Author: ThatNghiep
"Mẹ kiếp thằng khốn Mucho, bây giờ là một giờ sáng của mồng một đầu năm đấy. Hẹn đéo gì giờ này?"
Mocchi ngồi trên ghế gác chân vừa cằn nhằn. Rindou nghe Mocchi cằn nhằn nãy giờ trên dưới mười lần, có phần bực bội chậc lưỡi:
"Im đi Mocchi. Mày ồn quá thể."
Mocchi nổi gân trên trán mà trừng mắt với hai anh em Haitani chết tiệt kia. Shion cười ngả ngớn:
"Mà sao hai anh em bọn mày lại ở đây? Chẳng phải vì Kakuchou lẫn hai bọn mày đều ở Shibuya nên Mutou mới gọi sao?"
Căn bản không đặt đối phương vào mắt, Ran chẳng thèm để tâm đáp lời Shion, hắn nhịp nhịp cây baton trong tay:
"Này Kakuchou. Sáng mai bọn tao có việc bận, không rảnh mà tiếp bọn mày mãi đâu."
Kakuchou cầm điện thoại dán mắt vào cái tin nhắn vỏn vẹn năm chữ "Ừ, tao chờ được mà.", trong lòng cũng nóng như lửa đốt, nổi cáu đáp lời:
"Mỗi bọn mày bận chắc? Mẹ kiếp, sao cứ phải vào cái giờ này..."
Izana ngồi bắt chéo chân chờ đợi, dù hắn chẳng nói một lời nhưng đôi mắt đã trầm xuống, sát khí toả ra khiến người ta lạnh sóng lưng.
Toàn bộ cấp cao của Tenjiku tập hợp tại đây, chỉ để chờ Mutou mang một "người" nào đó giới thiệu cho bọn họ, yêu cầu muốn đối phương được gia nhập vào cấp cao của Tenjiku.
Nghe tiếng cửa mở ra, cả đám cùng ngẩng đầu, sau đó trân trối hai mắt nhìn cái tên mặt chẳng biến sắc Mutou kia bế một người thấp bé vào.
Là bế – công – chúa!
Mocchi muốn rớt cả mắt, chưa cần thấy mặt, chỉ cần nhìn cái cơ thể thấp bé gầy yếu chẳng có cơ bắp kia, hắn đã muốn phát điên lên. Đây mà lại là người Mutou muốn giới thiệu? Mocchi còn tưởng nhân vật tai to mặt lớn nào hoặc là một tân binh đầy triển vọng mới được khai phá, hắn gằn giọng:
"Mẹ kiếp Mucho! Mày bắt bọn tao chạy từ Yokohama qua đây chỉ để mày giới thiệu một con gà bệnh?"
Takemichi mím môi, cậu biết trông cậu chẳng to con như Mocchi nhưng tên khốn này mắc gì phải so sánh ác độc như thế? Mà tóc cậu cũng màu vàng... Takemichi chợt liên tưởng mặt cậu gắn lên con gà, trong lòng không khỏi gục ngã.
Shion cười khinh thường: "Mày có bị vấn đề về đầu óc không vậy Mucho?"
Mutou chẳng thèm quan tâm Shion với Mocchi, hắn đặt người trong tay lên ghế cẩn thận. Izana thấy vậy chớp mắt, cũng có phần ngạc nhiên. Hắn và Mutou quen biết đã lâu, cùng làm nhiều tội ác, thế nhưng chưa từng thấy Mutou đối xử dịu dàng với ai như thế cả.
Izana cũng có chút tò mò khuôn mặt phía sau bao che kia, rốt cuộc là gương mặt thế nào mới làm Mutou thay đổi thái độ như thế.
Ran nheo mắt, hắn chỉ muốn đi về nhà ngủ rồi sáng mai có sức lực đi chơi cùng nhóc cưng của hắn, thế là khó chịu lên tiếng:
"Trông không đánh đấm được gì, chỉ hợp làm bao cát. Vậy là thiên tài thông minh hay cỗ máy kiếm tiền? Đừng làm mất thời gian của tao."
Takemichi hít một hơi thật sâu. Ừ, cậu thừa nhận, cậu không biết đánh đấm, nhưng mắc gì phải nói cậu chỉ hợp làm bao cát chứ? Có biết tổn thương tự tôn đàn ông lắm không?
Rindou cẩn thận quan sát cái người ngồi trên ghế, nhìn bàn tay trắng mềm kia có chút quen mắt, có điều trên đời này hắn chẳng thích tay ai ngoài nhóc hamster lông vàng. Rindou chung mạch não với anh trai, bày tỏ chẳng ưa người Mutou giới thiệu chút nào:
"Nhìn không thông minh, đồ mặc cũng quê mùa. Vô dụng quá. Cái gì cũng không được."
Takemichi nghiến răng. Tên khốn này thật sự lựa chọn cái chết. Chỉ nhìn người của cậu mà dám tuyên bố cậu không thông minh? Đồ mặc trên người là mẹ cậu mới mua cho, chê bai cái quỷ gì?
Izana nhìn đồng hồ, khoé môi nhếch lên mỉm cười nhưng đôi mắt tím nhạt toàn là sát ý lạnh thấu xương:
"Tốt nhất là mày nên giới thiệu một người có giá trị, nếu thằng nhóc này là đứa yếu ớt ngu xuẩn, tao sẽ bóp chết nó ngay tại chỗ."
Takemichi trợn mắt, thầm mắng cái tên điên bạo lực này! Chỉ là trong thoáng chốc, Takemichi tự nhìn nhận bản thân. Ừ, vừa ngốc vừa yếu... nhưng chắc không bị bóp chết nổi đâu nhỉ?
Mutou khựng người, hắn cũng ngập ngừng không biết phải nói làm sao với Izana về người này. Kakuchou lúc này đã hận không thể bóp nát cái điện thoại rồi phóng đến nhà người kia, trên trán nổi gân vì giận dữ lẫn sốt ruột, hắn gằn giọng:
"Mutou, mày tốt nhất nhanh lên cho tao. Gà bệnh, bao cát, ngu ngốc, nghèo đói, yếu ớt, mẹ kiếp cái gì cũng được. Nhanh đi!"
Takemichi mấp máy môi. Cảm ơn nhé cậu bạn lúc nhỏ, nhưng tao không cần mày tổng hợp toàn bộ nhận xét nãy giờ của cả đám đâu... Đừng nhân đôi vết thương nữa, cảm ơn.
Mutou nhíu mày, chẳng thích ai nói xấu người mà hắn đem đến, chậc lưỡi một tiếng:
"Đây là trái tim của Touman, là người vực dậy Touman, cũng là người đánh bại Hắc Long."
Phút chốc cả đám đang cáu gắt cùng im lặng. Ran với Rindou ngẩn người, thoáng cái đã nghĩ ra hình ảnh của một người. Chẳng lẽ...
Mutou cởi bao che đầu của người ngồi trên ghế vừa giới thiệu, tuy giọng nói đều đều nhưng trong mắt đã sáng lấp lánh đầy tự hào:
"Hanagaki Takemichi, tiền nhiệm đội trưởng đội ba Touman nổi tiếng, người nắm quyền sinh sát của Hắc Long hiện tại."
Izana với Kakuchou trân trối nhìn mái tóc vàng mềm mại rối bù của đối phương, hai anh em Haitani hoang mang nhìn đôi mắt xanh sáng như màu trời của người trên ghế kia.
Mutou không nhận ra sự khác lạ của bốn người nọ, hắn tiếp lời: "Đây là ngườ-..."
"Đây là người của bọn tao!!!!"
Ran, Rindou, Izana cùng Kakuchou đột ngột đồng thanh cắt lời của Mutou. Căn phòng tức khắc tĩnh lặng như tờ. Mutou hoang mang, bị lậm bên Touman cũng vô thức cãi lại:
"Không, đây là người của tao mà."
Takemichi: "..."
Của ai nó quan trọng đến thế à? Của tao, của tao, của tao, tính chia năm xẻ bảy cái người cậu ra hay gì?
Mocchi với Shion ngẩn người một bên, lần đầu tiên thấy mấy tên cấp cao của Tenjiku kích động đến vậy. Cái bọn này luôn vô cảm như thể trời sập cũng chẳng xem là chuyện to tát, vậy mà bây giờ lại nổi gân cổ gân trán rồi gào lên giành một người?
Shion nghiêng đầu: "Mặt mũi ngu ngốc, người thì gầy còm, có cái mẹ gì mà giới thiệu?"
Một đám năm người kia như bị đụng phải vảy ngược, tức khắc quay đầu trừng mắt rồi gầm lên: "Câm ngay!!"
Shion: "..."
Shion ngơ ngác, Mocchi đành đưa tay vỗ lưng mấy cái.
Mocchi quan sát chằm chằm thằng nhóc tóc vàng ở trung tâm kia, trong lòng không khỏi kì quặc. Chủ trại chó Touman nổi tiếng hắn biết, nhưng không nghĩ người thật lại là một thằng nhóc bình thường đến thế. Nhìn y hệt học sinh ngoan, sao mà là bất lương nổi tiếng đập bể đầu tổng trưởng Hắc Long được?
Mà hai anh em Haitani chết tiệt luôn cao ngạo bất cần, sao lại xem trọng thằng nhóc này đến thế? Chẳng lẽ dưới cái vẻ ngoài lơ ngơ ấy là một nhân cách khác?
Mocchi âm thầm gật đầu đồng ý với chính suy nghĩ của bản thân, ấn tượng ban đầu về thằng nhóc này thay đổi một chút. Sau này quan sát kĩ hơn là được, biết đâu có thể kéo về làm người dưới trướng rồi bắt hai anh em chết tiệt kia quỳ gối chịu thua?
Mocchi tưởng tượng cảnh hai tiện dân Haitani khóc hết nước mắt quỳ gối dập đầu trước hắn, cả người đều sướng rơn, thế là quyết định sẽ kéo thằng nhóc tóc vàng kia về phe mình.
Mutou lúc này mới nhận ra thái độ của bốn người kia không đúng. Takemichi sao có thể quen hai anh em Haitani... Quan trọng là làm sao mà Kakuchou và Izana lại quen biết Takemichi?
Hai anh em Haitani cũng ngẩn người. Bọn hắn đã cố ý giấu nhẹm chuyện Takemichi trước mặt Izana, hoàn toàn không muốn con hamster lông vàng ngốc nghếch dính đến vũng bùn này. Vậy mà bây giờ không cần Mutou giới thiệu, Takemichi đã quen biết với Izana và Kakuchou từ trước?
Kakuchou mấp máy môi vài lần, hắn chợt mở to mắt:
"Takemichi! Mày là... Đúng rồi... Hanagaki Takemichi..."
Vì đối phương luôn cười ngốc nghếch rồi dựa dẫm hắn, Kakuchou chưa bao giờ liên tưởng việc người trong lòng của hắn là bất lương. Mà người này không chỉ là bất lương vô danh tiểu tốt...
Hanagaki Takemichi, chủ trại chó Touman, người nổi tiếng đến nỗi bất lương nào ở Tokyo cũng biết danh.
Kakuchou sững sờ quay mặt nhìn vào tường, cố gắng tiếp thu thông tin khổng lồ mới xuất hiện.
Hanagaki... Takemichi...
Máu khắp người như ngừng chảy, Izana chớp mắt, hắn bỗng bước lại gần rồi nắm lấy cằm thiếu niên tóc vàng, cúi đầu sát đến khi thấy rõ hình bóng của hắn trong đôi mắt xanh sáng kia. Đôi mắt tím nhạt mang theo hoang mang, trái tim Izana đập nhanh đến mức cả lồng ngực đau đớn, một nỗi giận dữ lẫn ghen tuông chẳng thể kiềm được đang tuôn trào khỏi trái tim của hắn.
Hoá ra là vậy...
"Michi... Mày là người của Touman... Mày là người của thằng khốn Manjirou đó..."
Takemichi bị siết cằm đau đến nhíu mày, trong đầu suy nghĩ một lượt các cách để Izana thoát khỏi kích động vì "Manjirou".
"Izana!"
Mutou không hiểu chuyện gì nhưng hắn cũng tức khắc nắm lấy tay Izana cản lại. Izana quay đầu, Mutou ớn lạnh vô thức lùi một bước về sau.
Đây là ánh mắt Izana thật sự sẽ giết người, cuồng bạo và khủng bố, huỷ diệt và nuốt chửng mọi thứ cản đường, là ánh mắt vô cảm khiến Mutou phải thần phục người này làm vị vua duy ngã độc tôn của hắn.
Mutou không hiểu, Izana chẳng có hứng thú với bất kỳ ai đến mức độ hung bạo độc chiếm như thế này. Người duy nhất hắn biết là Shinichirou, người đã khiến Izana hai năm trước bỗng chán chường rồi tuyệt vọng như người chết.
Nhưng Izana bỗng vực dậy... Mutou mở to hai mắt, trái tim đập càng lúc càng nhanh.
Vào tháng chín, Izana bỗng liên lạc với toàn bộ bè phái và người dưới trướng của hắn trước đây, kể cả thế hệ S62 rồi lập nên Tenjiku. Việc đầu tiên Izana làm không phải là càn quét các bang khác ở Yokohama mà là tìm kiếm một người.
Một người mơ hồ chẳng rõ mà
Mutou ngẩn ngơ.
Hoá ra Hanagaki Takemichi mới là ngọn nguồn cho sự vực dậy từ tro tàn của Tenjiku.
Vô số hình ảnh như nghiền nát tâm trí hắn, một đống cảm xúc điên cuồng xáo trộn khiến đầu Izana càng thêm đau đớn. Hắn chỉ muốn bóp chặt lấy người trong tay, hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương vào người để người này vĩnh viễn không thể rời xa hắn, vĩnh viễn không vấy bẩn bởi thằng khốn Manjirou kia!
Khi lý trí Izana dần bị nuốt chửng bởi tiếng gào thét điên dại trong đầu, hắn chợt nghe giọng nói nhỏ xíu của người kia y hệt như tiếng mèo con:
"Đau..."
Izana giật mình, lực ở tay buông lỏng ngay tức khắc. Nhìn vệt đỏ đối lập phần da trắng mềm trên cằm đối phương, hắn có chút đau lòng. Ngón tay Izana nhẹ miết trên chỗ nắm lúc nãy của hắn, động tác dịu dàng hơn hẳn, Takemichi chớp mắt rồi hơi cúi đầu xuống:
"Xin lỗi. Em không nói trước..."
Takemichi cảm giác Izana và Mikey quả thật là hai mặt của một đồng tiền, đôi lúc có khác nhau, nhưng bản chất hắc ám thì y hệt. Chẳng qua Mikey biết kiềm chế và che giấu, còn Izana thì trực tiếp biểu hiện ra bên ngoài toàn bộ.
Mikey của mười hai năm sau đúng là bản sao y chính của anh trai không chung huyết thống với hắn.
Nhưng vì giống nhau nên Takemichi mới thử một ưu điểm mà cậu đang có. Cậu bày ra vẻ mặt tội nghiệp, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt tím nhạt của Izana rồi chớp mắt vài lần, hai cánh môi hồng nhạt hơi mím lại, chậm chạp dụi má vào cái tay đang sờ cằm cậu, hít nhẹ mũi rồi nhỏ giọng hỏi:
"Anh ghét em rồi sao? Chúng ta không đi chơi nữa?"
Izana cứng đờ cả người, bị đôi mắt xanh sáng lấp lánh đầy tội nghiệp kia làm cho đau tim.
Izana chắn trước mặt Takemichi nên chẳng ai thấy được một màn kia, giọng nói của cậu cũng nhỏ xíu chỉ đủ cho hắn nghe, những người xung quanh ngơ ngác nhìn tổng trưởng có đánh người sắp chết cũng không đổi sắc mặt, vậy mà bây giờ lại đỏ bừng mặt mũi bối rối quay đầu sang chỗ khác.
Mutou đứng gần may mắn nhìn được một chút, cũng phong phanh nghe được một chút, lòng thầm nghĩ hoá ra trước giờ người này vẫn chưa tung chiêu cuối. Hắn ngẩn người, tưởng tượng một màn này mà làm với Touman... chắc cũng mấy đứa nhập viện vì lên cơn máu não hoặc truỵ tim chẳng hạn.
Vì ngay cả hắn còn đau tim, đám đó làm sao sống nổi?
Hai anh em Haitani chẳng biết chuyện gì bên kia, thế nhưng bọn hắn biết rõ sát thương mà Izana đang phải chịu đựng. Con hamster lông vàng hay có mấy chiêu làm người đối diện phải đau tim gục ngã lắm. Nhưng mà...
Bao cát? Không thông minh? Quê mùa? Vô dụng?
Hai anh em Haitani hoang mang nhìn vào khoảng không vô định, sau đó cùng chống cằm nhíu mày, trong đầu bày ra trăm phương ngàn kế để lát dỗ cái người kia quên đi khoảng khắc vạ miệng của bọn hắn.
Kakuchou vẫn đứng úp mặt vào tường lẩm bẩm, nhớ về khoảng khắc lúc nãy tổng hợp một đống tính từ "gà bệnh, bao cát, ngu ngốc, nghèo đói, yếu ớt" lên người trong lòng hắn. Kakuchou đập đầu vào tường bốp một cái, cả người run run vì hối hận. Người trong lòng hắn tốt đẹp nhất trần đời, sao có thể bị những tính từ chết tiệt kia làm vấy bẩn?
Mocchi với Shion ngơ ngác nhìn một đám cấp cao của Tenjiku như người điên trốn trại, thầm nghĩ mồng một đầu năm mà phát điên không tốt đâu, cả năm điên theo đấy...
Izana lấy được bình tĩnh, đưa tay xoa nhẹ cái má trắng mềm kia. Hắn kéo một cái ghế ngồi cạnh Takemichi, bỗng hỏi một câu:
"Ran, Rindou, bọn mày biết Takemichi từ trước?"
Ran với Rindou cùng lúc giật mình. Ran gật đầu đáp: "Ừ. Bọn tao biết."
Izana cười lạnh: "Bọn mày biết người tao tìm là Michi, vậy mà không nói?"
Hôm gặp nhau ở tàu điện, Izana đã biết chính xác người mà hắn cần tìm, hôm sau đã ra lệnh lục tung cả cái Yokohama lên để tìm người. Miêu tả của hắn quá rõ ràng, hai anh em Haitani quen biết Takemichi chắc chắn phải nhận ra.
Nhưng kết quả thì sao?
Nếu không phải Takemichi biết Kakuchou, nếu hắn không tình cờ đi xem thử bạn gái của thằng đần Kakuchou kia dáng dấp thế nào, Izana làm sao có cơ hội bắt được con cá vàng này?
Ngay cái ngày tạm biệt nhau ở khách sạn, Ran và Rindou đã tìm đến Kakuchou và chấp nhận lời kêu gọi gia nhập Tenjiku. Khi nghe Izana gọi Kakuchou cho quân chặn trước cửa tàu tìm một người như hắn miêu tả, một người tóc vàng mắt xanh, áo khoác màu trắng và ngay ngày hôm trước ở tại Yokohama, hai anh em đã biết đó chính là Takemichi.
Nhưng Tenjiku là nơi thế nào? Một băng nhóm gần với tội phạm có tổ chức, tập hợp một đám có tiền án, mục tiêu là càn quét và thống lĩnh tội ác. Takemichi dù là bất lương nhưng bản chất tốt bụng đến ngốc nghếch, bọn hắn làm sao nỡ để đứa ngốc đó sa lầy vào vũng bùn này?
Izana cũng là kẻ điên, hai anh em chẳng muốn Takemichi dính dáng chút nào.
Hai anh em Haitani im lặng hồi lâu, Ran định nhận tội rồi chịu phạt thay em trai nhưng người ngồi cạnh Izana đã lên tiếng trước hắn:
"Chắc hai người này cũng giống Mucho với Kakuchou thôi. Kakuchou đi cạnh em hoài mà đâu có nhận ra?"
Izana vừa nghe xong đã trừng mắt Kakuchou một cái. Giận hai anh em Haitani một thì Izana tức thằng đần thuộc hạ này mười.
Kakuchou: "..."
Ran với Rindou nhìn chằm chằm người tóc vàng kia, đôi mắt xanh của đối phương chớp vài lần với bọn