Author: ThatNghiep
Kakuchou đứng bên góc đường cứ một lúc lại mở điện thoại ra xem giờ, tâm tình hồi hộp còn hơn cả hẹn hò. Lúc nghe đối phương đến trễ hơn, hắn còn sợ rằng người này đang lấy lý do để huỷ hẹn, tâm tình càng lúc càng rối bời.
"Kaku-chan!!!"
Người đi trên đường bị tiếng gọi lớn làm cho giật mình quay đầu. Một thiếu niên tóc vàng cười đến rạng rỡ chạy nhanh đến trước một thiếu niên có vết sẹo dài trên đầu trông có vẻ dữ tợn, bề ngoài hai người vốn đối lập nhau hoàn toàn, vậy mà khi đứng cạnh cùng mỉm cười lại có vẻ hài hoà đến lạ.
Ngây ngốc ngắm người bên cạnh vừa đi vừa cười nói, tim Kakuchou đập nhanh chẳng hiểu vì lý do gì.
Có lẽ là do mỗi ngày đều cùng đối phương tâm sự đủ chuyện mà hắn vốn chẳng thể nói với ai, có lẽ là do đối phương ngày nào cũng nhắn tin cùng những icon dễ thương đó, có lẽ là do nụ cười rạng rỡ ấm áp kia khiến trái tim lạnh lẽo của hắn tan chảy...
Kakuchou cũng chẳng biết rốt cuộc là vì sao.
... Nhưng từ lúc nào, hắn đã vô thức thấy những điều hay ho dù nhỏ bé liền muốn chụp ảnh gửi qua cho đối phương, nghe những câu chuyện cười sẽ nghĩ ngay đến việc kể lại cho người này đầu tiên, ăn một món ăn ngon liền muốn hẹn đối phương lần sau cùng ăn... Sẽ trăn trở suy nghĩ khi chuẩn bị viết tin nhắn cho người này, sẽ bối rối khi tưởng tượng dáng vẻ vui cười của người này...
Mặc dù Takemichi là người rủ đi chơi nhưng cả hành trình đều là do Kakuchou chuẩn bị, cậu chỉ phụ trách đi theo rồi hưởng thụ sự ân cần của đối phương.
Takemichi cũng thấy cậu như bạn gái còn người ta là bạn trai, nhưng nghĩ Kakuchou vốn dĩ ở Yokohama, vậy dẫn cậu đi chơi cũng là hợp lý, thế là vứt cái suy nghĩ kia ra khỏi đầu.
Cả hai đứa ăn sáng xong, dạo một vòng ở Yokohama Landmark Tower rồi mua hai ly nước vừa cầm theo, đi dạo ra cảng hướng về phía Red Brick Warehouse. Trời mùa đông mát lạnh làm mũi Takemichi cũng hơi hồng lên. Cậu uống một ngụm cacao socola nóng, ồ lên:
"Chỗ này làm cacao socola nóng ngon ghê. Uống thử không?"
Takemichi thoải mái cầm lấy ly americano đá Kakuchou đang uống rồi đưa ly cacao nóng của cậu cho hắn. Kakuchou chẳng biết nghĩ gì bỗng đờ người, đôi mắt ngơ ngác nhìn cánh môi hồng nhạt kia chạm lên đầu ống hút hắn mới ngậm kia, hai tai hắn bỗng cảm giác còn nóng hơn cả ly cacao trong tay.
Kakuchou cứ mãi ngẩn người nhìn cậu làm Takemichi cũng bối rối: "Sao vậy?"
Kakuchou vội lắc đầu, hai tay siết lấy ly cacao nóng, chẳng hiểu sao xoay ly cho đúng vị trí đối phương vừa uống lúc nãy mới chậm chạp uống một ngụm. Vị ngọt lịm ấm nóng lan toả cả tim, Kakuchou khẽ nói:
"Ừm, ngon thật."
Takemichi cười ha ha: "Đúng không? Trời lạnh mà mày uống nước đá làm gì? Tao uống một ngụm mà tê cả đầu luôn rồi này!"
Kakuchou vội đổi lại ly nước của hai người: "Vậy mày uống đồ nóng đi. Tao uống ly đá cho."
Trước khi Takemichi kịp nói gì, Kakuchou đã vội ngậm lấy ống hút của ly americano đá. Chẳng hiều gì, Takemichi đành uống cacao tiếp, phát hiện ra hai tai của Kakuchou đỏ bừng đến rực rỡ đập ngay vào mắt, cậu đưa tay sờ nhẹ vành tai của hắn:
"Sao tai mày đỏ thế? Nóng ghê."
Kakuchou giật mình, suýt thì làm rớt mất ly nước trong tay, lắp bắp:
"T-Tao... À... D-Do trời lạnh."
Takemichi ngây ngốc tin lời. Đi dọc đường thấy quang cảnh biển và vòng quay nổi tiếng của Yokohama, cậu níu tay áo Kakuchou:
"Chỗ này đẹp ghê. Chụp hình đi."
Kéo Kakuchou đứng ở một góc đẹp, Takemichi rút ra một cái máy ảnh mới toanh mà cậu mới mua, bày ra dáng vẻ chuyên nghiệp chụp vài tấm.
Đối phương cao ráo với sóng lưng thẳng tắp, vết sẹo trên gương mặt có vẻ ngang tàng lạnh lẽo mà đôi mắt hai màu lại tràn ngập ấm áp dịu dàng, Takemichi cũng không khỏi trầm trồ Kakuchou giống người mẫu nổi tiếng.
"Dáng mày đẹp mà trình chụp ảnh của tao tệ ghê, chụp không đẹp lắm nhỉ? Ha ha."
Kakuchou cúi đầu sát cạnh xem ảnh, giọng trầm thấp: "Không, mày chụp được mà."
Gương mặt đối phương gần như chạm vào bên má chẳng biết là do vô tình hay cố ý, Takemichi bối rối mà đành phải giả vờ không biết gì ấn xem ảnh tiếp, chợt nghe Kakuchou nói:
"Ra kia đi, tao chụp cho mày."
Takemichi ậm ừ, đi ra tạo vài kiểu dáng rồi định trở lại nhưng Kakuchou bỗng nhiệt huyết với chụp ảnh còn hơn cả cậu, bắt Takemichi tạo đủ kiểu, chụp cả hơn chục tấm vẫn chưa chịu dừng, thậm chí còn tự rút điện thoại của hắn ra chụp lại vài tấm.
Nhưng đúng là tay nghề của Kakuchou tốt hơn cậu nhiều, mấy tấm Takemichi cũng phải tấm tắc tự khen bản thân quá đẹp trai làm Kakuchou phì cười.
Cứ thế một đường đi Kakuchou giành phụ trách luôn việc chụp hình cho Takemichi. Hai đứa còn chụp tự sướng vài tấm, bày ra mấy vẻ mặt ngu ngốc không chịu nổi, lúc cùng xem ảnh liền cười ha hả một trận.
Hành trình đại đa số là tham quan cảng Yokohama, hai đứa vừa nói chuyện vừa bày đủ trò nên chẳng buồn chán chút nào, ngược lại còn cười đùa đến đỏ bừng cả mặt. Takemichi cũng không nghĩ sớm như vậy đã đến buổi trưa, ngẩng đầu hỏi Kakuchou:
"Vậy trưa nay ăn ở đâu?"
Kakuchou cầm máy ảnh ấn xem mấy tấm vừa đáp: "Tao đặt nhà hàng rồi, giờ đi thôi. Cũng gần chỗ này lắm, đi năm phút là tới."
Takemichi chẳng ngờ đối phương thậm chí còn đặt nhà hàng trước, cậu còn tưởng hai đứa ăn đại quán nhỏ bên đường... Kakuchou cất máy ảnh vào túi của Takemichi, thoải mái nắm lấy tay cậu dắt đi.
Đã uống xong cacao nóng từ lâu, Takemichi đứng giữa trời gió giơ loạn tay chân chụp ảnh nên bàn tay đã lạnh ngắt, mà ngược lại bàn tay Kakuchou thì nóng ấm như lửa.
Takemichi ngơ ngẩn để bàn tay của đối phương bọc lấy tay cậu đi suốt dọc đường, cũng không nỡ thả tay ra, giả vờ xem như không biết gì, tiếp tục cười nói với đối phương.
Kakuchou thừa nhận hắn cố ý, vậy mà đối phương lại không nhận ra, hắn mím môi, giống như lén lút làm trò xấu mà không bị phát hiện, hai tai hắn đỏ bừng, cứ thế tiếp tục nắm chặt lấy tay người kia.
Bàn tay kia nhỏ hơn tay hắn nhiều, còn mềm mềm, trái ngược bàn tay thô ráp của hắn vì khổ sở trưởng thành ngoài xã hội. Thế nhưng chẳng chút ghen tị với cuộc sống tốt đẹp của đối phương, Kakuchou thậm chí còn nghĩ hắn muốn bảo vệ người này tiếp tục sống vui vẻ hạnh phúc vô ưu vô lo như vậy.
Takemichi ngơ ngác ngồi trên ghế mềm, nhìn nhà hàng Tây sang trọng mà cậu chưa từng bước vào lần nào trong đời mà vô thức nuốt nước bọt. Lại thấy Kakuchou đang bình thản xem menu, bên cạnh là phục vụ cúi người lịch sự, Takemichi bối rối không biết làm sao.
Kakuchou thậm chí gọi món thay cho cậu, không để cậu chạm vào menu lần nào. Chờ phục vụ rời đi, Takemichi mấp máy môi vài lần mới lén lút cúi người về phía trước nói nhỏ:
"Sao mày chơi lớn thế? Chỗ này trông đắt lắm ấy."
Kakuchou gật đầu, cười nói: "Không sao đâu. Tao bao cho."
Takemichi hết hồn, vội xua tay: "Thôi, tao cũng có tiền. Lát chia đôi đấy."
Kakuchou ậm ừ không đáp rõ làm Takemichi chẳng biết nói sao mới phải. Quan sát một vòng xung quanh, ai nấy ăn mặc cẩn thận sang trọng, sáng nay Takemichi còn đang khó hiểu sao Kakuchou mặc áo sơmi quần tây đen còn khoác áo măng tô trông khí chất hẳn, bây giờ mới thấy đối phương quá hợp với không khí nơi đây.
Mà Takemichi lại tưởng đi chơi ngoài đường nên mặc phong cách năng động xuềnh xoàng, hoàn toàn lạc lõng với chỗ này, thế là thấp giọng trách mắng:
"Mày không nói tao trước để tao mặc đồ sang hơn chút! Tao chưa bao giờ vô mấy chỗ này mà mặc đồ chán quá. Nhìn tao lạc loài ghê!"
Kakuchou bị dáng vẻ lén lút đưa tay che miệng trách mắng hắn của đối phương làm cho nhũn cả tim. Giữa không gian sang trọng, đối phương mặc đồ trái ngược hoàn toàn y hệt như một đứa trẻ ngốc nghếch, hắn vô thức bật cười, đưa tay xoa nhẹ mái tóc vàng mềm mại kia:
"Không sao. Nhìn mày vẫn đẹp trai mà?"
Takemichi: "..."
Sao cảm giác tên này đang xem cậu như trẻ con mà dỗ vậy?
Takemichi lại thấy trên bàn hai người ai nấy đều là một cặp nam nữ, chỉ có mỗi bàn cậu là hai thằng con trai đi chung có vẻ kỳ quặc, lại níu tay áo Kakuchou mắng tiếp:
"Ai cũng nam nữ, có tao với mày là nam ngồi chung. Mày điên quá! Ăn mà vừa mắc vừa ngại! Mày dẫn tao đi ăn trưa quán lề đường nào là được rồi!"
Kakuchou ngoan ngoãn ngồi nghe Takemichi mắng, bàn tay giấu dưới bàn vân vê mấy ngón tay với nhau. Đúng là hắn không giàu có gì, đại đa số cũng toàn ăn quán lề đường rẻ tiền, nhưng với người này... chẳng hiểu sao hắn cứ muốn dùng hết những gì tốt đẹp nhất trên đời cho đối phương...
Takemichi thấy Kakuchou hơi cúi đầu, một lời cũng không cãi lại nên không trách mắng nổi nữa, đành đưa tay đấm vào vai đối phương một cái:
"Mày giàu có thì hẵng mời tao... Tao chỉ thích đi chơi với mày thôi, chứ tao không quan tâm sang trọng hay lề đường đâu."
Kakuchou giật mình, hắn khẽ ừm một tiếng, đưa tay che miệng rồi quay đầu sang chỗ khác. Tên này nghĩ xa xôi cái gì mà Takemichi không biết, cậu đưa tay vuốt nhẹ vành tai đỏ rực kia:
"Mà sao nay tai mày cứ đỏ hoài vậy? Hồi nhỏ tao nhớ có bị vậy đâu?"
Vành tai bị ngón tay mềm vuốt nhẹ càng nhạy cảm hơn, Kakuchou vội nuốt nước bọt, lúng túng nói:
"M-Mày đừng chạm vào nữa..."
Takemichi ồ một tiếng, hoá ra tai nhạy cảm à. Takemichi vừa rụt tay về thì phục vụ đã bưng hai dĩa beefsteak lên. Takemichi bối rối cầm dao nĩa, cả đời cậu chưa từng đụng vào mấy thứ này, chẳng biết cách dùng thế nào, đành đưa ánh mắt cầu cứu với người ngồi đối
Kakuchou mím môi, vì từng đi làm phục vụ nhà hàng Tây nên biết rõ cách dùng dao nĩa, hắn cắt từng miếng nhỏ rồi đổi dĩa cho đối phương.
"Tao cắt rồi, mày ăn đi."
Bị mùi thịt thơm đến nỗi suýt chảy nước miếng, Takemichi quên mất chuyện Kakuchou làm y hệt như bạn trai làm cho bạn gái, vội ăn một miếng, miếng thịt như muốn tan trong miệng làm Takemichi vô thức hít một hơi thật sâu.
Không biết mắc cỡ nào nhưng nó ngon đến nỗi làm cậu muốn rớt nước mắt. Cái vị giác cả đời chỉ biết ăn cơm tiệm với mì gói của cậu đã bị món thịt này chinh phục. Hai mắt Takemichi sáng rực, không kiềm được vung vẩy hai cánh tay đầy phấn khích.
Cánh tay nâng lên nâng xuống, bàn chân dưới bàn cũng lắc nhẹ phản ánh tâm trạng vui vẻ của chủ nhân, mà hai má trắng mềm kia phồng lên làm Kakuchou suýt rớt mất cái nĩa trong tay, hắn vội nuốt nước bọt rồi cúi đầu ăn, ép bản thân không được nhìn người kia thêm nữa.
Kakuchou nghĩ hắn bị điên rồi mới muốn cắn cái má kia hơn là miếng thịt trong dĩa.
Cả hai chưa đủ tuổi nên không uống rượu vang, gọi hai ly soda chanh đá uống tạm. Takemichi xoa cái bụng tròn tròn, dĩa thịt trông ít mà ăn no quá sức. Kakuchou bị cái hành động xoa bụng kia làm cho điên đảo cả đầu, hắn ôm mặt lầm bầm bản thân đừng có phát điên nữa.
Takemichi rút năm nghìn yên đưa cho Kakuchou:
"Chia đôi tiền, còn dư thì hẵng trả tao. Tao đi vệ sinh chút đã."
Kakuchou chưa kịp trả lời thì Takemichi đã dúi tiền vào tay hắn rồi vội chạy đi phòng vệ sinh. Hắn thở dài, biết người này cố ý làm vậy để chia đôi tiền, cũng may năm nghìn yên không quá nửa bữa ăn, Kakuchou biết hắn vẫn trả nhiều tiền hơn nên cũng hài lòng, giơ tay gọi phục vụ tính tiền.
Điện thoại đổ chuông, Kakuchou bực bội. Hắn đã nói toàn bộ đàn em có chuyện gì cũng cấm tiệt gọi hắn vào hôm nay, vậy mà ai dám gọi lúc này?
Thấy tên "Izana", Kakuchou không khỏi nhíu mày. Hôm qua cũng đã nói rồi mà, gọi làm gì? Thế nhưng Kakuchou đành phải bắt máy, càng nghe càng siết lấy ly thuỷ tinh trong tay như muốn bóp nát cái ly tại chỗ, nghiến răng nổi cáu cất đi điện thoại.
Takemichi đi ra ngoài, Kakuchou đã mặc áo măng tô trở lại, cậu cũng mặc áo khoác vào. Hai đứa ra khỏi nhà hàng, Takemichi ngẩng đầu cười hỏi Kakuchou đang nhíu mày bên kia:
"Vậy tiếp theo đi đâu đây?"
Kakuchou khổ sở đáp: "Tao có việc bận đột ngột, không thể đi chơi tiếp với mày được."
Takemichi ồ một tiếng, có chút thất vọng hơi cúi đầu xuống. Cậu còn định chiều nay mới từ từ nhắc đến chuyện Izana, đúng là trời không giúp cậu rồi. Kakuchou bối rối nắm lấy tay áo cậu:
"Tao xin lỗi... Cái đó... Tao..."
Biết Kakuchou bận việc cũng không nên níu kéo làm gì, Takemichi cười ha ha, đấm mạnh vai cái tên ngốc nghếch đang lo lắng níu áo cậu:
"Mày lo lắng gì! Mày bận việc thì về trước đi, tao biết đường về lại ga Minato mà. Sau này rảnh lại đi chơi tiếp chứ có gì đâu!"
Kakuchou mím môi, hai tay đã siết chặt nắm đấm, mắt thấy thiếu niên tóc vàng đã giơ tay vẫy chào hắn, trái tim Kakuchou như hụt một nhịp, hắn vô thức giơ tay ra.
Bàn tay bị nắm lại kéo mạnh về phía trước, Takemichi ngơ ngác chìm mặt trong lồng ngực ấm áp của đối phương. Kakuchou đã ôm chầm lấy cậu, hai tay siết sau lưng ép cả người Takemichi sát chặt vào người đối phương không kẽ hở tách rời.
Kakuchou cũng giật mình với hành động của chính bản thân hắn, thế nhưng vẫn cố siết chặt hai tay giữ chặt người trong lòng rồi gục đầu lên vai đối phương, hương thơm nhàn nhạt của người này khiến hắn phát điên.
Chỉ là... hắn không muốn rời xa người này.
Người trong lòng còn ngốc nghếch đưa tay vỗ nhẹ lưng hắn dỗ dành, cười vô tâm vô phế:
"Kaku-chan vẫn dính người như trước quá ha ha! Như thế này thì sao nỡ buông đây?"
Đáy lòng Kakuchou quặn lên, chỉ muốn ôm người này về nhà, vĩnh viễn không buông mới phải. Thế nhưng chuông điện thoại lại tiếp tục vang lên, Kakuchou hận không thể bóp nát cái điện thoại ngay lập tức.
Tên ngốc này cứ ôm cậu mặc kệ chuông điện thoại inh ỏi, trên đường cũng không ít người lén lút nhìn hai người họ, Takemichi đành vỗ nhẹ đầu Kakuchou:
"Nghe điện thoại đi kìa. Mày làm như người yêu sinh ly tử biệt vậy?"
Cả người tên ngốc kia lập tức run lên, hai cánh tay sau lưng buông lỏng, hắn bối rối đưa một tay che mặt quay sang chỗ khác, một tay rút điện thoại trong túi áo, thấy tên đàn em liền nổi cáu gầm lên: "Biết rồi! Câm đi!"
Vừa thấy Kakuchou ấn tắt máy, Takemichi liền đá vào chân hắn một cái, lớn giọng đuổi đi: "Đi đi! Nào rảnh tao với mày lại đi chơi."
Trái ngược hoàn toàn dáng vẻ hung thần ác sát khi quát vào điện thoại ban nãy, Kakuchou vừa cất điện thoại đã ngoan ngoãn gật đầu nghe lời, hắn hít nhẹ mũi, khẽ nói:
"Vậy tao đi trước... Mày..."
Thấy Kakuchou cứ chần chừ mãi không chịu đi, Takemichi vội đẩy lưng hắn: "Thôi đừng lo cho tao nữa. Đi giùm đi."
Kakuchou quay đầu trưng đôi mắt tội nghiệp, Takemichi sợ bản thân xiêu lòng liền xuỳ một tiếng lấy tay đẩy mặt hắn đi. Hầu kết Kakuchou nảy nhẹ, bỗng cầm lấy tay cậu áp mạnh lên môi hắn. Takemichi còn chưa hiểu hành động kia là sao, Kakuchou đã vội thả tay cậu, cả mặt đỏ bừng rồi chạy ào đi mất.
Takemichi khó hiểu nghiêng đầu.
Rồi là bị sao vậy?
Bị đĩ tình iu chiếu sáng đó :))))
Trời ơi viết cái buổi hẹn hò mà tim muốn nổ lồng ngực luôn mấy má ơi
Phê quá
Sướng quá
Trời ơi tình yêu trẻ con dễ thương quá hu hu hu, ngọt quá chịu không nổi luôn mấy má ơi
Ngọt xỉu luôn trời ơi, viết mà nhũn hết