Ô Di Hà xen vào giữa hai người, trong giọng nói chứa đầy bực dọc, “Không có cuộc tỉ thí nào sẽ diễn ra cả.
Chúng ta cần phải giữ sức cho kẻ địch, không phải dùng sức lực đó làm những việc vô bổ.”Thừa Lân mới nói, “Nếu tại hạ không chấp nhận, ắt các vị huynh đài đây sẽ sinh nghi kỵ.
Chi bằng giải quyết một lần này.”Ô Di Hà nhìn Thừa Lân một hồi rồi đáp, “Được.
Nhưng sẽ không được phép có gì đi quá giới hạn.” Ô Di Hà quay sang Ô Di Đạo, đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm lấy đạo như một mũi tên rực lửa.
“Và không gây đòn chí mạng.”“Huynh cứ yên tâm.
Đệ tự kiểm soát được.
Đệ đã bao giờ khiến huynh phải phiền muộn chưa?”“Lần trước đệ bảo ngươi chỉ ăn một miếng đùi hươu thôi, nhưng đệ ăn dám ăn thêm miếng nữa của ta.
Ta rất không tin tưởng khả năng tự chủ của đệ.”Ô Di Đạo vỗ ngực.
“Có vấn đề gì, huynh tự vác kiếm vào mà ngăn chặn.
Đệ mà làm sai gì, sẽ ngưng uống rượu cả tuần.
Nhường hết lại cho các anh em!”“Đây không phải là chuyện để đùa.”“Rượu với đệ không phải chuyện để đùa đâu!” Nói rồi, Đạo mới đi ra chỗ một người khác ngồi gần đó, lấy bầu rượu trên tay người đó mà tu, xong cười khà khà.
“Người anh em cho ta làm nốt một nhấp, cho ta nhớ vị rượu, kẻo sau này ta không còn được uống nữa.”Ô Di Hà nắm tay thành nắm đấm, đấm nhẹ lên ngực Đạo.
“Ta không đùa giỡn.
Hãy nhớ lời ta.”“Không có gì để huynh phải lo lắng cả.”Ô Di Đạo ra chiêu đầu tiên.
Đôi mắt Thừa Lân di chuyển theo chuyển động kiếm, chột dạ nhận ra Đạo nhắm thẳng nơi hiểm yếu yết hầu, kiếm thể lộ liễu nhưng vô cùng hung bạo.
Thừa Lân đã luyện tập chiêu thức phòng thủ Nhu Ưng Trảo không biết bao nhiêu lần; trước với Gia Khảm tỉ thí lần nào cũng chỉ cần thanh thoát gảy nhẹ đường kiếm của Khảm là tự khắc điều hướng chiêu thức kẻ địch vào không gian, trở nên vô hại.
Nhưng lần này dùng Nhu Ưng Trảo với Ô Di Đạo cảm thấy thật khó khăn.
Phải tập trung cực độ, Thừa Lân mới chạm được thân kiếm vào ngay dưới mũi đoản kiếm của Đạo, khiến mũi kiếm của hắn xiên lệch.
Thừa Lân muốn nâng kiếm lên tung chiêu thức phản đòn, nhưng cổ tay nhói lên một lần, khiến chàng phải nghiến răng lui lại.Tác động của Ô Di Đạo không quá mạnh, cũng chẳng gây ra nội thương nào, nhưng Thừa Lân cảm giác bắp tay đau nhức, hô hấp đình trệ.
Đạo chẳng nói chẳng rằng, không cho Thừa Lân cơ hội nghỉ ngơi, đã ra chiêu thứ hai.
Thừa Lân lăn sang một bên, nhưng thanh Không Ngưng Kiếm nặng nề khiến chàng di chuyển khó nhọc.
Chỉ chậm chạp một chút nữa thôi đã không tránh được rồi.Đạo đợi Thừa Lân đứng dậy mới cười lớn một tiếng, múa đoản kiếm thoăn thoắt.
“Đệ tử Ni Kham mà chậm chạp yếu đuối vậy sao? Thật mất vui quá.
Nghe đây.
Ta sẽ cho ngươi xuất hai chiêu, ta chỉ chống đỡ.
Xem bản lĩnh của phường trộm cắp thực sự tới đâu.”“Kiếm của ta so với hắn ắt có lợi thế ở cự ly xa.
Kinh Vân Ảnh sẽ là hiệu nghiệm nhất,” Thừa Lân nhẩm trong đầu.
Kinh Vân Ảnh của Ni Kham gia đường kiếm mượt mà, gây ảo ảnh, xuất chiêu một nơi nhưng kết thúc lại ở nơi khác.
Khi lão sư Gia Khảm cho thị phạm kiếm pháp, đường kiếm của ông luân chuyển liên hồi, Thừa Lân không thể nào theo dõi nổi, như trước mặt có ba bốn đường kiếm khác nhau.
Khi bàng hoàng tỉnh ra thì kiếm đã gần đến cổ rồi.Thừa Lân có thể sử dụng Kinh Vân Ảnh, nhưng chiêu thức mới mở đến tầng thứ ba, không rõ sẽ hiệu nghiệm đến đâu.
Chàng không tập trung ngoại lực lên tay cầm, mà phân chia đều sức lực ra toàn bộ cơ thể.
Toàn bộ thân thể phải nhu nhuyễn thì kiếm thức mới mềm mại, khó đoạn định; đó chính là bản chất của Hạc Kiếm pháp.Chàng hạ trọng tâm, xuất chiêu dưới thấp, lợi dụng ảo ảnh để đột ngột đổi hướng lưỡi kiếm lên mạn sườn.
Tuy nhiên, Không Ngưng Kiếm vẫn