“Thúc thúc! Con về đây rồi!” Vừa bước qua cổng ngoài tệ xá, Đài Vũ đã hô một tiếng lớn, vang văng vẳng vào trong tệ xá, khắp khuôn viên ai nấy đều nghe thấy.
Người trong tệ xá ngồi trong các bàn ghế gỗ ở ngoài tiền sảnh, nhiều người quay lại chào cô, chỉ liếc qua Hắc Quả đi đằng sau mà không để ý kĩ càng hơn.“Vũ nhi nay lại làm chuyện gì rồi?” Một nam nhân đang ngồi thưởng rượu thấy vậy quay qua cười, giọng nói nửa thật nửa đùa.“Vũ nhi chỉ cần không khiến cho nhà ai bốc cháy ấy vậy là may mắn rồi.” Một nam nhân ngồi ngay đối diện phụ họa.“Không có; không có!” Đài Vũ chống tay quanh hông, đầy vẻ ương ngạnh.
“Ta mới chỉ gây cháy nhà có ba lần thôi, sao các vị cứ phải nhắc đi nhắc lại?”“Vậy cuối cùng đã có thể nướng thịt heo như Mẫn tệ chủ chưa?” Nam nhân nọ khuôn mặt càng thêm châm biếm.“Tiền bối đừng có trêu chọc ta! Rồi có ngày ta sẽ nấu được cơm không khê, luộc được rau không nhũn, lúc đó để xem ai mới là người cười ai.”Hắc Quả lắc đầu lè lưỡi.
Vị cô nương này mà cưới phải thì không những bị bỏ đói mà thế nào cũng có ngày chết cháy.Tệ xá của Mẫn tệ chủ phía trong bài trí vô cùng lộng lẫy.
Tệ xá này có kiến trúc rất đặc biệt, với mái nhà cong lượn sóng tựa hồ đại long hạ thiên.
Tường xây từ thiêu môi, có những họa tiết long hổ được trạm khắc tinh xảo, hằn mờ lên bờ tường, nếu đôi mắt không tinh tường có thể sẽ bỏ lỡ.
Ngoại môn tệ xá được làm từ gỗ tuyết tùng, được chạm trổ kỹ lưỡng và được trang trí với những tấm phác đồ, tranh vẽ hoặc họa tiết đẹp mắt.
Trong tệ xá được chia làm nhiều gian phòng, mỗi phòng đều được treo tranh, dựng tượng tạc, độ tinh xảo đạt ở mức tốt, đều không phải những món hàng rẻ tiền.Đi qua hậu môn nhìn ra, tệ xá còn có một sân vườn rộng lớn, với nhiều loại cây cối và hoa lá tươi tắn, đặc biệt là một hàng hoa tử đằng sắc tím vô cùng trang nhã.
Ngoài ra thì còn một hàng cây mận, tiếc là hoa loài cây này chỉ nở giữa mùa đông giá rét.
Các khu vực trong sân vườn được bài trí với những đài phun nước Hoa Bắc và các tổ vật Nữ Chân, một sự giao thoa kết hợp hoàn hảo giữa hai nền văn hóa.Một người đàn ông trung niên, ria mép gọn gàng, thân hình béo núc đ ẫy đà lật đật chạy ra.
Ông ta mặc một cẩm bào cổ rộng, trên cẩm bào thêu anh đào hồng và tử đằng tím, các loài hoa nở rộ đẹp đẽ thường thấy ở vùng Hoa Bắc.Người đàn ông nọ mới hớt hải nói, “Vũ nhi! Con đi đâu nãy giờ? Người ta lại kêu ầm lên con nghịch ngợm ngoài kia nữa rồi!”Hắc Quả nhận thấy ai nấy ở đây đều gọi Đài Vũ bằng cái tên trìu mến Vũ nhi, có vẻ như vị cô nương này có quan hệ rất rộng rãi, tính tình quảng giao.
Hắc Quả cho rằng người này hoặc là thúc thúc của Đài Vũ, hoặc là tệ chủ ở đây.“Không có!” Đài Vũ xua tay vội vã chống đối.
“Không những không cháy nhà ai, con còn đem về một đức lang quân!”Hắc Quả ráo rác nhìn xung quanh để tìm xem đức lang quân đó là ai, nhưng chỉ thấy bọn họ nhìn mình.
Kẻ nào kẻ nấy nhìn hắn đôi mắt cũng đầy một vẻ thông cảm, thương hại.“Từng này tuổi đầu rồi mà vẫn không chịu lớn, sau này ta cho lũ khỉ rừng quản lý tệ xá có khi còn hữu dụng hơn đó.” Người đàn ông mới bước tới Hắc Quả, ôn tồn nói, “Ta là Mẫn tệ chủ, còn nghiệt nhi này là điệt nhi của ta.
Không biết Vũ nhi nhà ta có khiến thiếu hiệp gặp phiền hà gì, xin thiếu hiệp bỏ qua cho.”Hắc Quả mới nhận ra không có ‘hoặc là’ gì cả.
Người này vừa là tệ chủ, vừa là thúc thúc của Đài Vũ luôn.
Nhưng vì Đài Vũ mặc bố phục của nhà làm nông, du mục, hắn nhất thời không hình thành liên hệ trong đầu.“Làm gì có đâu!” Đài Vũ hắng giọng.
“Con bảo hắn ta tới đây có thịt heo ăn, hắn cắp đuôi tự giác tới đó, không cần con phải lấy gậy đập vào đầu bất tỉnh rồi lôi về đâu.”Mẫn tệ chủ và Hắc Quả cùng cười nhăn nhó.
Mẫn tệ chủ nói, “Thiếu hiệp đã tới đây rồi thì hãy cứ ở lại dùng bữa, ta không tính tiền.
Nhà bếp chúng ta chưa làm thịt heo, nhưng ta sẽ bảo họ làm ngay.
Thiếu hiệp cứ vào trong ngồi đợi.”Mẫn tệ chủ mời Quả bước vào một căn phòng được trải lụa đỏ, rõ ràng được sắp xếp bài trí để thết đãi một quan viên nào đó.
Cũng phải có vinh dự lắm hắn mới được mời ngồi ở một bàn ăn tươm tất thế này.
Ở bên cạnh, Đài Vũ liên tục hỏi hắn người từ đâu đến, kiếm thuật học được từ ai, học võ bao năm mà sao cao cường vậy.
Hắc Quả nghĩ bụng phải khiến cho cô nương này thất vọng, nên nói câu nào cũng tự hạ thấp bản thân.Vũ hỏi hắn từ đâu đến, hắn bèn nói, “Ta từ miền viễn Bắc xa xôi.
Xứ bọn ta ăn lông ở lỗ, chỉ biết mấy môn vô bổ chặt củi săn cá voi, không biết gì mấy trò hay dưới xuôi này.”“Ngươi săn được cả cá voi?” Đôi mắt Đài Vũ chớp chớp, sáng lóe lên như tinh hà.“K-không! Ta chỉ có đi cùng thôi, là tay thủy thủ lái thuyền, chẳng làm được gì cả.”“Ngươi biết lái thuyền lớn chưa được cả cá voi?”“Thôi, cô hỏi câu khác đi.”Vũ lại hỏi hắn chăm chỉ học võ nhường nào mà lại võ nghệ cao cường tới vậy.
Quả lập tức đáp, “Ta đâu có tập gì! Ta chỉ tập vài môn võ công chính phái, nhà nhà ai cũng biết.
Khi gia gia bắt ta luyện võ, ta