Ninh Lạc cười giễu trong lòng.
Lại như kiếp trước, sự ghê tởm của Hạ Đông Quân càng khiến Ninh Lạc như muốn nổi điên, chỉ hít thở chung bầu không khí với hắn thôi cũng đủ khiến Ninh Lạc muốn xoá sự tồn tại của hắn.
Hạ Đông Quân tiến đến định mở cửa kéo Ninh Lạc ra ngoài, hắn có ý định nếu Ninh Lạc cứ cứng đầu như thế thì sẽ cưỡng ép đánh dấu như kiếp trước, nhưng thế vậy mà cậu tự dâng hiến bản thân mình cho hắn.
Cũng phải thôi! Kỳ ph@t tình ai mà chịu được!
Loại thuốc thúc giục kỳ ph@t tình đó thật có ích Hạ Đông Quân cảm thấy hài lòng.
"Tao chạm vào rồi"
Giọng nói không nhanh không chậm, mang dáng vẻ thờ ơ như thường của Tử Đằng khiến Hạ Đông Quân nhíu mày.
Ninh Lạc trong lòng bỗng nổi lên cảm giác lo lắng.
"Chạm?" Hạ Đông Quân nghiên đầu, vẻ mặt hắn như chẳng muốn liên tưởng đến gì đó.
Nụ cười đắc ý lần đầu tiên nở trên môi Tử Đằng:
"Là lăn giường đó thằng ngu"
Đầu Ninh Lạc chợt lạnh:
"Đừng nghe cậu ấy nói bậy!!!"
Ý định của Tử Đằng Ninh Lạc đã hiểu.
Cậu ấy đang cố ý khiến Hạ Đông Quân nổi giận.
Để câu thời gian.
.........................
"Ông Mão! Chúng tôi đang cố gắng hết sức! Ông yên tâm! Tôi đã cho các cảnh sát đi tìm rồi!"
Vị cảnh sát trưởng động viên quản lý Mão, người đàn ông vừa đến báo có một vụ bắt cóc.
Quản lý Mão mong chờ:
"Anh cảnh sát à, tất cả đều dựa vào mọi người! Đứa trẻ đó rất ngoan, nó mồ côi từ nhỏ, phải vật lộn tự kiếm tiền nuôi sống bản thân, học hành lại vô cùng chăm chỉ nữa!"
Quản lý Mão vừa nói vừa rưng rưng nước mắt.
Vị cảnh sát trưởng nghe sơ lược gia cảnh càng muốn tìm ra tung tích của cậu học sinh cấp ba tên Tử Đằng này.
Một tiếng trước, quản lý Mão nghe Huệ Huệ xin nghỉ cho Tử Đằng liền cảm thấy nghi hoặc.
Nếu muốn ra về sớm thì Tử Đằng luôn nhắn tin hoặc nói trực tiếp với ông ta, lần này lại đột ngột như vậy.
Theo linh cảm quản lý Mão xem lại camera và bàng hoàng phát hiện người đàn ông rút hờ súng trong túi để đe doạ.
Từ lúc Tử Đằng bị bắt đã hơn hai tiếng rồi
Quản lý Mão vô cùng lo lắng.
................................
Gương mặt Hạ Đông Quân cứng lại, biểu cảm vô cùng khó tin, giọng hắn lạnh lẽo:
"Lăn giường?"
Tử Đằng nhìn thẳng hắn.
Cậu sẽ không bao giờ cho tên khốn này chạm vào người Ninh Lạc.
Trong tiểu thuyết có viết hắn chỉ hứng thú với những người còn trong sạch.
Do đó Tử Đằng có thể hiểu tại sao đánh dấu Ninh Lạc rồi Hạ Đông Quân dần mất tình cảm với cậu, vì hắn chơi chán!
"Là tao đã làm mấy điều mà mày muốn làm trên người Lạc Lạc"
Lần đầu tiên Tử Đằng gọi tên thân mật của Ninh Lạc.
Nhưng nó chẳng hề khiến Ninh Lạc vui vẻ, cậu nắm chặt thanh sắt, cố giải thích cho Hạ Đông Quân:
"Không có! Cậu ấy chưa từng-"
"Mày thấy chưa.
Lạc Lạc