Tư Hoài Tây trân trọng nắm chặt viên tinh hạch đầu tiên Bùi meo meo đưa cho hắn, đôi mắt xanh biển lập lòe quang mang trịnh trọng cảm động, cũng quyết định tìm cái hộp khóa lại trân quý cả đời.
Nhưng hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vừa rồi Bùi meo meo nhà mình hình như nói đến khu giao dịch kiếm tích phân.
Tư Hoài Tây hậu tri hậu giác hối hận, vậy mà lại để Bùi meo meo nhà mình ra cửa làm công kiếm tiền về cho mình tiêu, thật là đau lòng hổ thẹn lại không hiểu sao vui vẻ rất nhiều.
Ấn tượng của hắn về Bùi Chiêu Chu vẫn dừng ở lúc anh suy yếu nằm ở hoang dã hơi thở thoi thóp, tựa như con mèo lớn cận kề hấp hối, không còn sức đuổi chim thây ma, đôi mắt hổ phách vàng mịt mờ lộ ra sự bất lực suy yếu lúc sinh mệnh hầu như không còn.
Đáng thương như một con mèo mắt vàng cấp bách cầu hắn giúp đỡ.
Từ khi quyết định nhặt Bùi Chiêu Chu về nhà, hắn cũng không màng đến chuyện nuôi thêm một người.
Tư Hoài Tây sờ mò túi trong lấy ra một tấm thẻ đã lâu không dùng, bởi vì vật tư đều trực tiếp đưa đến cửa nhà hắn, ngày thường hắn cũng không để ý xem trong thẻ có bao nhiêu tích phân.
Song, Tào Lôi Bành nói hắn cống hiến cho căn cứ, không thể bởi vì hắn là chỉ huy của căn cứ mà bỏ qua, cho nên hắn tham gia bao nhiêu nhiệm vụ bảo vệ căn cứ và vận chuyển vật tư cũng tính hết vào.
Chỉ là Tư Hoài Tây chưa cẩn thận tính qua, đoán chừng có thể cho Bùi Chiêu Chu ở căn cứ Lô Thành cả đời.
Tư Hoài Tây tùy ý đưa thẻ cho Bùi Chiêu Chu, ngay sau đó ôm tinh hạch Bùi Chiêu Chu cho định tìm một nơi đặt.
Trước khi rời phòng khách nhìn thấy bát đũa ăn đến sạch sẽ, Tư Hoài Tây thuận tiện hỏi Bùi Chiêu Chu muốn ăn thêm hoành thánh không.
Bùi Chiêu Chu ngơ ngác bị nhét thẻ vào tay, còn chưa đến lượt anh phản ứng có nhận hay không, liền nghe được Tư Hoài Tây hỏi muốn ăn hoành thánh, vội vàng gật đầu.
Không để ý nhiều vậy, Bùi Chiêu Chu liền nhét tấm thẻ có thể so với thẻ đen không giới hạn của anh ở tinh tế • bản mạt thế vào trong túi.
Khi bỏ vào túi quần, Bùi Chiêu Chu đột nhiên nhận ra mình đang mặc hai cái quần ủ nóng, còn hung hăng nhíu nhíu mày.
Tùy ý ngồi trong phòng khách.
Bùi Chiêu Chu lưu ý đến vài cuốn sách bày trên bàn.
Nhìn ra được dấu vết lật xem.
Trong đó có một quyển làm Bùi Chiêu Chu quan tâm.
Tên là 《Nghiên cứu về thiên thạch băng sơn ở Nam Cực —— Vật chất mới cho sự tiến hóa của loài người》, vẫn là một bản thảo viết tay, tác giả là một nhà sinh vật học trước mạt thế Trần Ôn Phong, kể lại bản thảo nghiên cứu virus thây ma.
Mở đầu, tác giả mô tả hiện tượng bất thường xảy ra khi tác giả đi theo nghiên cứu khoa học trên tàu phá băng đi đến Nam Cực.
Ánh mắt Bùi Chiêu Chu thường xuyên ngạc nhiên.
Anh vẫn luôn nghe nói đến virus thây ma, nhưng chưa bao giờ hiểu nguồn gốc, cuốn bản thảo này xem là tư liệu về nguyên nhân trực tiếp bùng phát virus thây ma mạt thế.
Lúc trước virus thây ma không được gọi là virus thây ma, mà chỉ là một danh hiệu vật chất mới băng sơn.
Vì trời giáng thiên thạch có thể phá vỡ núi băng đóng băng hàng nghìn năm đúng là hiếm thấy nên tác giả và đoàn đội nghiên cứu khoa học của tác giả đi theo được cử đến tiến hành điều tra.
Đội viên khoa khảo ngồi tàu phá băng đi đến Nam Cực cách nơi phát sinh sự cố chưa đầy chục kilomet.
Tàu phá băng đột nhiên truyền đến tiếng vang đùng đùng đùng không ngừng.
Chờ đến khi đội viên khoa khảo từ khoang thuyền ra tới, phát hiện thuyền viên nước ngoài được thuê kinh hãi nhặt lấy xiên bắt cá, cố gắng xua đuổi những con cá đang tấn công thân tàu một cách điên cuồng không rõ lý do.
Thông thường cá sống ở vùng nước biển dưới mặt băng, do lớp băng dày cách ly với nhiệt độ bên ngoài, tương đương với một lớp cách nhiệt khác, khiến cho nhiệt độ nước biển cao hơn nhiệt độ môi trường bên ngoài, chưa kể vùng cực hàn còn có những kẻ săn mồi nguy hiểm như sư tử biển và hải cẩu linh tinh.
Loài cá cũng hiếm khi được nhìn thấy trên mặt biển.
Loại cá trái với tự nhiên này thường phân bố ở vành đai Nam Cực, bình thường tính tình dịu ngoan không thích di chuyển, nhưng hôm nay lại hung dữ dị thường, liên tục tấn công tàu phá băng, có con còn dùng phương thức tự sát phát cuồng đâm vào mặt băng lạnh vô cùng.
Khi đội viên khoa khảo lần đầu tới phát hiện cảnh tượng tượng kỳ lạ này, họ sôi nổi lấy di động, camera ra để ghi lại.
Xuất phát từ suy nghĩ an toàn, thuyền trưởng quyết định trở về địa điểm xuất phát, chờ đến khi đội viên khoa khảo lần thứ hai chuẩn bị sẵn sàng, trước tiên khởi động máy bay trực thăng cách băng sơn không xa, trực tiếp đi đến đích.
Nhưng khi đến đích, một màn trước mắt làm mọi người chấn kinh rồi.
Vô số loài cá điên cuồng gặm cắn lớp băng trên băng sơn, loài cá hung tàn thậm chí còn bắt đầu giết hại lẫn nhau, rồi cả hải cẩu, cá voi cũng trở nên cực kỳ hung ác táo bạo, trên mặt biển đã nổi lên một lớp máu hồng nhạt