Ninh Khương vốn định nói Còn không tới thì hai đứa dừng lại nhưng Tử Đằng khiến lão khá hài lòng.
Được hơn tên nhóc Hạ Đông Quân vểnh mặt lên tận trời kia nhiều!
Ninh Lạc do dự.
Lấy tinh tức tố của Tử Đằng là việc chắc chắn khiến cậu ấy tức giận, nhưng cậu lại rất tò mò về độ tương thích của hai người.
Tinh tức tố của cậu và Hạ Đông Quân là 89%, cậu không tin mình và bạn trai lại thấp hơn tên mặt dày đó được!
Suy nghĩ một lúc, Ninh Lạc lạnh nhạt hướng mắt về phía nữ bác sĩ vừa mới hết chóng mặt:
"Bác sĩ Ngọc, tôi không thích người của tôi đau"
Bác sĩ Ngọc sợ xanh mặt, lấy tinh tức tố đương nhiên là đau rồi! Làm khó cô quá a!!!
Ninh Khương lắc đầu:
"Dù tay nghề có cao như thế nào thì vẫn đau thôi! Với lại thuốc gây mê tuy mạnh nhưng cũng chỉ kéo dài ba tiếng đồng hồ, hết đau phải mất bốn, năm tiếng.
Chẳng phải cháu trải qua rồi sao?"
Đương nhiên là Ninh Lạc nhớ chứ! Nhưng lúc đó cậu không muốn bị tiêm thuốc mê nên bảo bác sĩ dùng thuốc gây tê rồi lấy ra luôn, nó đau như lấy dao cứa vào da thịt vậy!
Lần này đến lượt Ninh Lạc sợ xanh mặt, cậu lo lắng nhìn người đang ngủ say trong lòng, đau xót nói:
"Vậy, hay là thôi đi..."
Ninh Khương dùng ánh mắt kiểu: Đây là đứa nào??? Thằng cháu như tượng đá của ta thay đổi quá vậy???
Bác sĩ Ngọc kiểu: Đây là đâu? Tôi là ai? Người trước mặt này là ai??? Có còn Ninh đại thiếu gia lạnh lùng khó gần???
Ninh Khương thu lại tâm tình của mình, lão phải nhanh lấy tinh tức tố mới được, đừng nói Ninh Lạc tò mò, lão cũng tò mò đây này:
"Đã lỡ rồi, bác sĩ Ngọc, mau lên"
Ninh Lạc trừng mắt, bác sĩ Ngọc co cả người lại.
Ninh Khương chật một tiếng, gằn giọng:
"Vậy muốn ta cho ngườì bắt thằng nhóc này thêm một lần nữa à?"
Ninh Lạc hít một hơi:
"....Được, ông thành công đóng vai phản diện rồi đấy, lấy tinh tức tố của Tử Đằng chính là ông, không liên quan đến cháu"
Ninh Khương nghe xong máu dồn lên đến não:
"Hay lắm Ninh Lạc! Đem ta ra làm bia đỡ đạn!"
Này là ông ép cậu nha, cậu chống không lại ông đâu!
Giọng Ninh Lạc tuy lạnh