Author: ThatNghiep
Ngày 10/2/2006.
Trong phòng ngủ của Kisaki.
Sanzu trừng mắt với Osanai, Osanai cũng chẳng vừa trừng mắt lại, đôi bên như chỉ hận không thể lao vào xé xác nhau ngay lập tức.
Osanai nổi gân đầy trán, quay phắt sang nói với thiếu niên tóc đen:
"Takemichi! Phải đổi chỗ nhau chứ! Mẹ kiếp! Lần trước thằng khốn này giành đi mà bắt tao ở nhà, lần này cũng vậy có bất công không?"
Osanai sao lại không bực. Thằng khốn Sanzu này cứ giành đi chung với Takemichi, tương đồng với việc Osanai phải ở chung phòng với Kisaki.
Đúng, trọng điểm nằm ở việc hắn phải chịu đựng ở chung phòng với Kisaki cho đến khi Takemichi trở về. Chỉ chịu đựng một bầu không khí hít thở chung chừng năm phút là cả người hắn đã như có gai nhọn đâm vào. Quá kinh khủng!
Nếu phải lựa chọn giữa việc uống thuốc độc với ở cùng Kisaki, Osanai nhất định sẽ chọn đổ thuốc độc vào miệng Kisaki mà không chút đắn đo suy nghĩ.
Kisaki xuỳ một tiếng, làm như hắn thích ở cùng tên khỉ đột ngu xuẩn này lắm vậy. Quay sang nhìn người tóc đen bên kia đang ngồi trên giường hắn, Kisaki mím môi rồi cúi thấp đầu, im lặng cầm tạp chí thể hình ngồi xem.
"Osanai đi theo đi. Sanzu ở nhà..."
Hai mắt Osanai sáng rực mà Sanzu thì ỉu xìu. Hanma thì thoải mái cười đến vui sướng, hắn căn bản không cần phải tranh giành, bởi vì hắn là người chủ chốt phải có để chở người hầu nhỏ của hắn đi. Chưa kịp để Sanzu lên tiếng phản bác, Takemichi đã nói tiếp:
"Izana đang nghi ngờ rồi nên hôm nay là ngày cuối giả dạng đi ra ngoài. Đừng tranh nhau nữa."
Takemichi suy nghĩ một lúc cũng thấy buồn bực. Cả đám Tenjiku rõ ràng là bất lương, buổi tối không chạy đi chơi đi, sao mà cứ ở nhà mãi, làm cậu muốn rời đi cũng khó có một lần.
Tính ra từ ngày vào Tenjiku đến giờ, Takemichi chỉ có thể ra ngoài ba lần. Lần đầu tiên trốn đi thì về gặp Ran... May mà sau khi làm trò điên thì tên đấy cũng không nhắc lại chuyện cậu trốn đi nữa. Nhưng Takemichi bị bắt một lần liền sợ, đành phải chuyển kế hoạch.
Ban đầu còn đau đầu nghĩ tìm ai thế thân ở lại, nhưng quanh đi quẩn lại ai cũng cao to hơn cậu.
Và ngạc nhiên chưa?
Người duy nhất y hệt cậu lại chính là Kisaki.
Takemichi cầm phấn nước bôi cái da mặt trắng nõn thành màu nâu cho giống Kisaki, nhìn bản thân trong gương, dù đã từng làm một lần nhưng kiểu hình này thật sự quá mức chịu đựng, cậu cố hít thở vài lần nín cười rồi quay sang đám người bên kia.
"Nhìn nè nhìn nè! Kisaki version lỗi!"
Nói xong thì Takemichi liền cười một cái lộ rõ hàm răng trắng, sau đó trợn mắt lè lưỡi làm mặt quỷ. Hanma vừa liếc sang đã đứng hình, hắn có máu cười dễ hơn người khác, Takemichi biết rõ liền lấy hắn làm mục tiêu đầu tiên.
Hanma vội nhắm tịt hai mắt nhưng gương mặt màu nâu kia giống như Kisaki cứ ám ảnh trong tâm trí không ngừng, lập tức nằm lăn ra sàn ôm bụng cười quằn quại trên sàn nhà không thành tiếng, cố thều thào từng tiếng:
"Ha ha!!!! Con mẹ... Con mẹ nó... N-Người hầu... Ha ha ha!!!!! Đừng... đừng trợn mắt..."
Sanzu mím môi, vừa thấy gương mặt người thương với làn da bánh mật quay sang cười rạng rỡ rồi làm mặt hài liền quay đầu sang chỗ khác mà tay đã siết chặt nắm đấm đến nổi gân. Osanai ôm mặt cố gắng hít thở từng tiếng, chỉ hận không thể ra ngoài ban công cười ha ha ha ba tiếng đứt ruột đứt gan cho thoả lòng.
Mẹ kiếp... Kisaki version lỗi...
Kisaki đờ mặt, hai tai hắn đỏ bừng, cả mặt nóng cháy muốn phát điên lên. Nhưng bản thân khi thấy người bên kia bôi mặt nâu nâu hớn hở trợn mắt, Kisaki suýt thì cắn lưỡi, vội vàng cầm tạp chí thể hình úp lên mặt mà cả người run run.
Con mẹ nó... Sau này hắn sẽ không bao giờ phơi nắng nữa...
Cẩn thận đeo kính áp tròng, người trong gương có mái tóc đen với đôi mắt cùng màu, nước da ngăm nâu, lại đeo một gọng kính vàng choé, Takemichi cũng nhịn hết nổi nằm lăn ra sàn ôm bụng cười một trận.
Không biết sao Kisaki vốn có da trắng lại có thể biến thành da nâu như thế, còn đeo kính gọng vàng, gu bất lương này có chút lạ.
Bây giờ lại còn xem tạp chí thể hình... Takemichi tự tán thưởng bản thân đã tìm ra sở thích thật sự luôn giấu kín của tên thiên tài này. Hoá ra là muốn có da ngăm cơ bắp giống mấy ông chú trên tạp chí...
Tưởng tượng Kisaki cơ bắp vạm vỡ lực lưỡng với làn da nâu chỉ mặc mỗi quần tam giác, sau đó tạo tư thế chuẩn giơ hai tay lên gồng người rồi nở một nụ cười chói sáng, Takemichi đờ mặt, cậu nhắm chặt hai mắt, cố lắc đầu xua đi hình ảnh khủng khiếp đó.
Quá đáng sợ.
Cậu đứng dậy mặc áo, Hanma chẳng biết từ lúc nào đã đứng cạnh cầm mũ đội cho cậu. Ba tên còn lại ở trong phòng vừa thấy động tác đó đã nổi gân trên trán, Hanma hí hửng cười đến vui vẻ, vừa đóng cửa phòng thì tay liền vòng nhẹ ra sau eo người thấp bé bên cạnh cùng đi ra ngoài.
Vẫn là mỗi buổi tối cuối tuần như mọi khi, đám cấp cao Tenjiku ngồi trên sofa tụ tập chẳng để làm gì.
Ran với Rindou vậy mà cầm sách dạy về chỉnh sửa ảnh trên máy tính, dáng vẻ nhiệt huyết máu lửa. Shion với Mocchi vẫn theo thói quen ngồi xem phim truyền hình dài tập được phát sóng trên khung giờ vàng.
Izana đeo tai nghe, mắt chăm chú vào màn hình xem đi xem lại một video không biết chán. Kakuchou ngồi cạnh cũng y hệt ông vua của hắn mà đeo tai nghe, tay thì mở cuốn tạp chí giới thiệu đủ loại quán cà phê hầu gái.
Mutou ngồi cùng Koko bàn về cách kiếm tiền, hai tên này chẳng biết nói chuyện thế nào mà như tìm thấy đồng bọn, ngày nào cũng nói về kiếm tiền các kiểu.
Thấy Hanma đi cùng người thấp bé bên cạnh, vẫn là cái bộ dạng che kín như bưng đó, Mocchi không nhịn được hỏi:
"Sao mày không dạy thằng Kisaki chạy xe đi Hanma?"
Hanma cười bí hiểm không đáp, Shion liếc sang thấy Hanma đặt tay sau lưng người thấp bé bên cạnh liền chậc lưỡi một tiếng:
"Lúc nào cũng đi với nhau. Hai bọn mày là người yêu nhau chắc?"
Đôi mắt hồ ly chớp một cái, Hanma nghiêng đầu, cánh tay đã quàng lên vai người bên cạnh, bàn tay xăm chữ "Tội" xoa nắn bờ vai gầy nhỏ dưới lớp áo khoác dày mà cười ngả ngớn:
"Đoán xem? ♡"
Trán Takemichi tức khắc nổi gân, tên điên này nói cái quái gì vậy? Cậu tránh đi cái tay đang xoa trên vai vừa đá thẳng vào chân tên điên bên cạnh thật mạnh, giận dữ đi nhanh ra ngoài.
Chân bị đau nhưng Hanma lại cười ha hả đến vui sướng, dường như sau lưng đã có một đống hoa nở rộ, hứng khởi gọi í ới đi theo người thấp bé đang đi như chạy ở ngoài kia.
Koko nhìn hai người một thấp một cao rời đi, không hiểu sao thấy nổi cáu, thế nhưng hắn cũng chẳng rõ tại sao lại cáu đến mức này. Koko nhíu mày, có lẽ là do cái bản mặt thằng cột điện kia quá đáng ghét, trong đầu suy nghĩ tối nay nên gọi Inui xử lý thằng khốn Hanma kia thế nào.
...
Takeomi nhíu mày, vô thức cào nhẹ dưới cằm, cảm giác trơn láng làm hắn giật mình. Bản thân đã cạo râu, bây giờ có chút không quen. Liếc sang người mang mặt nạ quỷ màu lam đang đứng bên cạnh, tiếng đấm đấm la hét ở bên kia làm hắn căng thẳng, Takeomi nheo mắt rít điếu thuốc lá một hơi dài để giải toả, vừa để giải toả lo lắng của bản thân.
Bang đối đầu là "Kuroshiju" của quận Asakusa, nếu là so với Hắc Long đời đầu thì trong mắt Takeomi chỉ là tép riu, chẳng có lý do gì để hắn phải lo lắng cả. Nhưng bây giờ "người kia" chỉ cho hắn một trăm người, mà người mang mặt nạ quỷ ở bên cạnh hắn là người "chứng kiến".
"Nếu muốn gia nhập Hắc Long... Vậy sao anh không thể hiện giá trị của bản thân, Akashi?"
Thấy thế cục đã dần ngiêng về Hắc Long, Takeomi đứng từ xa quan sát chiến trận vừa suy nghĩ một cách cẩn thận. Hắn ngoắc tay một cái gọi một người mặc áo trắng của Hắc Long đến gần:
"Đội một hợp lại với đội bốn. Cho đội ba ra đi, tấn công cánh trái."
Người mặc áo Hắc Long kia gật đầu, tuy rằng tuân lệnh của Takeomi nhưng trong mắt hoàn toàn không chứa kính trọng, chỉ đơn giản là làm theo "hướng dẫn" được đưa ra để đánh bại kẻ thù, điều này làm Takeomi có chút gượng người.
Vì chỉ đạo người của Hắc Long, Takeomi mơ hồ như lạc vào những ký ức năm xưa. Hắn từng là "Chiến thần" của Hắc Long, năm xưa trong mắt mỗi một người mặc bang phục Hắc Long khi thấy hắn đều là ngưỡng mộ và tôn trọng tới cực điểm.
Ai mà ngờ có một ngày "người sáng lập" Hắc Long lại phải làm bài kiểm tra để được gia nhập Hắc Long cơ chứ?
Người đứng đầu của "Kuroshiju" không bị một đối thủ quá mạnh nào đánh đến áp đảo, mà là bại trận vì quá đuối sức khi cả trăm người cứ dồn lên lũ lượt không ngừng. Hắn gục xuống đất, mệt mỏi nói:
"Bọn tao nhận thua. Hắc Long thắng."
Takeomi cố giữ vẻ mặt bình tĩnh ở bên ngoài, nhưng bên trong đã mừng đến phát điên, suýt nữa thì quăng cả điếu thuốc đang hút dở. Hắn chỉ còn một khoản nợ cuối cùng, sau khi trả nó xong thì hắn cũng được tự do. Gia nhập Hắc Long, kiếm tiền, vậy là đủ để trả nợ.
Dường như đã được nói trước hay sao mà không quá ngạc nhiên, người mang mặt nạ quỷ im lặng một lúc rồi cầm điện thoại gọi điện ai đó, bình tĩnh nói:
"Đã hoàn thành rồi."
Tim Takeomi dần đập nhanh hơn, người mang mặt nạ quỷ quay sang gật đầu với hắn:
"Được rồi. Bên kia vẫn đang đánh, đi nhanh mới kịp."
Takeomi tròn mắt, hoang mang hỏi ngược lại: "Bên kia?"
Người mang mặt nạ quỷ thản nhiên cất điện thoại vừa đáp:
"Đêm nay Hắc Long đánh ba bang cùng lúc."
Takeomi: "...?"
Người mang mặt nạ quỷ giơ tay, một người mặc áo Hắc Long liền đi đến nghe lệnh, bộ dạng nghiêm cẩn đối lập hoàn toàn với bộ dạng nghe lệnh từ Takeomi, chẳng biết người mang mặt nạ quỷ nói gì mà hai mắt đối phương sáng rực, khí thế hùng hổ gọi toàn bộ những người còn lại cùng đi.
Cả đám Hắc Long vừa đánh xong một trận vậy mà vừa nghe đi đánh nhau tiếp liền hứng khởi gào to, mặt mày mừng rỡ vội kéo đồng đội chạy ào ra xe moto phóng đi, giống như từ đầu đến giờ vẫn luôn bực bội vì bị bắt đi đánh một bang nhỏ hơn mà không được tham gia sự kiện chính.
Thấy Takeomi có vẻ ngạc nhiên, người mang mặt nạ quỷ kia trầm ngâm một lúc, nghĩ gì đó mà cười nhẹ một tiếng, quay người đi ra xe moto vừa nói:
"Đây là bang yếu nhất, đánh vì đám này gây sự với Hắc Long thôi. Toàn lực đều nằm ở bên kia, đánh với "SS" của quận Kichijoji và "Onzoku Kizoku" của quận Shinjuku."
Takeomi: "..."
Takeomi rời bất lương nhưng hắn vẫn biết rõ các bang lớn bây giờ. SS của quận Kichijoji với Onzoku Kizoku của quận Shinjuku... Hai bang nắm giữ cả một quận lớn của Tokyo, hoàn toàn không dễ đánh bại chút nào. Bây giờ lại đánh cùng lúc? Đây là cái lối đánh điên khùng gì?
Khi Hắc Long thành lập, hắn với Shinichirou cũng chưa bao giờ tự cao tự đại đến mức này. Quậy ra một vũng nước đục khắp Tokyo, "người kia" rốt cuộc nghĩ gì trong đầu vậy?
...
Giữa bãi đất rộng của khu phế liệu, đèn đóm bật lên sáng rực cả một vùng trời, vô số tiếng hét gào cùng tiếng đánh đấm đến điên cuồng, dù là nửa đêm giữa trời đông mà vẫn cảm giác nóng bức đến khó thở, chỉ vừa bước vào đã bị khí thế bên
Bên trong có cả một biển người.
Đúng vậy, là một "biển" người.
Nhìn lướt qua đã hơn cả năm trăm người, đều là đánh đấm lẫn nhau đến bán mạng, ai nấy dù là thuộc hạ hay chủ tướng đều mang khí thế hùng hổ doạ người, Takeomi bị khung cảnh này làm cho choáng ngợp trong thoáng chốc.
Đám Hắc Long được "giao" cho hắn vừa bước vào chiến trường đã mừng rỡ gào to, lúc nãy còn ỉu xìu mà giờ giống như được bơm máu, Takeomi mơ hồ cảm giác cả đám y hệt như một đám chó điên vừa được thả dây xích, không chút suy nghĩ đã sung sướng nhảy vào cuộc chiến.
Người mang mặt nạ quỷ đã chẳng quan tâm hắn nữa, từ đầu đến cuối mục tiêu duy nhất là nhảy lên đống phế liệu, từng bước lên cao rồi đứng sau lưng một người thấp bé mang mặt nạ cáo.
"Xong rồi à? Sớm hơn dự kiến đấy chứ?"
Người mang mặt nạ quỷ chậc lưỡi một tiếng: "Tao thấy lâu quá, còn sợ không kịp đến coi."
Takeomi vừa thấy người mang mặt nạ cáo kia liền đờ mặt, hắn ậm ừ gãi đầu, định rút một điếu thuốc khác ra hút, là thói quen mỗi khi hắn cần suy nghĩ. Thế nhưng vừa cầm điếu thuốc trong tay, Takeomi chần chừ hồi lâu rồi đành cất nó đi.
Người mang mặt nạ cáo kia không thích ngửi khói thuốc lá.
Hắn từ từ đi lên cao vừa quan sát trận chiến dưới kia, một biển người nhưng số lượng người mặc áo Hắc Long ít hơn nhiều, trước khi có người bên hắn chỉ có chừng một trăm, sau khi thêm bên Takeomi mới gia nhập thì khoảng hai trăm.
Nhưng Hắc Long hoàn toàn không nằm ở thế yếu, chỉ cần quan sát kĩ một chút sẽ nhận ra những kẻ "quái vật" dẫn đầu ở bên dưới. Hoá ra những kẻ "chủ lực" đều ở đây, mỗi một kẻ đều có sức mạnh hơn cả chục người.
Dẫn đầu Hắc Long là một tên cao to gần hai mét, đã hăng máu đến độ cởi trần cả nửa thân trên, cách đánh nhau khiến cho người ta vừa nhìn đã khiếp sợ, đi đến đâu máu đỏ lẫn tiếng hét thảm vang đến đó.
Shiba Taiju, tổng trưởng Hắc Long đời thứ mười. Đúng như điều tra, tên này là một con quái vật hình người. Đời thứ chín đã bị em trai Shinichirou đánh bại, sau đó Hắc Long cũng chính thức tàn lụi. Mà người phục hồi Hắc Long suy tàn là Taiju, kẻ cuồng loạn và hung ác nhất trong các đời Hắc Long.
Bên cánh phải là một thằng nhóc tóc vàng nhạt với vết sẹo bỏng nửa bên mặt đang đấm văng vô số tên khác, máu văng ướt nửa vạt áo bên trái. Dường như chẳng biết mệt mà cứ lao đến không ngừng, hết đánh người này liền quay sang đánh tiếp người khác.
Cánh tay phải đắc lực của ba đời Hắc Long, người quen cũ của Takeomi, Inui Seishu. Thằng nhóc năm nào ngồi ở tiệm sửa xe của Shinichirou rồi theo đuôi mọi người với ánh mắt sáng ngời đầy ngưỡng mộ, bây giờ đang điên cuồng đánh nhau, hoàn toàn khác biệt so với ký ức làm Takeomi sững sờ một hồi lâu.
Nhận ra giữa một đám điên đấy có một đứa con gái đang liên tiếp đá đến bất tỉnh không biết bao nhiêu người, Takeomi giật mình.
Hắc Long bây giờ còn thu nhận cả con gái?
Đối phương khoác áo Hắc Long, tóc nâu dài cột gọn sau đầu, quần dài màu trắng đã dính đầy máu đỏ, giữa thời tiết lạnh giá chỉ quấn băng trắng quanh ngực để lộ cơ bụng bên dưới, máu chiến đến độ mấy tên bang đối địch vừa thấy đã bỏ chạy.
Takeomi ngó sang tên cao hai mét nhuộm tóc lam bên kia đang đánh đấm, lại quay sang nhìn đứa con gái tóc nâu, thấy cả hai cùng cười gằn vừa đánh người, không hiểu sao cảm giác dáng vẻ điên cuồng y hệt nhau.
Nữ sinh bây giờ kinh khủng như thế sao?
Takeomi vô thức nuốt nước bọt, hoang mang quay sang chỗ khác xem. Bên cánh trái thì người dẫn đầu cùng là ba người mang mặt nạ quỷ.
Tên cao kều cười sảng khoái đấm người, trong tay xách đầu một tên lôi đi rồi ném văng vào đám người đang nhào tới, sau đó y hệt như một kẻ điên lao thẳng vào giữa đám người đã ngã nhào bên kia mà đấm không ngừng.
Một kẻ cao to như gấu chỉ dùng một đấm đã hạ gục đối thủ, đi đến đâu máu đỏ chảy đến đó, người ngã kẻ chạy tán loạn, hoàn toàn không có ý định dừng lại mà dẫm đạp lên vô số người bên dưới.
Bên cạnh có một tên thấp hơn, cũng gầy hơn nhiều, tóc bạch kim cột đuôi ngựa đang thoải mái nhảy lên không trung, cả người tưởng như nhẹ bẫng, vậy mà khoảnh khắc tung một cú đá xuống là không một kẻ nào có thể tỉnh táo nổi, toàn bộ đều gục xuống đất.
... Sao cảm giác quen quen nhỉ?
"Này, chưa xong à?"
Takeomi còn định hỏi chuyện thì có giọng nam chen vào, hắn quay đầu thấy một người mang mặt nạ quỷ màu đỏ đang nhanh chóng chạy lên trên. Người mang mặt nạ cáo quay sang phì cười:
"Bên mày xong rồi? Nhanh như vậy?"
"Ừ. Mấy lão già đấy trả ít tiền mà đòi đồ tốt, tao cho người đánh một trận tại chỗ mới đưa tiền. Cũng hơi phiền phức nhưng xong việc."
Người mang mặt nạ quỷ màu lam ồ một tiếng: "Tiền bán ảnh với video mà vẫn chưa đủ à? Rốt cuộc cần bao nhiêu?"
Người mang mặt nạ cáo vừa nghe "video" đã thở dài: "Đừng có nhắc cái video đó nữa, Nobu."
Takeomi càng nghe càng khó hiểu, mấy người này đang nói cái gì vậy? Cả ba người nói chuyện tầm phào với nhau mà chẳng nhìn bên dưới một lần. Không phải Hắc Long huyết chiến một lần hai bang bất lương lớn sao?
Có quan tâm không vậy? Rốt cuộc trọng điểm có phải trận chiến này không vậy? Sao cảm giác tất cả cứ mông lung như trò đùa vậy?
Mà từ cổng vào xuất hiện hơn cả trăm người, dẫn đầu là ba tên mang mặt nạ khác biệt lẫn nhau, giống như đi mua đại ở cửa hàng chứ chẳng theo một khuôn với những người mang mặt nạ quỷ còn lại.
Nhìn số lượng người làm Takeomi giật mình. Hắc Long còn có nhiều người như thế?
Trăm tên theo sau càng khiến Takeomi phải trầm ngâm suy nghĩ. Tại sao cái đám đó lại phải nhìn lên cái người mang mặt nạ cáo kia một chút, thấy người kia hất tay mới hứng khởi chạy đi? Càng lúc thấy càng giống... chó cưng quấn chủ?
Người mang mặt nạ cáo nghiêng đầu: "Ryohei đâu?"
Người mang mặt nạ quỷ màu đỏ dường như hơi ỉu xìu vì đối phương chẳng hỏi gì đến hắn, đành chậc lưỡi một tiếng, buồn bực đáp:
"Sắp tới theo sau rồi."
Lời vừa dứt, cổng lại xuất hiện thêm chừng ba mươi người, dẫn đầu bởi một người mang mặt nạ quỷ vẽ hình rồng uốn lượn. Lần này thì Takeomi không cần suy nghĩ gì nhiều, cái đám ba mươi người đó đích thực là một đám chó quấn chủ.
Cả đám vừa thấy người mang mặt nạ cáo đã hừng hực khí thế, nếu như có đuôi sau lưng hẳn đã quẩy mạnh, hai mắt sáng rực đầy mong chờ.
Vừa thấy người trên cao quay đầu mỉm cười, giơ tay vẫy chào nhẹ một cái là cả đám như phát điên, dường như có lửa cháy quanh người mà nhiệt huyết rần rần, chạy ào vào trong chiến trường đánh đấm bất chấp suy nghĩ.
Dù chỉ ba mươi người nhưng hoàn toàn không yếu thế hơn cái đám trăm người trước đó, đều là chia thành từng đội nhỏ phối hợp hoàn hảo ăn ý như đã quen, gặp tên nào lớ ngớ là hội đồng một trận.
Đúng vậy, là đánh hội đồng.
Còn người mang mặt nạ quỷ tự vẽ thêm hình rồng kia đã phóng như bay lên trên chỗ bọn họ đang đứng, sau lưng như nở ra một đống hoa. Khi thấy người mang mặt nạ cáo thì đôi mắt như sáng rực lên vì kích động, lập tức giang hai tay ra.
Người mang mặt nạ cáo phì cười, cũng giang tay rồi để đối phương ôm chầm vào người. Ôm đến khi nghe liên tiếp mấy tiếng hắng giọng với chậc lưỡi, cái tên mang mặt nạ quỷ vẽ rồng kia mới chậm rì rì buông tay ra, sau đó cầm một hộp bánh ngọt nhỏ đặt vào tay người mang nạ cáo, thấp giọng nói:
"Đây. Ăn xong thì uống sữa. Tao có mang sữa ấm cho mày uống."
Nói xong thì giơ một bình cách nhiệt ra, dáng vẻ rõ là bất lương, vậy mà hành động lại cẩn thận vô cùng với người đối diện, mà người được nhận bánh cũng thản nhiên như đã quen, gật đầu rồi cầm bánh ngọt ăn.
Người gọi là "Nobu" cười ha hả với người "Ryohei", hai người liền đánh tay một cái "bốp", thoải mái quàng vai nhau như gặp bạn cũ. Tuy rằng dáng vẻ cả hai đều thoải mái cười nói nhưng trước sau vẫn đứng sau lưng người thấp bé mang mặt nạ cáo y như hai tên thủ vệ, ai cũng không cho phép đến gần.
Kể cả Takeomi.
Người mang mặt nạ quỷ màu đỏ đã hậm hực ngồi xuống một bên, dường như đã quen việc chỉ có cái tên mang mặt nạ quỷ màu vàng vẽ hình rồng kia là y như rằng chẳng ai đến gần được. Takeomi còn muốn nói chuyện nhiều hơn với người mang mặt nạ cáo, thế nhưng bối rối hồi lâu, hắn đành quan sát chiến trường bên dưới.
Sự gia nhập gần một trăm năm mươi người đã đẩy nhanh tốc độ kết thúc, chừng nửa tiếng thì hai bang đối địch đã gục sạch, người chiến thắng cuối cùng chính là Hắc Long.
"Hắc Long thắng!!!"
Người mang mặt nạ cáo nói lớn, dường như bên dưới chỉ chờ đợi mãi một câu từ người này, vừa nghe xong đã sảng khoái rống to:
"Hắc Long!!!!"
"Brahman!!!"
Cả đám áo trắng của Hắc Long hứng khởi giơ cao tay lên trời gào lớn, hai cái tên trong tiếng gào vang vọng cả một khu, giữa đêm đen lại sáng rực hào hùng khó mà diễn tả thành lời, cảnh tượng chấn động người nhìn đến mức làm Takeomi ngẩn ngơ.
Đây luôn là... điều hắn mong ước...
Người mang mặt nạ cáo ăn xong miếng bánh ngọt cuối