Trong phòng riêng, người phục vụ bắt đầu dọn đồ ăn lên.
Thịt viên màu xanh lục đậm tràn ngập mùi vị kỳ quái, động vật râu đen không rõ giống loài, canh có mấy cây lông lá nổi lơ lửng, thứ duy nhất bình thường là bông cải xanh luộc, chẳng qua nấu đến mức mấy bông bải đều nhừ, nấu tiếp sẽ thành bông cải bùn, nhão nhão dính dính trên dĩa.
Chu Văn Gia nhiệt tình hô: "Tới tới, ăn! Đây là kỹ thuật nấu nướng dựa trên phương pháp cổ, hơn nữa chất dinh dưỡng được đầu bếp khoa học cao cấp phối hợp, hương vị là tuyệt nhất!"
Tư Hoài Tây cứ nghĩ đã trải qua mạt thế nên không có gì có thể làm hắn sợ nữa, nhưng nhìn đến mấy món trên mâm san hô rớt giá này, hắn cảm thấy có sinh vật siêu cấp nào đó ngụy trang đưa ra đồ ăn để lừa gạt con người, trực tiếp công kích làm rối loạn tinh thần người ăn.
Nhưng ký ức của nguyên chủ nói cho hắn biết, thật ra đây chính xác là món ăn thời bình tinh tế, lại còn rất quý, không phải người bình thường có thể ăn.
Nhưng mà cũng có nguyên do làm nó quý.
Phương pháp nấu ăn cổ bị thất truyền nhân loại thời tinh tế vì phát triển khoa học kĩ thuật, sử dụng một phương pháp ăn uống nhanh chóng là đem chất dinh dưỡng con người cần thiết trộn lại thành thuốc dinh dưỡng, đảm bảo năng lượng đầy đủ, dinh dưỡng cân bằng.
Người dân tinh tế cho rằng trộn càng nhiều nguyên liệu nấu ăn lại vào nhau, chất dinh dưỡng càng cân đối, cho nên dẫn tới thực phẩm trên thị trường hương vị càng lúc càng thiên biến vạn hóa.
Giờ đây tại các nhà ăn cao cấp, mỗi một món ăn đều là do đầu bếp tự chế, trí tưởng tượng giàu có đem những nguyên lliệu không giống nhau trộn lại, dùng phương pháp cổ nấu lên, có ý kiến đột phá còn có thể xin bằng sáng chế, những đầu bếp khác muốn nấu món mình tạo ra phải trả phí độc quyền.
Nói là vậy.
Tư Hoài Tây trước mắt như lâm đại dịch nhìn chằm chằm bàn đồ ăn, đôi đũa trên tay nắm chặt đến kêu ra tiếng, dùng thêm chút sức nữa sẽ gãy đôi.
Có phải chỉ cần đũa gãy rồi thì sẽ không phải ăn nữa không.
Tư Hoài Tây nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Đột nhiên!
Một đôi đũa kẹp lên thịt viên màu xanh lục đậm tràn ngập mùi kì quái kia, để vào bên trong chén Tư Hoài Tây.
Tức khắc, tầm mắt Tư Hoài Tây cứng lại.
Ngẩng đầu nhìn hướng chủ nhân đôi đũa, ánh mắt Bùi Chiêu Chu hơi khẩn trương nhìn hắn, giới thiệu cho hắn: "Hương vị nơi này không tồi, ăn thử xem.
"
Lập tức bổ sung thêm một câu: "Tôi dùng đũa chung, không cần lo mất vệ sinh.
"
Tư Hoài Tây hai mắt sáng người, nhấp môi cười nhạt, lại thành thật cắn một ngụm.
Bùi ca không phải một người sẽ chủ động gắp đồ ăn cho người khác, anh làm như vậy là thông cảm cho hắn lần đầu tới nhà ăn cao cấp như này, sợ hắn không thích ứng nên mới chủ động gắp đồ ăn cho hắn.
Vị của thịt viên xác thật rất lạ, ăn một miếng liền biết trong đó bỏ quá nhiều nguyên liệu, vị đậm đà đến khó ăn, nhưng hơn cả khó ăn chính là khó nuốt trôi.
Bởi vì Bùi Chiêu Chu gắp cho hắn ăn, Tư Hoài Tây tâm tình tốt ngoài ý muốn ăn hết cả viên.
Người mạt thế không lãng phí đồ ăn!
Bùi Chiêu Chu nhìn Tư Hoài Tây động đũa rồi bản thân mới bắt đầu cầm đũa ăn, gắp tới mâm đồ ăn chứa sinh vật màu đen râu ria không rõ giống loài.
Trong lòng Tư Hoài Tây khó tin mà kinh ngạc, muốn lên tiếng ngăn, lại không biết nên nói gì.
Mắt nhìn Bùi Chiêu Chu thật sự muốn ăn sinh vật không rõ kia, Tư Hoài Tây không khỏi kêu ra một tiếng.
"Bùi ca!"
"Ọe ——"
Bùi Chiêu Chu gắp khối thịt đen râu ria kia, chưa kịp bỏ vài miệng thì dạ dày đã cảm thấy buồn nôn, kiềm không được mà nôn khan.
Tư Hoài Tây sợ tới suýt chút nữa liền làm rơi đũa, người ở đây cũng không chịu được buồn nôn, sinh vật không rõ nguồn gốc này khó ăn tới mức nào đây!
"Bùi ca, anh không sao chứ?"
Bùi Chiêu Chu nhận lấy khăn giấy Tư Hoài Tây đưa, che lại miệng mũi, sắc mặt tái nhợt, trầm ngâm một lúc mới mở miệng nói: "Tôi không sao… Tôi muốn đi vệ sinh.
" Cảm giác buồn nôn lại bắt đầu, Bùi Chiêu Chu muốn nôn mửa nhưng tuyệt đối khổ muốn mất mặt trước mặt Tư Hoài Tây.
Bùi Chiêu Chu đột nhiên đứng lên, một đường thẳng tắp chạy ra bên ngoài, tốc độ nhanh tới mức làm Tư Hoài Tây chưa kịp phản ứng lại.
Chu Văn Gia bên kia gắp sinh vật không rõ nguồn gốc, ăn đến ngon miệng, nói chuyện phiếm với Tư Hoài Tây: "Cũng không biết gần đây dạ dày Bùi Chiêu Chu có chuyện gì, dạo này cùng ăn với cậu ta cũng không vui, cơ bản là chưa động đũa được vài lần nữa, thật lãng phí đồ ăn ngon như vậy mà!"
Tư Hoài Tây lo lắng: "Bùi ca gần đây thường xuyên như vậy sao?"
Chu Văn Gia: "Có thể là công việc quá bận, thường xuyên quên ăn nên sinh bệnh dạ dày đi, để từ từ rồi sẽ tốt hơn.
"
Tư Hoài Tây lo lắng chờ, không biết Bùi Chiêu Chu ở trong nhà vệ sinh lâu lắm rồi có xảy ra chuyện gì không, cũng đi theo vào.
Không chờ hắn đi vào nhà vệ sinh đã nghe được một trận nôn khan, nghe tới làm Tư Hoài Tây càng thêm lo lắng, sợ Bùi Chiêu Chu thật sự xảy ra chuyện gì, chạy thật nhanh vào.
Đi vào liền thấy sắc mặt