Quả giật mình, vội vàng tránh sang một bên.
Đài Vũ thấy thân thủ y nhanh lẹ, chỉ tránh một đòn thôi mà cảm giác đã hơn hẳn những kẻ trước nay từng đấu với mình.
Nàng mới vận nội công, tung thêm hai, ba đòn quyền nữa đánh tới.
Tuy nội công của nàng mới ở tầng thứ nhất, nhưng đã có nhiều chỗ được khai sáng, sớm rồi sẽ đột phá lên cảnh giới thứ hai.
Đòn đánh của nàng quyết đoán, còn Hắc Quả đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, dính một quyền vào vai mới lảo đảo vài bước, ôm vai la toáng, “Này! Làm cái gì thế hả?”Đài Vũ chẳng nói chẳng rằng, lao vào đánh tiếp.
Hắc Quả nhìn kỹ ra thì mới thấy cô nương này dung mạo không hề tồi! Tự nhiên nàng lao vào đánh mình, chi bằng mình cũng chơi đùa với nàng một phen.Đài Vũ không rõ chiêu thức là sư phụ nào truyền thụ cho, nhưng quyền thuật nhất định không phải từ tam đại giáo phái, chiêu thức biến dị khôn lường.
Nhưng Hắc Quả thân thủ vừa nhanh, nhãn quan lại vô cùng sắc sảo, trước các chiêu thức chưa bao giờ gặp mà vẫn nhìn ra, đón đỡ kịp thời.
Chàng vận Lôi Âm Quyết thức thứ nhất, ánh sáng chói lòa như tia sét.
Chiêu này của người dã nhân viễn Bắc, bản thân Đài Vũ cũng chưa gặp bao giờ, khiến nàng lúng túng không biết làm sao.
Nàng lại không nhãn quan nhanh lẹ như Hắc Quả, trúng một chiêu vào bả vai, lùi ngược lại tới sáu bảy bước.Nàng tròn mắt kinh ngạc.
Bị đánh một đòn, lửa giận của nàng không những không mạnh mẽ hơn, mà còn dần tiêu biến.
Nàng nghĩ thầm, “Sao lại có người ở đâu dung mạo vừa anh tuấn, quyền thế vừa cương mãnh tới vậy?”Hắc Quả quả thực anh tuấn, nhưng vẻ đẹp của hắn không phải ai cũng nhìn vừa mắt.
Tuy vậy, con mắt Đài Vũ đã nhuộm một màu hồng, trong đôi mắt kẻ si tình thì cái gì cũng là cái đẹp! Ngay bây giờ mà có con chim bay qua phóng uế vào mặt hắn thì trong mắt Đài Vũ hắn cũng như đắp thêm một lớp phấn son mĩ miều vậy.Mải ngắm nhìn họ Hắc, Mai Đài Vũ không kịp đỡ đường quyền của hắn vung đến.
Hắc Quả thấy nàng ta không đỡ, vội xòe bàn tay ra, đường quyền biến đổi thành cái tát, công lực giảm sút, cốt sao để nàng không bị thương.
Mai Đài Vũ bị tát lệch mặt, ngẩn người ôm má, trong đầu không nghĩ gì tới chuyện đánh nhau nữa, chỉ nghĩ, “Tay chàng vừa chạm vào mặt ta.
Thật là… thật là… thật là sung sướng làm sao!”Hắc Quả đánh thêm bốn, năm đòn, Đài Vũ không kịp đỡ đòn nào, bộ pháp loạng choạng.
Quả mới luồn tay hai ngón chọc lên bên trán nàng, một đòn mau lẹ tóm lấy trâm cài tóc trên đầu nàng.
Lại tiện đẩy tay một cái khiến nàng ngã xuống đất, xong rồi thó luôn một chiếc hài dưới chân.
Đám đông vừa cười vừa vỗ tay ầm trời.Đài Vũ mới lật người nằm ngửa dưới đất, hai tay vội xua xua mà la lớn, “Ta thua, ta thua rồi! Đại hiệp muốn có thể dẫn ta về, không cần đánh nữa.”Hắc Quả mới hỏi, “Thế nãy giờ cô nương đánh nhau với ta là vì lý do gì?”“Là ta lớn mật chiêu thân.
Đại