Tô Nhã Tịnh nhìn anh với ánh mắt say mê, từ khi anh bước vào cô ta đã bị thu hút bởi vẻ đẹp của anh, nhưng đến khi anh đi đến chỗ của Bảo Nhi thì cô ta như không tin vào mắt mình, thật hai người là người yêu của nhau, cô ta không cam tâm như vậy, tại sao những điều tốt đẹp nhất đều thuộc về cô mà không phải cô ta.
Bảo Nhi thấy cô ta cứ nhìn anh không rời mắt thì vô cùng khó chịu, điểu này không chỉ mình cô thấy được mà còn có cả Gia Linh và Vũ Nguyệt đều thấy.
Bộ cô ta không biết anh đã có bạn gái rồi hay sao, mà còn nhìn như thế, muốn cướp bạn trai của Mộc Bảo Nhi thì phải xem có bản lĩnh không đã.
" Em muốn mua gì sao? " anh ôn nhu hỏi, hầu như ánh mắt anh chỉ hướng về mình cô.
" Em đang lựa trang sức cho mẹ " cô cười đáp.
Lục Ký Minh đảo mắt qua một vòng, nhiều bộ như vậy làm sao mà lựa hết được, vả lại mẹ anh cũng đâu có thiếu trang sức.
" Gói lại hết đi " anh đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn nữ nhân viên khi nãy.
" Vâng chủ tịch "
Nhân viên nhanh chóng gói lại tất cả cho anh, Bảo Nhi giật mình nhìn anh, ui trời, trên bàn hơn 10 bộ đấy, tại sao anh lại mua nhiều như vậy chứ.
" Minh, em chỉ cần mua một bộ thôi, anh không cần tồn kém vậy đâu " cô kéo kéo tay áo anh cất giọng nói.
" Không sao, để em sài dần " anh cưng chiều vuốt tóc cô.
Vũ Nguyệt và Gia Linh đứng bên cạnh ngao ngán trước hành động thân mật của hai người, có cần phải thể hiện tình cảm nơi đông người như vậy không, khổ thay cho những người còn độc thân như Gia Linh mà.
" Này hai người đừng tình tứ như vậy, tôi đang độc thân đấy " Gia Linh nói.
" Bộ cậu không thấy có người từ nãy giờ nhìn bạn trai tớ chằm chằm sao? " Bảo Nhi đáp lại.
Tô Nhã Tịnh biết cô đang nói tới mình nhưng không vì điều đó mà làm lung lay lòng cô ta được, Tô Nhã Tịnh không ngờ anh vừa đẹp trai lại giàu có nữa, nhưng đáng tiếc lại thuộc về Bảo Nhi, Tô Nhã Tịnh thật không can tâm, nếu như cô ta cướp anh từ tay cô thì sao nhỉ? Anh đã thuộc về cô ta rồi thì chắc chắn sau này cô ta sẽ được hưởng phúc.
Đã thế còn được lên chức là Lục Thiếu phu nhân nữa.
Cô ta quyết định sẽ giành lấy được anh, bằng mọi giá.
" Dạ em chào anh, em là Tô Nhã Tịnh, em gái của chị ấy ạ " cô ta õng ẹo tiến về phía anh, giọng điệu đà vang lên.
Lục Ký Minh thấy cô ta tiến lên thì anh kéo cô lùi về sau vài bước để tạo khoảng cách, anh biết rõ cô ta là người thế nào? Lúc Diêu Dạ điều tra về thân phận cô thì cũng có phần của cô ta, nhưng anh không ngờ bên ngoài cô ta lại xấu như vậy từ ngoại hình cho đến tính cách.
Anh vẫn một vẻ mặt lạnh lùng đó, mặc kệ cô ta có chào hỏi mình trước thì anh cũng chẳng đếm xỉa gì tới, ngay cả nhìn anh còn không nhìn nữa mà.
Anh xem cô ta là vô hình.
" Chị hai, chị về với em được không? ba rất nhớ chị đó " cô ta thấy anh không trả lời thì khuôn mặt sượng lại, sau đó lại tiếp tục bộ mặt giả nai của mình xoay qua nói chuyện với cô.
" Cô bị lãng tai à, tôi đã bảo tôi không quen biết cô rồi, cô không nghe thấy sao? Cô có thấy mình quá thừa thãi hay không? Nếu không đi thì tôi sẽ gọi bảo vệ lôi cô đi đấy " Bảo Nhi bực mình nhìn cô ta, cô không ngờ cô ta lại mặt dày như vậy.
Có lẻ là trùng hợp với nhau từ quá khứ cho đến hiện tại cô cũng đều không ưa cô ta, dù là bây giờ cô không nhớ ra thật nhưng khi nhìn thấy bộ dạng điệu chảy nước của cô ta thì Bảo Nhi không nuốt nổi, vậy mà cô ta vẫn mặt dày bám lấy cô.
" Chị hai, em biết chị ghét em nhưng chị bỏ qua tất cả cho ba được không? Ba cũng rất nhớ chị đó " cô ta sụt sịt nói.
" Nè cô gái, cô bị bệnh não à, hay là thần kinh cô có vấn đề, cô không nhận thức được ở đây ai cũng khó chịu khi có sự xuất hiện của cô hay sao? Tỏ vẻ đáng thương? Để làm gì? Ai thương hại cô đây, chứ tôi là tôi chán ghét cô đến phát ngáy rồi " Vũ Nguyệt bước lên vừa nói vừa đẩy vai cô ta, Tô Nhã Tịnh thì lùi về vài bước.
Bảo Nhi cười thầm cô có hai người bạn thật xứng đáng mà, Gia Linh cũng nở nụ cười thỏa mãn, không lâu sau đó thì nhân viên đã đóng gói xong và đưa cho trợ lí Du, Bảo Nhi lấy tấm thẻ đen ra để thanh toán tất cả sau đó rời đi.
" Đi thôi Vũ Nguyệt, Gia Linh mặc kệ cô ta "
" Được "
Cả bốn người đều rời đi ngang mặt Tô Nhã Tịnh như không quen biết, Tô Nhã Tịnh hai tay nắm chặt, cô ta nghiến răng đến phát ra âm thanh * ken két *, muốn lơ cô ta sao? Không dễ,