Ninh Lạc thấy Tử Đằng nghiêm túc nhìn mình, tim cậu đập nhanh như cái trống, mặt lẫn cổ đều nổi một tầng hồng hồng.
Cậu ấy giận mình? Hay mặt mình dính cái gì?
Nghĩ thế Ninh Lạc chợt xấu hổ.
Gương, cậu cần gương!
Bắt lấy
"Tử, Tử, Tử Đằng!?"
Mặt Ninh Lạc biến thành màu đỏ, cậu nhìn chăm chăm bàn tay bị Tử Đằng nắm lấy.
Đây là lần đầu tiên bạn trai chủ động nắm tay cậu a!
Khuôn mặt đỏ của Ninh Lạc trông khá đáng yêu, Tử Đằng thầm cười trong lòng, cậu nắm cổ tay Ninh Lạc lên, nhắc nhở:
"Đứt tay"
"Đứt, đứt tay!?"
Lúc này Ninh Lạc mới để ý bàn tay bị đưa lên, ngón trỏ bị dao khứa trúng chảy một vệt máu.
Tại Tử Đằng nhìn cậu chằm chằm nên cậu không phát hiện!
Trong đầu Ninh Lạc bỗng nảy ra một ý nghĩ, cậu nh ỏ nhẹ:
"Tử Đằng, có thể băng bó cho tôi không?"
Ninh Lạc thẹn thùng quay mặt sang một bên.
Cậu biết đương nhiên Tử Đằng sẽ không từ chối:
"...Đợi tôi lấy hộp sơ cứu đã"
Hộp sơ cứu được đóng chặt trên tường, khá dễ thấy.
Tử Đằng buông tay Ninh Lạc rồi bước xuống giường bệnh.
Bàn tay ấm áp của bạn trai rời khỏi, Ninh Lạc có chút mất mát, tuy cậu ngại nhưng cậu thích nha! Ninh Lạc ôm tay mình, len lén nhìn Tử Đằng rồi nặn ra tí máu.
Vết thương nông, chả đau!
Có nên nặng thêm nước mắt không?
Bịch
Tử Đằng đặt hòm thuốc xuống giường, sau đó nhẹ nhàng kéo tay Ninh Lạc rồi nhỏ một ít thuốc sát trùng vào bông gòn, chậm rãi lau vết thương:
"Đau thì nhớ nói"
"Ừm"
Ninh Lạc hiếm có nở nụ cười tươi tắn.
Ninh Khương từ ngoài cửa sổ trông vào, thở dài:
"Cháu ta xem ra rất thích thằng nhóc này! Ta là ông Lạc Lạc, khá là lo cho Tử Đằng!"
Đội trưởng Trần đầy hỏi chấm, Ninh Khương cười:
"Do cậu không biết thôi! Lạc Lạc một khi đã thích món đồ nào đó, nó sẽ tìm mọi cách mà có được.
Hãy thử tưởng tượng một người như thế lại đem lòng thích hay yêu kẻ khác...Thì sẽ như thế nào?"
Cả hai cùng nhìn về phía khung cảnh đầy màu hường kia, không hẹn mà đồng loạt suy nghĩ: