Tác giả: Bạc Đào
Editor: Solitude
======
Gió đêm thổi lạnh, do căn cứ thiếu máy phát điện nên đèn đường vốn nên hoạt động trên đường chính buổi đêm đã ngừng cấp điện, toàn bộ căn cứ trừ một số tòa nhà đặc biệt có đèn chiếu sáng, về cơ bản bị bao phủ bởi một màn hắc ám lớn.
Sau khi hội nghị kết thúc.
Tư Hoài Tây đi ra cửa, đôi mắt xanh biển dưới màn đêm càng thêm sâu thẳm, tùy tay lấy một điếu thuốc, đốt lên ánh lửa đỏ tươi, mong manh như có thể dập tắt bất cứ lúc nào, lại thoắt ẩn thoắt hiện trong buổi đêm phá lệ đen này.
Xem ra người cùng đi ra cũng có phần nghiện thuốc lá.
Tào Lôi Bành ánh mắt trông mong nhìn điếu thuốc trong tay Tư Hoài Tây, khách khí nói: "Tư lão đệ, hay là anh lấy một ít rượu đổi với cậu ha, trong nhà còn tồn một ít rượu ngon, anh đây trước mạt thế đã hút thuốc gần ba mươi năm, mấy tháng không hút còn khó chịu hơn không được ăn cơm.
"
* Lão đệ: xưng hô thân thiết với một người nam nhỏ tuổi hơn.
Mạt thế cái gì cũng khó tìm, rượu tuy rằng quý, nhưng ủ hàng chục hàng trăm năm cũng không hư được, thỉnh thoảng còn tìm được.
Thuốc lá thì khác, hạn sử dụng ngắn, bị ẩm liền không dùng được, mạt thế cũng chẳng ai thừa thời gian đi trồng thuốc lá, cũng không thể ăn, do đó rượu và thuốc lá đều thuộc xa xỉ phẩm ở mạt thế, thuốc lá còn hiếm hơn rượu.
Cũng do Tư Hoài Tây lang thang ở hoang dã hơn một tháng mới tình cờ tìm được thuốc lá nơi hoang vu không người ở, còn bị một cây dị năng tấn công.
Tư Hoài Tây liếc liếc mắt nhìn, nhàn nhạt nói: "Không đổi.
"
Hắn không thích rượu, so với trạng thái say xỉn vứt bỏ mọi thứ đắm chìm trong mê mang hỗn loạn của não bộ, hắn thích dùng thuốc giải tỏa mọi thứ hơn.
Đốt thuốc lá nồng nặc sặc mũi, cổ họng hơi hơi rát, như thể dung nhập vào làn khói mờ ảo kia, đầu óc thả lỏng thanh tỉnh!
Tào Lôi Bành chà xát tay, cò kè mặc cả mấy lần cũng không có kết quả, mỗi lần Tư Hoài Tây đều lạnh lùng phun ra một tiếng không đổi, ông chỉ đành nghẹn ngào đổi đề tài: "Cậu thật sự quyết tâm muốn đi?"
Sắc mặt Tào Lôi Bành hơi hiện nghiêm túc, đối với vấn đề đến thành phố máy tính trong hội nghị vừa rồi, trong lòng ông biết mình không thay đổi được ý của Tư Hoài Tây.
Tư Hoài Tây tùy ý ừ một tiếng.
Tào Lôi Bành: "Tư lão đệ, không thì thêm anh vào đi, cũng lâu rồi anh không động tay chân, lại còn không giết thây ma e rằng anh sẽ quên nên giết thế nào.
"
Tư Hoài Tây: "Không cần, căn cứ luôn phải có dị năng giả cấp cao tọa trấn.
"
Tào Lôi Bành trầm tư một lát: "Anh phái một tiểu đội dị năng giả hỗ trợ cậu, cậu định khi nào thì đi?"
Tư Hoài Tây: "Càng sớm càng tốt, một mình tôi cũng được.
"
Tào Lôi Bành nhíu mày: "Theo quy định của căn cứ, ra ngoài tìm vật tư phải là tiểu đội dị năng giả ít nhất ba người, lần này chạy đến địa điểm xa như vậy, dù sao cậu cũng phải mang theo vài dị năng giả, hoang dã nguy cơ tứ phía, dẫu cậu có tin tưởng thực lực mình nhưng có thêm nhiều đồng bạn chăm lo cùng cũng tốt mà.
"
Lúc này đến lượt Tư Hoài Tây nhíu mày: "Vướng lắm, bọn họ quá chậm, có khi còn muốn tôi bảo vệ họ, cứ tùy tiện cho tôi một cỗ xe đã sửa, miễn là có thể khởi động động cơ là được, tôi không cần xe tải.
"
Tào Lôi Bành nói lời thấm thía: "Cậu biết ở đó có thây ma không?"
Tư Hoài Tây nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Chà, trước kia có đến, đại khái biết có thây ma cấp bậc gì.
"
Tào Lôi Bành do dự một hồi, nói: "Anh cũng không thể đi sao?"
Tư Hoài Tây mím môi, đôi mắt càng thêm xanh thẫm dưới màn đêm nhòe nhoẹt, thuốc lá kẹp trên tay sắp cháy hết, thản nhiên im lặng đứng thẳng.
Tào Lôi Bành trầm giọng nói: "So với những năm trước, căn cứ có thể trao đổi vật tư với căn cứ Lô Thành chúng ta ngày càng ít, năm nay vẫn đi tuyến đường cố định sao?"
Con mắt Tư Hoài Tây hơi híp lại: "Đi, sửa một bộ phận nhỏ.
"
Sắc mặt Tào Lôi Bành sáng ngời, đột ngột cười to vài tiếng: "Được, cứ quyết định vậy đi, anh sẽ phái mấy dị năng giả đi, cậu cũng đừng từ chối, xem như thêm người khuân vác đi.
"
Xem dị năng giả thành người khuân vác, cũng xem như một việc xa xỉ.
Tư Hoài Tây nhíu mày: "Vướng víu.
"
Tào Lôi Bành không cho là đúng cười nói: "Cùng lắm thì có nhiều người trông xe giúp cậu, lỡ như cậu đánh thây ma lan tới tận xe thì làm sao bây giờ? Không phải cậu nói xe trong căn cứ ngày càng ít, có thể giữ được một chiếc hay một chiếc sao.
"
Tư Hoài Tây có chút cạn lời, cái này có tính là vác đá đập chân mình không, nhìn thấy từ chối không được, nói: "Tùy đi.
"
Tào Lôi Bành vui mừng nói: "Cậu cần gấp thời gian, đi tới đi lui cũng phải hơn mười ngày, mấy đội ngũ dị năng giả tìm vật tư ngoài hoang dã như bọn Chương Vinh Lý Thịnh còn có nhiệm vụ khác, không thì tìm Hồ Lịch Bách, ổng là dị năng giả hệ sức mạnh cấp bảy, tuy rằng hệ sức mạnh có hạn chế khi đối phó thây ma nhưng sức lực ổng lớn vừa hay giúp cậu mang đồ.
"
Tư Hoài Tây nhướng mày: "Đến lúc đó tôi đánh nhau với thây ma, để anh ta chạy càng xa càng tốt.
"
Tào Lôi Bành cười to nói: "Ha ha ha —— Đều là lão du điều mạt thế, đánh không lại còn không chạy sao.
"
* Lão du điều: dùng để chỉ tục ngữ phương bắc, hình dung thế giới người lớn khéo đưa đẩy.
Tư Hoài Tây: "Được.
"
Hai ba phút liền quyết định xong ai sẽ đi.
Tào Lôi Bành nhân cơ hội da mặt dày cọ thuốc của Tư Hoài Tây, dưới ánh mắt khinh bỉ của Tư Hoài Tây, chậm rãi phun ra một ngụm khói vòng nồng nặc mùi nicotin, nói: "Chị dâu cậu biết cậu trở về căn cứ, cố ý làm món cá chua ngọt đãi cậu, không ngờ mở họp xong trễ như vậy, cậu vừa về hẳn chưa ăn uống gì đi, sao không đến nhà anh ăn một bữa.
"
Tư Hoài Tây vừa định khước từ, mà đảo mắt lại nghĩ đến!
Cá, chắc meo meo thích ăn.
Lời nói từ chối ra đến miệng lại thành: "Được.
"
Hôm nay vội vàng để meo meo bên ngoài căn cứ, vốn tưởng xử lý xong việc vặt liền chạy vội trở về, không ngờ bị Tào Lôi Bành mở họp đến muộn thế này, không biết meo meo có giận dỗi gì không nữa.
Đáy lòng Tư Hoài Tây có chút nôn nóng, ánh mắt nhìn Tào Lôi Bành có chút lạnh lẽo.
Tào Lôi Bành bị nhìn đến ngốc, càng là ngạc nhiên, hiếm thấy một lần Tư Hoài Tây đồng ý.
Ngày thường Tư Hoài Tây đều một mình cô đơn độc lai độc vãng, rõ ràng là dị năng giả mạnh mẽ, cũng không tìm người giúp hắn việc nhà nấu nướng, mỗi lần làm nhiệm