Author: ThatNghiep
Takemichi im lặng mở cửa phòng, tức khắc có người nắm chặt tay cậu kéo vào trong rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Căn phòng tối tăm không mở ngọn đèn nào, ánh trăng mờ nhạt nhưng vẫn thấy rõ chiếc khuyên tai thạch anh hồng tím kia chói mắt đến mức nào.
Đối phương tức khắc ôm chầm cậu, hơi thở có phần nhanh hơn hẳn. Đã quen con chó lớn này cứ ở riêng là ôm chặt cậu, Takemichi vô thức giơ tay xoa nhẹ bên vành tai đeo chiếc khuyên dài kia, hỏi nhỏ:
"Sao vậy? Sao giờ này chưa ngủ? Đã nói là không cần chờ mà."
Bên tai được xoa nhẹ nhàng dần nóng lên, hai tay hắn sờ dọc sóng lưng thẳng tắp, Sanzu vùi mặt vào bên cổ của người trong lòng hắn hít nhẹ một hơi, sau đó dụi mặt vào cái cổ trắng mềm đó, thấp giọng hỏi:
"Hanma chở mày đi đâu?"
Takemichi à một tiếng, biết tên này hay bảo vệ cậu thái quá, cũng thành thật đáp:
"Đi phố Tàu ăn khuya một chút."
Bỗng cái hình ảnh gương mặt đẹp trai của con ma Tàu hôn cậu hiện về trước mắt, cả mặt Takemichi nóng cháy, suýt nữa sặc nước bọt, vội đẩy người Sanzu ra khỏi người cậu, quay đầu đi về phía phòng vệ sinh vừa lắp bắp:
"T-Tao đi phòng vệ sinh. Mày ngủ trước đi."
Sanzu đứng nhìn người kia vội vàng đi vào phòng vệ sinh, dáng vẻ ngoan ngoãn liền biến mất, đôi mắt xanh nhạt tràn ngập sát khí điên cuồng, khoé môi nhếch lên nở một nụ cười lạnh. Sanzu nghiến răng, lúc nãy mơ hồ ngửi một mùi hương khác còn bám trên người này, cả người hắn như muốn điên lên.
Mẹ kiếp! Thằng khốn Hanma.
Nếu như có thể, hắn sẽ trực tiếp cầm kiếm đi lên lầu rồi vào thẳng phòng chém chết thằng khốn kia. Nhưng Sanzu nhịn bản năng của hắn.
Hắn chờ.
Chờ giây phút này.
Hắn đã khiến đối phương hạ cảnh giác xuống với hắn, không thể vì một phút nóng giận mà đạp đổ toàn bộ công sức của bản thân. Sanzu rút một viên thuốc bẻ đôi rồi đổ bột trắng bên trong vào ly nước lọc để ở trên bàn, bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn ngồi ở trên giường chờ đợi.
Takemichi tắm rửa sạch mồ hôi dính trên người liền thoải mái hơn một chút, mặc đồ ngủ do Sanzu chuẩn bị, sấy tóc khô ráo mới bước ra ngoài. Thấy cái tên ngồi trên giường vẫn ngoan ngoãn ngồi chờ dù đồng hồ đã hơn ba sáng, Takemichi cười khổ, uống sạch ly nước theo thói quen thì đi đến giường nằm xuống.
Sanzu vừa thấy người nằm xuống là cũng nằm xuống theo. Hắn trực tiếp nhích người xuống dưới ôm chặt lấy vòng eo nhỏ kia, vì mới tắm mà áo ngủ bằng lụa còn ẩm ướt dính sát vào người, cách một lớp vải mỏng manh vẫn cảm nhận rõ ràng.
Sanzu úp mặt vào lồng ngực gầy nhỏ đó hít nhẹ một hơi, mùi thơm sữa tắm quen thuộc tràn ngập khắp nơi, hoàn toàn không còn mùi của tên Hanma khốn khiếp kia nữa, lúc này mới thoải mái cả người.
Takemichi bị hơi thở của con chó lớn bám người làm cho nhột đến rụt người, cố đẩy đầu hắn ra vừa mắng nhỏ:
"Nhột! Đừng có ôm chặt như vậy nữa! Quậy nữa sau này tao không cho ngủ cùng đâu!"
Cái đầu tóc dài kia khựng lại một chút rồi chậm rì rì ngẩng lên, đôi mắt xanh nhạt cùng hàng mi trắng dài tràn đầy tội nghiệp làm Takemichi đau tim. Cậu vội dùng tay che đi đôi mắt kia, hàng mi dài đối phương quệt qua lòng bàn tay có chút ngứa. Takemichi muốn lui ra sau một chút nhưng tay tên này vẫn giữ chặt eo cậu như cũ, cậu bối rối lảng chuyện:
"Chuyện tao giao cho mày thế nào rồi?"
Trước mắt tối đen nhưng cảm giác mềm mại từ lòng bàn tay người kia áp lên mặt khiến hắn hài lòng, Sanzu nằm im không nhúc nhích, bình thản đáp:
"Đã xong rồi. Tao đang luyện tập cho quen."
Takemichi ồ một tiếng nhỏ, thầm nghĩ tên này đúng là giấu sâu. Không những tìm được đồ mà còn tìm được chỗ luyện tập, giỏi thật. Chợt nhớ thanh kiếm kanata mà đối phương bí mật mang theo để ở trong phòng cậu, Takemichi bỏ tay khỏi mắt Sanzu rồi dụi dụi mắt cho đỡ buồn ngủ, tò mò hỏi:
"Thanh Kanata đó cũng là của mày? Mày luyện kiếm từ nhỏ hay sao?"
Tự nhiên cảm giác ấm áp ở trên mắt biến mất, Sanzu có chút buồn bực, càng thêm giữ chặt lấy vòng eo gầy kia, nhỏ giọng đáp:
"Hồi nhỏ được dạy, sau này thì tự luyện."
Học kiếm từ nhỏ, biết chơi cờ, biết đánh đàn... Cầm kì thi hoạ đều biết, văn võ đều giỏi, lúc mới phát hiện ra chuyện này, Takemichi còn tưởng tên này đến từ đại gia tộc nào đó, là một thiếu gia nổi loạn bỏ nhà rời đi mới có thể tài năng như thế.
Trước đây Takemichi cứ thấy Sanzu như tên điên, ngày nào ở trước mộ cậu cũng mắng chửi một trận, cậu còn từng thấy hắn dùng thuốc rồi rơi vào trạng thái kích động mà cầm kiếm chém lên bia mộ của cậu.
Takemichi cứ nghĩ tên này làm No2 của Bonten là vì hắn là chó săn trung thành mà Mikey tin tưởng, nhưng bây giờ cậu mới biết hoá ra hắn làm No2 là có lý do cả.
Lần này tiếp xúc với Sanzu nhiều hơn, Takemichi cũng nhận ra Sanzu giấu bản thân sâu vô cùng. Không nói đến cái thể lực của hắn, đầu óc tên này thật sự rất tốt. Nói một hiểu mười, học cái gì cũng cực nhanh, chuyện cậu giao đều tính toán cẩn thận trước mới hành động, cũng là người giúp cậu che giấu mọi hành tung tránh cho Tenjiku nghi ngờ cậu liên hệ với Hắc Long.
Thậm chí có những việc Takemichi chưa tính đến, Sanzu đã lặng lẽ hoàn thành giúp cậu trước. Người của Izana cho theo dõi cậu đều là Sanzu báo cho. Nếu Osanai không nói, Takemichi cũng không biết chuyện Sanzu âm thầm xử lý những kẻ muốn theo dõi cậu với ý đồ xấu.
Tên này còn có thể lừa được một Mutou luôn cảnh giác, coi hắn như em trai. Hắn có thể che giấu dáng vẻ điên cuồng của bản thân mà trưng ra một bộ dạng nghiêm túc trung thành. Takemichi mím môi, nhìn vào đôi mắt xanh nhạt ngoan ngoãn kia, cũng chẳng rõ được Sanzu có đang lừa cậu như Mutou hay không.
Nhưng càng nghĩ chỉ càng thấy bức bối, Takemichi thừa nhận cậu đã vô thức tin tưởng Sanzu... vô cùng tin tưởng hắn.
Cảm giác càng lúc càng buồn ngủ, dù có phần kì lạ nhưng Takemichi thầm nghĩ có lẽ là do đã quá trễ, cậu đưa tay sờ nhẹ vành tai đeo khuyên dài thạch anh kia, thấp giọng nói:
"Cảm ơn mày, Haruchiyo..."
Sanzu ngẩn người một lúc, đôi mắt xanh kia dần mơ màng rồi chậm chạp nhắm lại, vậy mà vẫn cố nói tiếp:
"... Vì đã ở bên cạnh tao..."
Giọng nói người kia nhỏ dần, sau đó chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ, hai mắt nhắm nghiền như đã ngủ say. Sanzu nằm im một lúc mới chậm chạp cử động, đưa tay vuốt nhẹ bờ môi mềm mại kia, sau đó từ từ nhích người lên dần, hôn nhẹ lên môi đối phương một cái.
Đầu tim của hắn nóng bừng, nhẹ nhàng mà cẩn thận hôn lên môi người kia thêm lần nữa, thì thầm nói nhỏ:
"Tao cũng vậy... Ở bên cạnh tao đi, Takemichi..."
Mùi hương quen thuộc quanh quẩn bên mũi, cả người Sanzu càng lúc càng cồn cào. Hơi thở ấm áp của đối phương phả trên trán hắn, Sanzu không thể nhịn nổi mà luồn tay vào lớp ảo ngủ bằng lụa mỏng manh kia sờ loạn, lại trên bờ môi mềm mại kia cắn mút một trận.
Hắn đưa lưỡi chen vào giữa hai cánh môi hồng nhạt đang hé mở kia, đầu lưỡi tấn công khắp khoang miệng ấm nóng của đối phương, cảm giác máu nóng trong người càng lúc càng điên cuồng.
Người này....
Còn hơn cả chất gây nghiện.
"Ưm... Ư..."
Tay bên dưới đã ngắt nhéo đầu vú nhỏ xíu kia đến sưng lên, chơi đùa mạnh đến vậy mà chủ nhân chỉ có thể nhíu mày vì đau rồi rên rỉ mà không thể tỉnh giấc nổi. Con quái vật trong Sanzu càng lúc càng lớn, hắn trực tiếp ngồi dậy đè lên người đối phương, dùng cả hai tay chơi đùa hai núm vú nhỏ mềm mại kia.
Đầu lưỡi Sanzu trước sau vẫn quấn lấy cái lưỡi nhỏ của người bên dưới, vì tác dụng của thuốc ngủ mà một chút phản kháng cũng không có, hoàn toàn yếu ớt để hắn làm gì thì làm. Nước bọt đôi bên trộn lẫn nhau, Sanzu còn cảm nhận rõ vị bạc hà nơi đầu lưỡi của hắn, cứ thế vô thức cố nuốt lấy toàn bộ nước bọt của đối phương.
"Ha... Ưm..."
Người bên dưới nhỏ giọng rên rỉ, đầu mày càng nhíu chặt vì thiếu dưỡng khí, hai má mềm mềm đỏ bừng, bên khoé môi đã nhễu nước bọt, chậm chạp chảy xuống đến tận bên cằm. Sanzu cẩn thận liếm sạch toàn bộ nước bọt kia, lại không nhịn nổi mà hôn cái cổ trắng mềm của người bên dưới thân hắn.
Sanzu hôn lên hầu kết nhỏ của đối phương, cả thân người đối phương bỗng run nhẹ làm hắn có chút ngẩn người.
Nhạy cảm đến vậy?
Sanzu chớp mắt, hắn bỗng cười nhẹ, giống như con sói đói tìm được đồ ăn ngon mà rạo rực cả người, ngón tay thon dài của hắn cẩn thận cởi từng nút áo ngủ bằng lụa mỏng manh kia.
Thân người của đối phương dần hiện ra trước mắt hắn, phần bụng phẳng lì không ngừng nhấp nhô lên xuống, hai đầu vú vì bị ngắt nhéo mà sưng đỏ dựng thẳng, dường như còn hơi run run, chẳng biết vì lạnh hay là vì gì khác.
Đỡ gầy hơn trước...
Vuốt lấy vết sẹo, Sanzu đưa tay bóp nhẹ phần eo đã có chút thịt hơn trước, đầu mày hơi nhíu lại. Cả đám Tenjiku cùng hắn gần như là bất cứ khi nào có thể đều cố cho người này ăn, vậy mà qua hơn mười ngày mới lên được chút thịt, trong khi chỉ cần mấy ngày đã gầy đến trơ xương, đúng là khó nuôi.
Hắn cúi xuống hôn lên xương quai xanh tinh tế lộ rõ kia, hai tay xoa nhẹ bờ vai gầy của đối phương. Áp môi lên đầu vú sưng đỏ, Sanzu liếm nhẹ rồi mút nó một cái, người bên dưới liền run rẩy "ưm" một tiếng nhỏ xíu như tiếng mèo kêu.
Hắn ngẩng đầu quan sát gương mặt say ngủ kia, đầu mày đối phương nhíu chặt, hai cánh môi hồng nhạt mím lại, rõ là đã ngủ say mà vẫn vô thức lộ ra bản tính ương ngạnh, không muốn để lộ tiếng kêu rên rỉ.
Đáng yêu đến chết đi được.
Cả đầu Sanzu chỉ còn hình ảnh thiếu niên tóc đen mỉm cười với hắn, cũng chẳng biết từ lúc nào đầu hắn ngày đêm chỉ còn nụ cười dung túng dịu dàng đó hiện hữu trong tâm trí. Thức trắng đến hơn ba giờ sáng mà Sanzu vẫn không chút buồn ngủ, hắn mân mê mút liếm đầu ngực của người bên dưới, chơi chán bên này thì chuyển sang bên kia.
Nhưng chơi một lúc cũng chán, Sanzu thèm cái khác.
Bàn tay của hắn lướt dọc thân thể đối phương, cuối cùng cũng lần mò xuống dưới đũng quần kia, sờ sờ vật nhỏ bên dưới lớp quần ngủ mỏng manh ấy.
Sanzu nhíu mày, cảm giác lớp vải kia càng
Hắn chần chừ một lúc rồi cũng không nhịn nổi, chậm rì rì cúi đầu xuống dưới nhìn thử một chút.
... Màu hồng nhạt...
Dễ thương!!!
Sanzu giật phắt đầu nhìn vào bức tường trắng bên cạnh mà muốn phát điên với chính hắn. Sanzu đưa tay che miệng, hoang mang nhận ra nước bọt của hắn đã nhễu ra ngoài, hầu kết không ngừng lên xuống, hình ảnh vật nhỏ màu hồng nhạt kia phóng to thu nhỏ hàng trăm lần trong đầu hắn.
Mẹ kiếp làm sao có thể dễ thương như thế?
Muốn điên lên đi được!!!
Sanzu nghiến răng, trong đầu đã đảo điên một trận, cuối cùng nhịn hết nổi, cũng chẳng thèm quan tâm cái gì gọi là chậm rãi thưởng thức, cái gì gọi là từ từ nghiền ngẫm, trực tiếp vùi mặt vào giữa hai cái đùi trắng bên dưới, hai tay sờ loạn rồi nắn bóp da thịt mềm mại trên đôi chân đó, miệng đã ngậm chặt lấy vật nhỏ của người bên dưới mà liếm mút.
Đối phương tắm rửa sạch sẽ lại chẳng khác gì chuẩn bị thân mình cho hắn ăn sạch. Sanzu ngậm lấy dương vật nhỏ màu hồng nhạt, đầu lưỡi quấn quanh rồi liếm một lượt từ trên xuống dưới, mùi thơm sữa tắm vẫn còn thoang thoảng khiến đầu óc hắn tê dại.
"Ư... Ha... Đừng..."
Hai cái đùi trắng mềm bỗng áp chặt vào hai bên má của hắn, người bên dưới khó chịu giãy dụa một chút, tay vô thức đưa xuống đè lên đỉnh đầu của Sanzu như muốn đẩy ra nhưng lại yếu ớt chẳng làm được gì, chỉ biết níu mấy sợi tóc dài hắn vò nhẹ, mấy sợi tóc dài màu vàng nhạt quấn quanh đối lập với mấy đầu ngón tay đã hơi ửng đỏ lên.
Sanzu ngước mắt, từ dưới nhìn lên thấy mái tóc đen đã rối bù, ẩm ướt mồ hôi dính vào trên trán cùng thái dương, hàng mi run rẩy nhè nhẹ, màu đỏ hồng hai má lan tận vành tai lẫn hõm cổ, đầu vú sưng đỏ còn dính nước bọt không ngừng lên xuống.
Từ hai cánh môi hồng nhạt bị hắn mút đến sưng đỏ không ngừng thở dốc rồi rên rỉ từng tiếng ngắt quãng. Nhìn cảnh tượng trước mắt, hầu kết Sanzu lên xuống liên tiếp, vậy mà nước bọt vẫn cứ nhễu ra không ngừng không kịp nuốt xuống, ướt đẫm cả vật nhỏ trong miệng hắn.
Hai bên vành tai bị mặt trong đùi mềm mại áp chặt dần nóng cháy, Sanzu dùng hai tay kéo nó ra, bắt hai cái chân dài đó dạng rộng để hắn thoải mái chơi đùa nơi tư mật kia.
Dương vật màu hồng nhạt của người bên dưới dần cứng lên rồi dựng thẳng, Sanzu mút lấy quy đầu, nghe tiếng rên rỉ ngày càng rõ ràng, mà mấy ngón tay giữ tóc hắn cũng mềm nhũn rồi buông ra, y hệt như hai cái chân trong tay hắn.
Dương vật người này nhỏ nên hoàn toàn có thể ngậm hết vào trong miệng, Sanzu bất chợt ngậm sâu lấy toàn bộ. Bỗng dưng chìm hết vào khoang miệng ấm nóng rực lửa, Takemichi cũng không nhịn nổi rên một tiếng thoải mái, cả người giật nhẹ một cái.
"A... A... Ưm..."
Cả người rần rần máu nóng, lại thấy hai cánh môi hồng nhạt kia cứ run run rồi mấp máy hé mở rên rỉ quá mức mê người, Sanzu bỗng muốn hôn lên cái môi nhỏ đó, thế là từ từ nâng đầu lên, miệng vẫn luyến tiếc mà mút một đường dọc theo dương vật nhỏ.
Hai mắt Sanzu bỗng mở to, con ngươi màu xanh nhạt tối tăm, khoé môi nhếch lên cười thoả mãn. Người bên dưới vậy mà vừa cảm giác hắn muốn rời đi liền dùng tay giữ chặt đầu hắn lại, cả hông cũng vô thức nâng lên cao dần theo hướng hắn nhả ra, giọng nói nhỏ xíu cầu xin:
"Đừng... Đừng... Ưm..."
Pốc!
Dương vật rời khỏi miệng liền bật một cái đánh mạnh vào phần bụng dưới mềm mại một tiếng. Sanzu hôn cái chốc lên dương vật hồng nhạt đã cương cứng dựng thẳng kia, trườn người lên trên rồi xoa nhẹ mái tóc đen mềm mại rối bù, ghé sát vành tai đỏ bừng dưới mái tóc đen đó như đang hôn lên, khàn giọng hỏi:
"Đừng gì? Là muốn dừng lại hay là muốn tiếp tục?"
Hàng mi đối phương run nhẹ, hai cánh môi hồng nhạt cứ mấp máy hé mở thở dốc mà không nói được gì. Dương vật Sanzu cũng đã cương cứng từ lâu, cách một lớp vải không ngừng cạ qua cạ lại dương vật nhỏ của người bên dưới thân hắn, càng cạ càng nóng, nóng đến phỏng.
Hông người bên dưới càng lúc càng nâng cao, cái tay nhỏ vô thức muốn sờ lấy dương vật của bản thân để thoả mãn, Sanzu liền giữ chặt hai cánh tay của đối phương không cho sờ lấy, người bên dưới liền bất mãn giãy dụa người.
Hắn dùng một tay giữ chặt cả hai cái cổ tay nhỏ xíu kia, tay còn lại nhéo mạnh cái mông mềm bên dưới, gặm cắn liếm mút vành tai mà hắn luôn muốn dày vò khiến người bên dưới run lên nhè nhẹ, giọng Sanzu khàn đặc:
"Ngoan... Nằm im nào."
Mông bị nhéo đến đau, chỗ giữa hai chân càng lúc càng cương cứng đến khó chịu mà không được bắn ra, Takemichi hít mũi như đang khóc, nước mắt cũng chậm chạp rơi xuống. Sanzu liếm lấy nước mắt còn đọng nơi khoé mắt, động tác cũng dịu dàng hơn trước nhiều.
Hắn hôn khắp gương mặt của người bên dưới, chỗ nào cũng hôn lấy một cái, lăn lộn một trận đến khi mồ hôi ẩm ướt trên gương mặt đối phương dính đầy trên má hắn, Sanzu đưa tay sờ sờ làn da mềm mại đó, thầm nghĩ người này chỗ nào cũng mềm, chỗ nào cũng dễ thương.
Tay với lấy dương vật của bản thân, hắn vuốt vuốt vài lần vẫn không cách nào cảm thấy thoả mãn. Sanzu không nhịn nổi đem nó đè lên dương vật nhỏ màu hồng nhạt của người bên dưới cùng nắm trong tay, ma sát lên xuống không ngừng.
"Ưm... Hức... Ưm... Sướn-... A..."
Người bên dưới càng lúc càng run rẩy, xem chừng đã sắp đạt đến cực đỉnh, nhưng Sanzu thì chưa.
Hắn buồn bực, nửa muốn cùng nhau bắn ra, nửa lại muốn ngậm lấy vật nhỏ đáng yêu để vật nhỏ bắn trong miệng hắn.