Tử Đằng nào ngờ được, nhờ giọng nói của mình mà có được một tí teo thiện cảm của Ninh Lạc.
Sau khi thu hết đồ dùng, Tử Đằng cố tỏ vẻ bình tĩnh nhất có thể lướt ngang thụ chính.
Phùu
?
Hình như mình vừa nghe cậu ta thở phào
Ninh Lạc nghi hoặc nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Tử Đằng dần dần khuất sau cánh cửa.
Mùi hương trên người cậu ta khá thơm-!!!
Ninh Lạc giật mình vì ý nghĩ vừa rồi của bản thân.
Tử Đằng đi một mạch đến phòng giáo viên.
Thấy cậu, cô Lê Tuyết đang soạn đề kiểm tra vẫy tay:
"Tử Đằng a! Qua đây chấm bài 15 phút của mấy em khối 10 giúp cô với!"
Cậu gật đầu.
Cậu lấy một sấp bài kiểm tra từ trên bàn cô Lê Tuyết sang chiếc bàn bên cạnh.
Tử Đằng đã chấm vài lần rồi nên đã quen, cậu ngồi xuống, chuyên tâm vào công việc của mình.
Làm nhanh còn về nhà
Xoẹt xoẹt xoẹt
Lê Tuyết nhìn học trò, cô rất thích cậu học trò này, dù vẻ ngoài khá bình thường, cũng chỉ là một alpha cấp thấp, hay thậm chí thành tích chỉ đứng hạng một trăm mấy.
Nhưng trên người cậu toát lên vẻ dịu dàng, ngoan ngoãn pha chút non nớt khiến người khác tin tưởng.
Gia thế không được tốt nhưng luôn tự mình chăm lo bản thân.
Thật đáng khâm phục!
"Cô sẽ cộng điểm kiểm tra 15 phút cho em"
Tử Đằng ngẩn đầu lên, vui vẻ:
"Em cảm ơn cô"
...
Chấm bài tốn nhiều thời gian hơn mong đợi, mất gần một tiếng đồng hồ mới chấm xong.
Lúc đi ngang qua dãy lớp mười một, cậu chợt thấy một thân hình cao lớn đột nhiên chắn trước mặt mình.
"....."
Alpha cao hơn 1m8 soái khí ngời ngời đứng trước cậu không ai khác chính là công chính.
Hạ Đông Quân! Vì hắn cao hơn Tử Đằng nửa cái đầu nên cậu thấy khá áp đảo.
Tránh công chính cảm thấy mình khiêu khích nên cậu chủ động lùi về sau hai bước.
Hạ Đông Quân nhíu mày.
Alpha cấp thấp này thế mà không hề bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của hắn, đáng lẽ ngay lúc này hắn nên khụy xuống vì không thở được mới phải.
Tử Đằng - người mất khứu giác lẫn cảm giác với tinh tức tố vẫn không hề hay biết bản thân vừa mới vô tình kích thích tính hiếu thắng