Nhiệt độ trong phòng 1 lúc càng tăng lên, em khó chịu mà thiếp đi, từng đợt mồ hôi thi nhau túa ra trên thân thể nhỏ, đỏ lừ cả khuôn mặt, ngủ kiểu này có khi sốt nóng mất.
Trong cơn mê man, em gặp lại họ.
Nhưng có gì đó lạ lắm, họ không quay mặt về phía em, biểu cảm kiểu như không muốn gặp em vậy.
-" Bọn mày sao vậy, giận gì tao sao " Em khó hiểu hỏi.
Vẫn là không gian yên tĩnh chẳng có 1 tiếng động, họ gần như bất động trước câu hỏi của em.
Quái lạ từ trước tới giờ làm gì có chuyện như vậy chứ.
-" Này, tao nói bọn mày không nghe à, trả lời tao đi " Em bực dọc mà đi ra phía trước mặt họ để xem thử. Và đó là quyết định sai lầm của em.
Trước mặt em là những khuôn mặt như mục nát thối rữa đang dần dần bị phân hủy, mùi hôi đột ngột bốc lên làm em cảm thấy choáng váng, càng hoảng hồn hơn khi nhận ra đó chẳng phải là người em muốn gặp, dần dần những cái xác ngã phịch xuống nền đất nát tươm cả ra , những con dòi lúc nhúc trong đám thịt thối làm em cảm thấy buồn nôn. Mẹ nó em đang gặp cái hoàn cảnh gì vậy chứ.
Còn chưa hết, thoáng chốc em như đi vào 1 không gian khác nữa, không gian này em thấy rõ bọn Thiên Trúc đang dang tay như muốn đón lấy em từ đằng xa, cảm xúc vỡ òa sau cơn hoảng lúc nảy, em dùng hết sức mà chạy lại phía họ, nhưng càng chạy lại càng xa họ. Đột ngột cảnh tượng 1 chiếc xe từ hư không tông thẳng vào 7 con người đang dang tay chào đón em. Máu và thịt bày nhày ra 1 vũng, lúc này máu như 1 dòng suối mà thi nhau tuôn lại phía của em. Cảnh tượng kinh hoàng làm em phát sợ mà khóc nấc cả lên.
"Ư.. Hức... Làm ơn không, đừng chết mà .. Huhu, đừng bỏ tao " Tiếng la hét vào không trung nhưng chẳng 1 ai nghe thấy, chẳng 1 ai cảm thông.
Như 1 trò đùa, em lại được chuyển vào 1 không gian khác, nơi này tráng lệ lắm, như tiên cảnh vậy, nhưng suy của em lập tức đổ sụp khi nhìn thấy bàn trà trước mắt đang có người yêu em và cả 1 cô gái nào đó chẳng thể nhìn ra mặt, họ đang vui đùa đút cho nhau từng cái bánh, cô gái đó yêu kiều mà hôn lên má người em yêu.
Không được là người yêu của em mà.
Không muốn, trả lại họ cho em. 1 lần nữa em gào khóc lên.
Bật dậy khỏi chiếc giường thấm mồ hôi, em thở dốc từng cơn. Giấc mơ hôm nay của em thật sự quá khủng khiếp, thật sự bây giờ có cho em ngủ nữa thì em cũng chẳng dám ngủ. Sờ sờ tay lên giường, mồ hôi em túa ra làm ướt nhẹp cả tấm trải nệm, ai không biết lại bảo em tè dầm cho coi.
Sự việc cứ như thế liên tiếp xảy ra trong hơn 1 tuần, em thật sự bị khủng bố tinh thần lắm rồi, người yêu thì không được gặp, còn