Đây là lần đầu tiên Ôn Mộ được xuất ngoại, cũng là lần đầu tiên được ngồi khoang hạng nhất, cho nên cậu háo hức cực kỳ.
Tuy rằng trong ký ức nguyên chủ đã ra nước ngoài không ít lần, nhưng dù sao cũng không phải do chính bản thân cậu trải qua, vì vậy cảm giác khi được tự mình trải nghiệm hoàn toàn khác xa so với việc nhớ lại ký ức của người khác.
Vậy nên từ lúc bắt đầu lên máy bay, hai mắt Ôn Mộ vẫn cứ lấp la lấp lánh, không che giấu nổi sự phấn khích.
Bùi Thư Thần chỉ liếc mắt một cái rồi quay đầu đi, lười cho cậu thêm một cái ánh mắt, Omega này lại giả bộ đơn thuần nữa rồi.
Buổi tối về đến khách sạn, như thường lệ Ôn Mộ vẫn phải ngủ chung với Bùi Thư Thần.
Khách sạn năm sao, nhưng bên trong phòng chỉ có mỗi một cái phòng tắm, ấy là do Bùi Thư Thần đã đặc biệt bảo thư ký sắp xếp như vậy.
"Cậu đi tắm trước đi." Bùi Thư Thần nói với Ôn Mộ.
Lần này hắn tới đây để tới dự liên hoan phim quốc tế, phải tham gia tiệc mừng và nhiều loại hoạt động khác nữa, bất kỳ lúc nào cũng có ống kính hướng đến, vậy nên hắn cần nhiều tin tức tố của Omega hơn để có thể đảm bảo không xảy ra bất cứ sơ hở nào.
Cho nên Ôn Mộ vừa mới tắm rửa xong đi ra, hơi nước cùng tin tức tố trong phòng tắm còn chưa kịp tiêu tán, Bùi Thư Thần đã đi vào rồi.
Như này mắc cỡ thiệt á.
Nhưng mà đã vượt qua được nửa tháng, bây giờ đối mặt với mấy hành động ám muội thế này, cậu đã dần dần cây ngay không sợ chết đứng mà thuận buồm xuôi gió chấp nhận rồi.
Trước khi đi ngủ, Bùi Thư Thần đưa cho Ôn Mộ một cái vòng ngăn cách có hình dạng giống như đồng hồ đeo tay: "Đêm nay cậu đeo cái này đi ngủ."
"Ò được rồi." Ôn Mộ nghe lời đeo vào, cũng không có hỏi tại sao.
Ngày hôm sau Ôn Mộ tỉnh dậy sớm hơn Bùi Thư Thần, mấy ngày qua cậu đã tạo lập thói quen rời giường lúc năm giờ sáng rồi.
Đồng hồ sinh học của Bùi Thư Thần muộn hơn cậu một chút, cậu thức dậy trước đối phương, không chỉ có thể tránh được việc vừa mở mắt ra đã phải nằm trên giường lúng túng nhìn nhau, mà còn để chuẩn bị trước một số thứ.
Tỷ như ngày hôm nay, Bùi Thư Thần vừa mới bước vào phòng tắm, đã thấy trong cốc súc miệng được rót sẵn nước, bàn chải điện cũng được bóp sẵn kem đánh răng rồi.
Đối với hành động này của Ôn Mộ, Bùi Thư Thần ngoài mặt thì tỏ vẻ xem thường, nhưng mà cơ thể lại rất tự nhiên chấp nhận phúc lợi.
Hắn rửa mặt xong xuôi, nói với Ôn Mộ đang yên tĩnh ngồi trong phòng khách: "Đưa tôi bộ âu phục màu xám sẫm kia."
"Ừm." Ôn Mộ lập tức đi lấy.
Tối hôm trước cậu đã lấy mấy bộ âu phục của Bùi Thư Thần trong hành lý ra ủi không có một tí nếp nhăn nào, sau đó cẩn thận treo bên trong tủ quần áo.
Thay xong quần áo từ trong phòng ngủ đi ra, ánh mắt Bùi Thư Thần rơi trên cổ tay của Ôn Mộ: "Tháo đồng hồ ra đưa tôi."
"Ò." Ôn Mộ cực kỳ ngoan tháo ra.
Bùi Thư Thần lại ném cho cậu một cái đồng hồ khác: "Hôm nay cậu đeo cái này, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì không được tháo ra."
"Ừm." Hai má Ôn Mộ có chút đỏ lên.
Tại sao Bùi tổng lại muốn mình đeo đồng hồ của hắn vậy, dù sao đó cũng là đồ vật rất riêng tư mà.
Nhưng mà, mặc dù có đôi khi cậu không thể hiểu được một số hành động của Bùi Thư Thần thì cậu vẫn sẽ rất nghe lời, sẽ không hỏi những chuyện không nên hỏi, cậu biết Bùi Thư Thần tự nhiên cũng có lý do của hắn.
Lịch trình buổi sáng của Bùi Thư Thần là tham dự lễ khai mạc liên hoan phim, sau khi cùng nhau ăn sáng tại phòng ăn xong, hắn dặn Ôn Mộ thành thật chờ bên trong khách sạn không được chạy lung tung, rồi mới cùng tài xế ra cửa.
Ôn Mộ ngoan ngoãn đi thang máy trở về phòng, lúc ở trong thang máy, cậu cứ có cảm giác bên cạnh có ánh mắt đang nhìn cậu chằm chằm.
Không nhịn được quay đầu lại, Ôn Mộ phát hiện ra tầm mắt của thanh niên đứng bên cạnh đang rơi trên cổ tay cậu –
Đối phương là đang nhìn cái đồng hồ đeo tay kia.
Người kia có vóc dáng rất cao, nhìn qua cũng phải hơn một mét tám, có lẽ khoảng ngoài hai mươi tuổi, tướng mạo hòa nhã không có chút công kích nào.
Ý thức được cậu ta đúng là đang nhìn mình thật, Ôn Mộ theo bản năng hơi nhúc nhích một chút, giấu tay ra phía sau lưng.
Thanh niên trẻ tuổi thấy hành động của cậu, liền cười cười nói xin lỗi: "Làm phiền rồi...!Chỉ là tôi thấy đồng hồ của anh rất đẹp nên muốn hỏi chỗ mua mà thôi, xin lỗi vì đã khiến cho anh không thoải mái."
"Không sao." Ôn Mộ thấy đối phương không có ác ý, cũng cười đáp lại, "Đồng hồ này là người khác cho tôi mượn thôi, cho nên tôi cũng không biết mua ở đâu nữa, xin lỗi nha."
"A, đáng tiếc thật." Thanh niên nói.
Ôn Mộ không quá để ý khúc nhạc dạo ngắn này, cậu khách sáo nói vài câu, vừa đến tầng liền ra khỏi thang máy.
Thanh niên trẻ tuổi nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu, thấp giọng nói một câu: "Anh ta là Ôn Mộ?"
...
Trở lại phòng, Ôn Mộ kéo rèm cửa sổ ra, nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
Oa đẹp quá đi!
Khách sạn này cũng đã trải qua năm tháng tồn đọng, phía bên ngoài được xây theo lối kiến trúc Anh quốc cổ điển, còn bên trong lại được trang trí rất hiện đại.
Nó tọa lạc ngay bên dòng sông Thames, từ cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài không chỉ được ngắm nhìn con sông mà còn có thể chiêm ngưỡng đã con mắt đường chân trời của thành phố London.
Cảnh sắc thiệt là đẹp, Ôn Mộ lấy điện thoại di động ra chụp ảnh liên tục.
Cậu không nhịn được muốn ra bên ngoài đi dạo một chút, nhưng ngay sau đó liền lập tức dập tắt suy nghĩ này.
Cậu tự biết lấy mình, Bùi tổng là đi làm việc chứ không phải đi chơi, mà cho dù hắn có đi du lịch đi chăng nữa, cũng sẽ không có chuyện dẫn cậu đi cùng đâu.
Nhưng mà Ôn Mộ đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Mặc dù không thể đi ra ngoài, nhưng mà được ngắm nhìn phong cảnh sảng khoái như vậy qua cửa sổ, cậu vẫn cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
...
Buổi lễ khai mạc liên hoan phim quốc tế bắt đầu lúc chín giờ sáng, đồng thời sẽ được phát sóng trực tiếp trên đài truyền hình.
Phim ảnh là lĩnh vực kinh doanh chính của công ty Bùi Thư Thần, cho nên hầu như năm nào hắn cũng được mời tham gia, đây cũng chính là cơ hội tuyệt vời để được gặp gỡ tiếp xúc với các đạo diễn cùng biên kịch nổi tiếng quốc tế, có thể nhân tiện thảo luận dự án.
Lấy laptop ra, Ôn Mộ cùng lúc tập trung vào hai nhiệm vụ lận, một bên viết kịch bản video ngắn một bên xem TV.
Nghe nói hôm nay Bùi Thư Thần sẽ phát biểu tại lễ khai mạc, cậu có chút muốn xem hắn phát biểu nha.
Mấy vị ông lớn lần lượt lục tục lên phát biểu, thậm chí còn có cả nhân vật lớn như Giám đốc điều hành của Hiệp hội Điện ảnh Anh quốc nữa.
Tốc độ nói của bọn họ rất nhanh, hơn nữa vì đây là đài truyền hình nước ngoài nên không hề có phụ đề tiếng Trung, tuy nhiên Ôn Mộ trước đây dù sống trong hoàn cảnh khó khăn nhưng vẫn luôn luôn nỗ lực học tập, là một học bá đích thực, cho nên nhìn chung vẫn có thể nghe hiểu được.
Chờ đến khi MC nói "xin mời chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn Hoàn Thái phát biểu", Ôn Mộ liền gác công việc trên tay lại, hết sức tập trung nghe Bùi Thư Thần nói.
Cách một cái màn hình mà Ôn Mộ vẫn cảm thấy được...!Bùi tổng thật là khí phách quá đi mất, ánh mắt sắc bén bức người kia, ngoại hình vừa cao vừa soái kia, cả người đều toát lên khí chất của người nhiều tiền, thật đúng là A đến nỗi không hold được nữa mà.
Hắn cho người khác thấy một loại cảm giác vô cùng cao quý, hình tượng đẹp khí chất tốt, ngay cả vị minh tinh đang đứng bên cạnh cũng bị hắn làm cho lu mờ.
Tuy rằng đều là những lời phát biểu vô cùng khách sáo, nhưng từ trong miệng hắn nói ra lại không hề tẻ