Tác giả: Bạc Đào
Editor: Solitude
======
"Tư Hoài Tây, không ngờ rằng mấy ngày nay cậu hot như vậy." Người đại diện Lý Trác âm dương quái khí nhìn Tư Hoài Tây, trong lòng bực bội vô cùng, cho dù trên phát sóng trực tiếp Tư Hoài Tây không nói ra nội tình trong công ty nhưng liên tiếp các hot search truyền đi, chuyện này càng làm không ít người phía trên nhìn chằm chằm.
Mấy ngày nay công ty loạn đến sứt đầu mẻ trán, nghe nói phía trên có người muốn chỉnh đốn công ty.
Ngay cả khi ông chủ lớn của công ty có một chút quan hệ với bên trên.
công ty vẫn bị lệnh ngừng kinh doanh chỉnh đốn một tháng.
Suốt một tháng công ty không tiếp thêm hạng mục mới, đối với công ty chính là tổn thất lớn.
Nhìn thấy tình thế công ty không ổn, nghệ sĩ phía dưới có một số tâm tư dao động, không ít người đã giải ước đi ăn máng khác.
Còn có một số phóng viên nhàn rỗi không có gì làm ngồi canh cửa trước công ty, chuyên gia đi tìm nghệ sĩ của công ty phỏng vấn, kỳ thực là muốn bôi đen công ty trong dư luận.
Ông chủ lớn bí mật của công ty mắng gã tới máu chó đầy đầu, bởi vì người xảy ra chuyện là hai nghệ sĩ dưới trướng gã, không tránh khỏi có liên quan đến gã, Lý Trác không muốn bị đuổi khỏi công ty ở tuổi trung niên, hơn nữa gã biết một số nội tình đen tối trong công ty, người có liên quan chỉ sợ sẽ không để gã sống sót rời đi nơi này.
Khoảng thời gian này xui xẻo tột cùng, Lý Trác buồn ơi là sầu, bên trong bụng lại thỉnh thoảng đau, đau đớn khiến gã nửa đêm ngủ cũng không ngon, đi bệnh viện khám lại bảo gã chẳng bị gì.
Đã phí tiền rồi mà bệnh còn không hết, trong lòng Lý Trác vừa tức vừa giận, ánh mắt nhìn Tư Hoài Tây càng thêm oán hận lạnh lẽo, đều do tên bình dân từ hành tinh rác rưởi này, từ khi gặp hắn liền không có chuyện tốt nào!
Tư Hoài Tây nhẹ nâng mắt, nhàn nhạt hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Lý Trác thu lại oán hận trong lòng, cứ cho là gã ghét tên bình dân từ hành tinh rác rưởi này đi, nhưng không thể không nói hắn ở trong giới này có thể dựa vào độ hot mà sống, một tên bình dân hạ đẳng đến từ hành tinh rác rưởi chưa được bao lâu đã lên hot search tận mấy lần.
Những minh tinh mà công ty đã từng dùng nhiều tiền nâng đỡ, fan cũng không tăng nhanh bằng loại fan bình thường này.
Nhớ tới lượng fan tăng lên, gã liền ghen ghét, chưa được một ngày mà số fan đã tăng lên hơn chín trăm ngàn, nên nhớ rằng Tư Hoài Tây chỉ là lính mới không có tác phẩm.
Nhưng lúc trước Lý Trác quản mấy người nghệ sĩ dưới trướng, không rảnh quan tâm tới tài khoản Weibo của hắn, hiện tại muốn dùng danh nghĩa công ty thu lại, một tài khoản có hơn triệu fan có giá trị tiền tệ không ít đâu.
Weibo dùng danh tính thật để đăng ký vào theo dõi, dân cư hoạt động mỗi ngày lên đến vài tỷ, có đôi khi người Liên Bang cách vách cũng vượt tường lửa chạy vào Weibo Đế Quốc.
nhưng mà dù so khoa học kĩ thuật hay trình độ giải trí thì Đế Quốc vẫn cao hơn so với Liên Bang.
Trong mắt người Đế Quốc kiêu ngạo, người Liên Bang đều chỉ phát triển bằng cách nhạt những hành tinh tổ tiên vứt bỏ.
Người Liên Bang chính là một đám người nhà quê thích cướp đồ, thường xuyên tại biên giới lãnh thổ khiêu khích Đế Quốc.
Mà trong mắt người Liên Bang, ấn tượng với đám người Đế Quốc cũng không tốt, đều là một đám mắt cao hơn đầu bại gia tử dựa vào tài sản giàu có mà tổ tiên lưu lại không có bản lĩnh gì, sớm hay muộn rồi cũng sẽ bị người Liên Bang đánh bại.
* Bại gia tử: không làm việc đàng hoàng, tiêu xài phung phí, làm suy tàn con cháu đời sau.
Hiện bây giờ nó được sử dụng như một phép ẩn dụ cho việc lãng phí quốc khố hoặc gia sản chung.
Đôi mắt Lý Trác lạnh lẽo, ngữ khí không chút thân thiện ra lệnh: "Công ty yêu cầu cậu giao tài khoản Weibo ra đây, dựa theo hợp đồng yêu cầu, tài khoản của cậu phải do công ty tuyên truyền, đưa mật khẩu cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ quản Weibo của cậu, thay cậu đăng bài."
Tài khoản Weibo?
Tư Hoài Tây khẽ nhíu màu, chợt nhớ tới hình như hắn thật sự có cái này, nhưng hắn thật sự không hiểu được, người ở thời bình mê muội internet, trên cơ bản thì mỗi người đều có một cái, mà một ít đại minh tinh ở tinh tế có lượng fan khoa trương đến hơn một tỷ trong khi tổng dân cư Đế Quốc cũng chỉ mới bảy mươi mấy gần trăm triệu.
Như vậy vừa nhìn vào liền thấy số người đăng ký tài khoản còn nhiều hơn so với con kiến, ở mạt thế, thây ma nhiều hơn nhân loại, cũng đâu có nhiều dân cư như vậy, căn cứ cằn cỗi thiếu tài nguyên đến bảy tỷ con kiến cũng nuôi không được.
Ánh mắt Tư Hoài Tây lạnh lẽo, nói: "Tài khoản này là sở hữu của cá nhân tôi, căn cứ vào luật pháp về quyền riêng tư của công dân mà Đế Quốc quy định ngay cả khi có điều khoản liên quan trong hợp đồng, quyền được ưu tiên sử dụng tài khoản và sở hữu đều là tôi, không được ép buộc tôi tuyên bố mấy lời có hại cho cá nhân và hình tượng công chúng."
Lý Trác: "Cậu có ý gì! Chẳng lẽ công ty sẽ hại cậu sao!"
Tư Hoài Tây cười lạnh, chân thật đến không thể nghi ngờ.
Lý Trác rất muốn tức giận nhưng Tư Hoài Tây là kẻ dầu muối không ăn thế nhưng trưởng thành lại có tướng mạo như hồ ly, lên hot search hai lần đã bị không ít quý tộc nhớ thương, âm thầm liên hệ với gã muốn đặt hàng Tư Hoài Tây, nghĩ đến sau khi mọi chuyện xảy ra, thù lao gã thu được có thể lên tới bảy chữ số.
Là bảy chữ số đó! Có thể mua được một con cơ giáp mà cả đời này gã không thể kiếm được, Lý Trác tâm lập tức động, lại ghen ghét những quý tộc Đế Quốc đó.
Lý Trác trái lo phải nghĩ âm thầm nuốt xuống một hơi: "Những lời cậu nói với tôi hôm đó là thật nhỉ."
Tư Hoài Tây: "Nói cái gì?"
Lý Trác: "Đừng giả vờ giả vịt, chính tôi sẽ giới thiệu cho cậu một ít nhà đầu tư."
Tư Hoài Tây cười khẽ, đôi mắt hiện lên lạnh lẽo: "Được thôi, tôi chưa nói là mình không đồng ý."
Lý Trác cảnh giác hai mắt nhìn Tư Hoài Tây, ngữ khí hòa hoãn: "Vậy thì tốt rồi, ra đời đều phải cầu tài, nghệ sĩ công ty chúng ta còn không có rời đi như thế, tên nghệ sĩ nào đó bỏ công ty chúng ta sang công ty C nào đó ăn máng khác cũng không phải một đường ngủ tới sao, sau lưng có người nâng, thời gian trước còn diễn vai nam hai trong bộ phim truyền hình tiên hiệp, cơ hội có hay không đều do cậu thôi, phải xem cậu có thể cởi bỏ áo trong hay không thôi."
"…"
Ánh mắt Tư Hoài Tây thờ ơ, đối với loại quy tắc ngầm mất nhân tính này, lúc trước ở mạt thế hắn thấy nhiều rồi, cũng cảm thấy nhàm chán.
Trong mạt thế vì sinh tồn mà bán da thịt mình, ở thời bình tiểu minh tinh dựa vào quy tắc ngầm cũng tương tự, nhưng mà bọn họ không thiếu đồ ăn,