Họ đang đi lang thang đâu đó trên thành phố..
Từ lúc em bỏ chạy đi cũng đã 3 ngày rồi. Họ cũng muốn tìm em, mà tìm gì chứ, họ có là gì của em đâu, em còn bảo hận họ nữa mà.
Ôi trời.. Lạ thật.. Lúc em nói yêu họ thì họ lãng tránh và để biểu em.. Còn bậy giờ. Ngay cả cái gọi là bạn cũng chẳng có... Cơ hội nói chuyện với em còn không có nói gì làm bạn..
Ngu ngục.. 1 lũ ngu ngục.. Chắc đó là cái hít phải trả của bọn họ..
Phía bên kia đường họ thấy nhiều người vây quanh lại lắm.. Gì vậy xảy ra chuyện gì à..
Họ cũng khá tò mò mà đi qua xem..
Gì đây.. Ai lại tự tử à..
Xem kìa xem kìa.. Nó mặc bang phục giống bọn bất lương thật..
Họ bước tới.. Tới gần cái xác..
Gì đây, người của Thiên Trúc à?? À Thiên Trúc gì.. Đám cộm cán chết hết rồi mà
Họ như suy nghĩ nhưng nhìn lại thì.. Mái tóc vàng đó. Cái bang phục đó.. Sao lại giống em như vậy.. Sao vậy họ đang cầu cho đó không phải là em...
Mitsuya như có gì đó hối thúc chạy lại bên cái xác... Là em mà.. Sao lại như thế này chứ..
-"Ưhh.. Này Michi.... Takemichi. " Anh ta đang khóc, đang gào lên tên của em..
Đám người bọn họ như chết trân tại chỗ quỳ khục xuống đất..
-" Này, nói đi, không phải nó đúng không, này, tại sao chứ, tại sao nó lại chết "