Em 1 lần nữa chết lặng khi nghe bác sĩ nói, gì chứ như thế có khác gì gã sẽ chết đâu.
Chiếc giường Izana nằm được các y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật đưa vào phòng điều trị.
Cái cảm giác thấy người yêu của mình nằm trên chiếc giường mắt nhắm chặt, đầu thì quấn đầy băng vải có tươm cả máu đỏ làm em cảm thấy đau vô cùng.
Em biết em còn Thiên Trúc còn Touman nhưng em không thể mất Izana, gã chắc là người cho em ấn tượng sâu sắc nhất và em cũng từng đã hứa sẽ là gia đình của gã mãi mãi.
Đứng chôn chân tại chỗ.. Cả bọn nhìn em . Họ thương em lắm nhưng bây giờ có nói gì đi nữa thì em cũng chẳng thèm nghe đâu.
Trong khi mọi người đi vào phòng điều trị thì em lại bỏ đi ra khỏi bệnh viện, họ muốn ngăn em lại nhưng không được, chí ít còn có Mikey đi theo sau em nên cũng yên tâm cho em muốn đi đâu thì đi.
Em rảo bước trên đường chân dẫm đạp lên những cánh hóa anh đào mỏng manh. Mùa xuân đến rồi nhỉ, ánh mắt thẫn thờ của em nhìn vào hư không, tiếng khóc nấc vang lên từng hồi trên con đường vắng vẻ, ủy khuất mà khóc to cho vơi bớt sự kiềm nén.
Em dừng chân tại 1 quán ăn nhỏ, nhìn lại thì đây là quán ăn mà em và Izana lúc gã mất trí nhớ vào ăn, môi tự tạo nên 1 nụ cười khi nhớ lại chuyện cũ rồi cũng vụt tắt trong chốc lát.
Mikey nảy giờ vẫn theo em, anh ta chứng kiến toàn bộ sự việc diễn ra, từ chỗ em khóc đến lúc thẫn thờ rồi lại tự cười nhạt. Nếu lúc đó anh là người bị thương thì em có như này không nhỉ, suy nghĩ khá ích kỉ nhỉ, nếu lúc đó anh kịp phản ứng thì Izana chắc đã chẳng bị gì.
Em ăn nhanh phần ăn của mình rồi lại lang thang trên 1 con đường mòn, hướng đi vô định.
Bất chợt em va vào 1 người làm cả 2 ngã mạnh xuống đường.
Người đàn ông bị em va vào tức giận mà hét thẳng vào mặt em những câu nói thậm tệ
-" Mày không có mắt à, đi đứng như người mù thì đừng có mà ra đường "
Em nhếch môi khi nghe lời người đó nói.. Cái nhếch môi như khinh bỉ người nọ.
-" Chó má, mày thích ăn đòn nhỉ " Người đó vung tay định đập em 1 cú.
Mikey thấy cảnh đó định chạy lại nhưng trong phút chốc đã khựng lại.
Em trừng