngón chân Xích, thân thể nhẹ bẫng bay lên cao quá đầu hắn, đầu ngón tay cái ấn nhẹ lên đỉnh đầu hắn rồi rút tay lại ngay.
Đám đông xung quanh thấy Kha Đán bay lượn vô cùng đẹp mắt, vỗ tay nhiệt liệt.Kha Đán thân thể gầy nhom, nội công lại không bằng Truật Xích, kể cả có vận công vào đúng yếu huyệt cũng sẽ bị Xích vận kình đẩy ngược lại hoặc điều hướng đầu ngón tay đi nơi khác.
Quả thực, đòn tấn công vừa rồi của Đán chỉ mang lại cảm giác như ong chích, có khó chịu nhưng không hề gây tổn hại cho Xích.Xích biết ném trọng phủ đi dùng đoản phủ là sai lầm, nhưng giờ đã trót, đang tỉ thí lại nhặt lại trọng phủ thì há chẳng phải