Ấm Áp Nơi Anh Dành Cho Em

Hoàn


trước sau

????????.

Ngày hôm sau, tôi bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Tôi lê nửa thân trên mệt mỏi của mình ra mở cửa, khi cánh cửa vừa mở ra, tôi đã bị ôm chặt bởi cơ thể to lớn của Từ Mục Chi.

Tôi đứng chôn chân tại chỗ, bất lực nắm chặt một góc áo.

"Giai Giai, em nghĩ rằng chia tay là một ý tưởng tốt phải không?"

"Cái gì?"

Tôi bối rối nhìn anh.

Anh lấy điện thoại ra,đặt trước mặt tôi.

Trên màn hình điện thoại là cuộc trò chuyện wechat giữa tôi và bạn trai trên mạng.

[Anh biết em muốn gặp anh nhưng anh cứ cố tình kéo dài thời gian. Chúng ta chia tay đi.]

Cuối cùng tôi để ý đoạn tin nhắn mà tôi gửi vào tối qua.

Những dòng tin nhắn này đánh thức những mảnh ký ức vụn vỡ của đêm hôm qua.

Tôi nằm trên giường trong trạng thái mơ màng, nhận được nhiều tin nhắn từ bạn trai qua mạng và tôi hỏi anh tại sao không muốn gặp mặt.

Tôi cố gắng nhắm mắt lại và chờ đợi nhưng tôi không đợi được tới lúc anh trả lời.

Anh thường gửi cho tôi một tin nhắn vào giữa ngày và tôi sẽ ngay lập tức trả lời sau vài giây.

Tất cả các câu trả lời tôi đưa ra đều hợp lý, tôi chỉ muốn chia tay.

Tôi thấy buồn cho bản thân, nhưng tính cách của tôi sẽ không bao giờ cho phép cảm xúc đánh lừa mình và chần chừ.

Quyết định đã đưa ra, đúng..đó là một quyết định đúng, tôi nên đề nghị chia tay với anh ấy.

Nhưng vào lúc này...

Tôi lùi lại, nhìn Từ Mục Chi với vẻ hoài nghi.

"Giáo sư Từ, anh ấy truy cập WeChat tại sao liền tìm thầy?"

Từ Mục Chi cũng không đáp lại, quay người đi vào phòng, anh đeo khẩu trang màu đen và bộ quần áo thể thao màu xám.

Ngoại trừ kiểu tóc hơi bù xù, các trang phục còn lại đều mang phong cách như tôi.

Chấp nhận sự thật, Từ Mục Chi biết sự thật về bạn trai tôi.

Nhưng chẳng phải anh ấy rất giỏi giấu giếm sao?

Anh tiếp tục đến gần tôi, tôi vẫn cố ý giữ khoảng cách nhất định với anh: “Mấy ngày nay thầy có chuyện gì sao?”

“Ừ.” Đột nhiên từ trong hốc mắt của anh rơi ra gì đó, rất nhanh liền xẹt qua gò má của anh.

Sau đó, trong một khoảnh khắc Từ Mục Chi mạnh mẽ ôm tôi vào lòng,bật khóc:

"Bé con, anh biết em sẽ sợ hãi nên đã lập ra một kế hoạch để em có thể chấp nhận nó từ tận đáy lòng. Anh đợi khi nào em thực sự sẵn sàng anh sẽ cho em biết sự thật. Anh cũng không muốn em đợi lâu, cho tới khi em nói chia tay anh."

"Anh biết em thật sự sẽ không thích điều đó. Thậm chí anh còn làm như kế hoạch, như một người ngoài cuộc ở trường. Tính toán từng bước phải không?"

"Anh yêu em.."

????????.

Hiện tại, tôi không muốn nghe anh giải thích nên đã vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của anh và vào phòng khóa cửa lại.

Anh vẫn không đi, anh đứng ở ngoài cửa cố gắng giải thích và xin lỗi tôi.

Ngồi trên giường, trái tim tôi như bị rắn ăn sạch, cảm giác khó chịu không thể diễn tả được.

Hồi lâu sau, bởi vì có chút khát nước, tôi mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Từ Mục Chi ngồi ở cửa vẫn chưa rời đi.

Nhìn thấy tôi đi ra, anh lập tức đứng dậy và nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe.

"Giai Giai..."

Tôi đứng lại và nhìn anh.

Vẻ mặt của anh trông rất buồn, bộ ria mép mỏng khiến anh trông có vẻ già đi.

Anh nắm lấy tay tôi và đặt vào lòng bàn tay rộng rãi của anh, nắm thật chặt, vuốt v e.

"Đừng tức giận nữa, được không em?"

Nhìn thấy Từ Mục Chi tôi nhớ trước đây anh luôn là một người kiêu ngạo nhưng dáng vẻ bây giờ của anh thực sự khiến cho tôi mềm lòng.

Thấy tôi không còn vùng vẫy, anh ngập ngừng nghiêng người về phía tôi, ôm tôi vào lòng.

Trái tim của tôi run lên, mũi tôi cảm thấy nhức nhối.

"Từ Mục Chi sau này đừng lừa dối em nữa có được không?"

"Được." Anh ôn tồn vuốt v e đầu tôi.

Chúng tôi cứ thế ôm nhau như vậy, cho đến khi cánh tay cảm thấy đau nhức, anh mới buông tôi ra.

"Từ Mục Chi, em đói bụng, anh trai làm cánh gà rán coca-cola cho em."

“Em còn đang khóc mà đã nghĩ đến ăn cơm.” Anh cưng chiều nhìn tôi, dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt của tôi “Bảo bối, em gọi anh là gì?”

Tôi nhẹ nhàng vùi đầu vào vai anh, hạ thấp giọng: "Anh trai."

Anh cười mãn nguyện, cúi đầu hôn lên trán tôi một cái, sau đó lại xoay người đi xuống lầu.

Tôi ngắm anh từ trên lầu, tôi còn lén xuống bếp để nhìn anh.

Nhìn anh đeo tạp dề đang cặm cụi vào bếp, tôi lại không kìm được nước mắt.

Từ khi tôi còn nhỏ, bố mẹ tôi chỉ yêu thương một mình em trai, họ luôn bảo tôi phải kiên nhẫn, nhường nhịn.

Anh là người đầu tiên chăm sóc và giúp đỡ tôi từ nhỏ đến lớn, anh còn giúp tôi có thể quản lý cuộc sống của mình.

Tôi vòng tay qua eo anh từ phía sau, áp mặt vào lưng anh,
cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh.

Anh ngỡ ngàng đặt con dao xuống, nắm chặt cả hai tay tôi.

"Từ Mục Chi, cám ơn."

Anh xoay người lại, xoa xoa mặt tôi, nở nụ cười tươi: "Đồ ngốc."

Không kìm chế được, tôi kiễng chân hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của anh, sau đó quay người bỏ chạy.

Nhưng anh lại từ phía sau kéo tay tôi lại, khóa chặt tôi trong vòng tay của anh, sau đó hôn tôi từ tai đến xương quai xanh.

Trái tim tôi rung lên theo từng nhịp của anh, tôi nắm chặt tay anh, thì thầm nhẹ nhàng:

"Em đang đói."

Anh nhìn tôi một cái, hôn lên tai của tôi, sau đó anh buông tôi ra.

????????.

Trong bữa ăn, chúng tôi đã trò chuyện rất nhiều.

Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy đã thích tôi từ lâu, anh thích tôi từ lần đầu tiên vào nhận lớp.

Ngày hôm đó tôi đến lớp sớm, anh thấy tôi cùng với đôi mắt còn đọng lại những giọt nước mắt và anh giúp tôi lau đi.

Vào lúc đó, anh đã nghĩ tôi là một người con gái mong manh, yếu đuối nhưng lại rất kiên cường. Lúc đó, không biết tôi trải qua những gì và anh cũng không có tư cách gì để an ủi tôi.

Kể từ đó, anh ấy luôn quan sát hành động của tôi trong lớp, mong muốn được bảo vệ và chăm sóc tôi.

Nhớ lại thời điểm đó, anh ấy không thể rời mắt khỏi tôi, tôi còn nghĩ là do tôi làm không vừa ý anh.

Anh bắt lấy tay tôi, hỏi một câu hỏi mà anh đã tò mò từ lâu: "Ngày đó thực sự đã xảy ra chuyện gì?"

Ngày hôm đó……

Tôi cẩn thận nhớ lại.

Bởi vì tôi không thể gọi điện thoại cho bố, nên tôi đã gọi điện thoại cho mẹ tôi.

"Mẹ, con muốn lấy một ít tiền, ba tháng nay con cũng không nhận được tiền sinh hoạt phí..."

"Xin tiền làm gì, toàn mua đồ hoang phí, em trai con đang lớn, cần phải tiết kiệm một chút, để em trai con được ăn nhiều thịt hơn có hiểu không?"

"Nhưng…ba tháng nay con cũng không nhận...."

Mẹ tôi không nghe tôi nói hết liền trực tiếp cúp máy.

Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy rất bất công.

Từ Mục Chi nghe xong lời này, trong mắt hiện lên một tia lửa giận, đau lòng thoáng qua, sau đó lại là một mảnh sương mù.

"Sau này đừng để ai có cơ hội làm tổn thương em nữa."

Nhìn mặt anh, lòng tôi nhói lên.

Từ nhỏ đến lớn, đây là câu nói ngọt ngào nhất mà tôi từng được nghe.

????????.

Kể từ hôm đó,cuộc sống cũng trở lại bình thường.

Anh đi học cùng tôi,ngoài ra tôi còn cùng anh làm việc. Chúng tôi như một cặp song sinh không thể tách rời.

Trước đây tôi luôn mong thời gian trôi nhanh hơn nhưng bây giờ tôi chỉ mong thời gian trôi chậm lại...

Trong nháy mắt, tôi cũng hoàn thành xong cách ly mười bốn ngày.

Trở lại trường học.

Ở dưới lầu của ký túc xá, Từ Mục Chi đang năn nỉ tôi đừng rời đi.

Kể từ khi nào, anh đã thay đổi từ một đại ma vương lạnh lùng thành một vật nhỏ suốt ngày bám lấy tôi rồi.

Tôi đặt tay lên mặt anh, xoa xoa, kiên nhẫn an ủi anh: "Hôm qua, không phải chúng ta đã bàn rồi sao?"

"Có sao?" Anh đảo mắt, "Anh nhớ chúng ta vẫn chưa bàn tới đúng không?"

Tôi vỗ nhẹ vào ngực anh và hỏi: "Từ Mục Chi, anh định trốn tránh trách nhiệm sao?"

Anh siết chặt nắm đấm bằng một tay, tay còn lại anh ôm chặt eo tôi, từ trên cao khom xuống hôn vào môi tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh bây giờ tràn đầy sự nóng bỏng.

"Giai Giai, em nên biết rằng trốn tránh không phải là giải pháp."

- -Hoàn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện