????????.
Hả?
"Không…không.." Tôi nhanh chóng xua tay từ chối.
Cô ấy nắm lấy tay tôi với vẻ mặt xin lỗi: "Em gái, vừa nãy chị nhìn nhầm em với người giúp việc của Từ Mục Chi. Em cho chị xin lỗi có được không?"
Tôi cảm thấy ngạc nhiên: "Không sao đâu, tôi không để tâm mấy cái chuyện đó.."
Sau khi nói xong, tôi cố gắng muốn thoát khỏi tay của cô ấy nhưng tôi không ngờ, cô ấy lại mạnh như vậy. Thậm chí là cô ấy còn nắm chặt hơn lần trước.
"Chị đây lớn rồi, em cũng không cho chị tí mặt mũi sao?" Cô ấy cười nhẹ với tôi, trong nụ cười đầy sự sắc bén và thách thức.
Cô ấy biết rằng để sống được ở nhà của Từ Mục Chi thì chúng tôi không phải chỉ là mối quan hệ đơn giản.
Sau vài lần bất lực, tôi cầu cứu Từ Mục Chi, hy vọng anh giúp nhưng không anh lại rất điềm nhiên đi đến bàn ăn như không thấy gì.
Tôi lúc này cũng bị kéo mạnh vào bàn ngồi.
Cô gái đó không hề lạnh lùng chút nào, tôi thấy cô ấy rất tốt, chúng tôi nói về những điều thú vị xung quanh cô ấy, cảm thấy rất vui vẻ.
Trong lúc trao đổi với nhau thì tôi mới biết cô ấy tên là Cố Mẫn, là CEO của một công ty nước ngoài và hẳn là tôi đã biết cô ấy từ nhiều năm trước.
Khi trò truyện, tôi mới cảm thấy rằng tôi cũng có những cảm xúc khá đặc biệt dành cho cô ấy.
Tình bạn quan trọng hơn tình yêu, tình cảm giữa chúng tôi càng trở nên khó phân biệt.
Chai rượu vang đỏ đã cạn. Tình yêu trong mắt của cô ấy trở nên mù mịt, chỉ mong cho Từ Mục Chi có thể nhìn thấy sự say mê nhẹ nhàng này.
Cố Mẫn lảo đảo đứng lên và nắm lấy cánh tay tôi, dắt tôi đi ra khỏi cửa.
Cô ấy nhìn chúng tôi rất lâu, sau đó lấy tay chỉ vào Từ Mục Chi: "Anh không đưa cô ấy về từ kí túc xá sao?"
Tôi giải thích: "Vì dịch bệnh nên em phải ở lại đây cách ly..."
Cố Mẫn cắt ngang lời tôi nói: "Em rất đáng yêu, khó trách anh ấy lại thích em."
Cô ấy cười nhẹ nhàng, tràn đầy năng lượng hiện làm xua tan đi mệt mỏi.
Cô ấy quay lưng lại kiên quyết và đi về phía cánh cửa, tôi vội vàng nói: "Để tôi đưa chị về?"
Cố Mẫn vẫy tay từ chối, cũng như một lời tỏ tình bị từ chối.
????????.
Cửa vừa đóng lại thì bầu không khí đã trở nên ngượng ngùng hơn nhiều.
Từ Mục Chi quay người ngồi xuống sofa,vẫy tay gọi tôi ngồi xuống bên cạnh.
Tôi không dám phản kháng, cố ý giữ khoảng cách và ngồi xuống: "Giáo sư Từ, em không hiểu những gì Cố Mẫn vừa nói, thầy có thể giải thích cho em không..?"
Sau khi nói xong thì tôi nhìn về phía Từ Mục Chi. Anh ấy nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế sofa,hơi thở nhẹ và đều.
Có vẻ như bây giờ mặt của Từ Mục Chi đỏ hơn so với lúc nãy rất nhiều.
Thấy anh không trả lời, tôi cúi người để kiểm tra xem anh đã ngủ hay chưa.
Tôi nhẹ nhàng gọi: "Giáo sư Từ.."
Anh đột nhiên đứng bật dậy. Anh dùng tay tựa vào ghế sofa và trượt xuống,không thể giữ cân bằng nên trực tiếp ngã vào lòng tôi.
Đôi môi ấm áp của anh vô tình chạm vào môi tôi.
Vì sợ tôi ngã nên anh đã đưa hai tay ôm chặt eo tôi.
Thời gian lúc này dường như dừng lại, chúng tôi choáng váng nhìn nhau. Môi chúng tôi tuy đã tách ra nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của anh mang một chút mùi nho tươi của rượu.
Tôi nhìn Từ Mục Chi, lúc này anh đã nhắm mắt lại. Đợi một lúc, tôi lại kiểm tra xem anh có ngủ hay chưa: "Giáo sư Từ..."
Từ Mục Chi ngồi dậy, một tay tựa vào ghế sofa để không bị ngã, một tay vẫn không buông tôi ra.
Một lúc sau Từ Mục Chi lấy tay kia nắm lấy cổ áo tôi cúi xuống: "Phương Giai Giai, có thật là tình yêu qua mạng tốt như vậy không?"
Trái tim tôi bây giờ đang đập rất nhanh, đưa tay đẩy Từ Mục Chi ra.
"Giáo sư Từ, thầy uống quá nhiều rồi.."
Khi đã đẩy được anh ra, tôi chạy nhanh lên phòng và khóa cửa lại.
Dựa vào cửa một lúc để bình tĩnh lại, tôi nghe có tiếng bước chân bên ngoài và nghe cả tiếng cửa phòng đóng lại ở bên ngoài.
Khi xác nhận rằng Từ Mục Chi đã vào phòng ngủ thì tôi lại xuống nhà để dọn dẹp bãi chiến trường vừa xảy ra.
Lúc này, tôi cũng phải giữ cho tâm trí của mình bình tĩnh để suy nghĩ về những chuyện xảy ra vào ngày hôm nay, bây
giờ tâm trí của tôi rất rối loạn.
Để tỉnh táo, tôi đập vào đầu mình thật mạnh: "Phải tỉnh táo lại, mình phải tận dụng thời gian để hoàn thành hình phạt đó. Mình phải lấy được thông tin của bài kiểm tra cuối kì."
????????.
Bước đầu tiên để hoàn thành nhiệm vụ tôi nghĩ là nên thông qua đường dạ dày, tôi sẽ làm cho Từ Mục Chi thích món ăn do tôi nấu.
Sáng hôm sau, tôi đã dậy rất sớm, vào bếp mở tủ lạnh để lấy rau và thịt đã chuẩn bị từ trước.
Tôi nói ra kế hoạch của mình và nhờ các bạn cùng phòng giúp tôi tìm ra một công thức nấu ăn ngon nhất.
Tôi chỉ vừa mới gửi tin nhắn đi nhưng ngay lập tức bọn họ đã phản hồi lại rất nhanh.
"Có phải cậu không vậy Phương Giai Giai? Cậu muốn nấu ăn hả?"
"Đường ngắn nhất để nắm bắt trái tim của một người đàn ông là thông qua dạ dày đó. Tớ định biểu diễn tài năng của mình, các cậu thấy sao?"
"Tớ lại thấy thương cho chàng trai nào đó khi cậu sắp vào bếp..."
"..."
"Em gái, chị không đồng ý với việc em lại nấu ăn để chinh phục đàn ông của em đâu. Muốn chinh phục thì cũng có thể dùng lời nói."
Nếu tôi nấu ăn thì sao chứ? Lý lẽ của bọn họ nên đi tham gia nhóm hài nổi tiếng ở Trung Quốc.
Có vẻ như chị Lý vẫn chưa dậy, nếu vậy thì tôi cũng chẳng thể trông cậy vào bọn họ.
Tôi bắt đầu tắt điện thoại, dựa vào trí nhớ mà bắt đầu chiên xào.
Khi làm xong, tôi mang tất cả thức ăn lên bàn. Cùng lúc đó, Từ Mục Chi đang từ cầu thang xuống.
Đúng lúc thật, tôi vui mừng trong lòng.
Nấu ăn cũng không khó.
Từ Mục Chi nhìn chằm chằm vào món ăn trên bàn và ngửi thử.
Tôi lịch sự đi lại kéo ghế để anh ngồi xuống.
Tần Mục Chi có chút do dự nhưng vẫn ngồi xuống ghế.
"Em đang nấu bữa sáng cho tôi à?"
Tôi ngượng ngùng gật đầu rồi đưa đũa cho anh.
Nhìn mặt Tần Mục Chi ngạc nhiên càng làm tôi tin tưởng vào khả năng nấu ăn của mình hơn.
Tôi chắc chắn anh ấy sẽ thích món tôi làm.
Từ Mục Chi cầm đũa lên, sau khi suy nghĩ một lát liền gấp một miếng trứng gà đưa lên xem xét.
"Vì sao nó lại đen thế?"
"Em chỉ chiên nó lâu có một chút mà nó đã như thế rồi, em cũng đang nghi ngờ có phải đã mua lộn trứng gà đen hay không.."
"Trứng gà đen.."
Từ Mục Chi lặp lại với giọng điệu nghi ngờ và nhìn các món khác: "Giai Giai, em ghét tôi lắm sao?"
"Hả? Không có!" Tôi nhìn anh với con mắt hoài nghi.
"Cà tím hầm nấm.. Em có ý định đầu độc, muốn tôi với em phải chịu cùng số phận sao?"
Chúng có thể ăn được mà, đúng không?
Chẳng lẽ là do tôi nhớ sai?
Tôi cười và gãi gãi đầu: "Em quên mất 2 thứ đó nó có mâu thuẫn với nhau. Chỉ nên ăn 1 trong 2."
Tôi chỉ tay vào gà chiên nước mắm và rau cải xào.
Chắc chúng có thể ăn được.
Liệu tôi có nhầm lẫn nữa không?
Từ Mục Chi nhìn vào mắt tôi và đưa ngón cái lên cao.
Sau khi ăn xong, anh đặt đũa xuống và cười nói: "Em làm rất tốt nhưng lần sau đừng làm những món này nữa."
Nói xong thì anh đem bát đũa trở lại nhà bếp.
Anh còn nói rằng: "Em nên ít nấu ăn là tốt nhất vì nhìn bếp sẽ sạch sẽ hơn."
Hả?
Kế hoạch 1, thất bại.