Một lát sau thì ba người cũng tới Lục Viện, cô cùng ông Nam đi vào trước, còn anh thì lẻo đẽo theo sau, khuôn mặt không vui bày ra, cô đây là bỏ mặc anh thật sao?
" Ông bạn già của tôi " ông Lục thấy ông Nam thì mừng rở nói.
Khi hai người bước vào phòng khách thì gặp ông bà Lục đến chơi, thấy ông Nam thì ba anh liền đứng dậy đi tới bắt lấy tay Nam Hoàng Quân.
" Lâu quá không gặp, ông khỏe chứ " ông Nam vui vẻ đáp lại.
Ông Lục và ông Nam là bạn của nhau từ rất lâu, dù ông Nam đã qua Mỹ nhưng cả hai vẫn còn giữ liên lạc, đến tận hôm nay mới gặp lại, nên hai ông rất vui mừng.
" Khỏe, rất khỏe haha "
Hai người cùng nhau ngồi xuống trò chuyện với nhau, ông Nam biết thế nào cũng gặp lại ông bạn mình, chỉ là sớm hay muộn thôi.
Bảo Nhi ngồi ngây ngốc nhìn hai người, cô không nghĩ là ba mình và ông Lục quen biết nhau, khi nãy cô còn định giới thiệu nữa, may mà cô chưa nói.
" Sao ông lại quen biết Bảo Nhi " ông Lục hỏi.
" Con gái nuôi của tôi " ông Nam thản nhiên đáp.
Lục Ký Huân ngạc nhiên nhìn hai người, từ bao giờ ông lại nhận cô làm con nuôi vậy, nhưng điều đó không quan trọng, cái chính là hai người được làm xui với nhau, ông Lục chỉ quan tâm mỗi điều này.
" Vậy à, chúng ta được làm xui rồi "
" Đúng vậy "
Cô nghe tới từ xui thì cô quay đầu nhìn qua anh, khuôn mặt có chút ửng đỏ, ai thèm làm vợ cái tên biến thái như anh đâu chứ.
Đừng có mơ.
" Em nhìn gì? Xíu nữa anh sẽ dạy dỗ em lại " anh nói nhỏ vào tai cô.
" Em có làm gì đâu " cô chớp chớp mắt đáp lại.
Bây giờ cô mới quan sát kĩ sắc mặt của anh, bộ nãy giờ cô làm gì sai sao? Cô nhớ là mình đâu chọc giận anh gì đâu nhỉ? Người đàn ông này lúc nắng lúc mưa sao mà cô đỡ nổi đây.
Lục Ký Minh nhếch môi cười nhạt, có làm hay không thì lát nữa cô sẽ biết, anh không dạy dỗ cô lại thì không phải là Lục Ký Minh.
Bữa trưa cũng đã được quản gia Bách chuẩn bị xong, cả năm người cùng nhau ngồi vào bàn, phải nói là càng đông người thì càng vui, bàn ăn bây giờ ngập tràn tiếng cười nói.
" Hai đứa mau chóng kết hôn rồi sinh con đi, để ta và ba con được bế cháu nữa chứ " ông Lục nhìn cô xong tới nhìn anh.
" Đúng đấy con dâu " mẹ anh tiếp lời.
" Phải đó, hai đứa mau kết hôn đi, hay là chúng ta chọn ngày lành cho hai đứa luôn không? " ông Nam nói.
Mau vậy sao? Chuyện kết hôn đâu phải muốn là làm liền được, cô còn chưa chuẩn bị tinh thần nữa mà, với lại cô cũng chưa phục hồi trí nhớ, lỡ như có chuyện gì thì sao.
" Hai đứa thế nào? " mẹ anh hỏi.
" Tùy ba mẹ quyết định " anh nhàn nhạt nói.
Lục Ký Minh muốn kết hôn với cô để không ai được cướp cô khỏi tay mình, đồng thời cho tên La Thắng kia biết cô là vợ hợp pháp của anh.
Bảo Nhi tròn xoe mắt nhìn anh, sao anh lại đồng tình với mọi người chứ, anh còn trẻ như vậy kết hôn sớm làm gì, cô còn tính để thêm vài năm nữa.
" Ba à, như vậy liệu có nhanh lắm không? Con và Ký Minh chỉ mới bắt đầu thôi, để thêm vài năm nữa cũng chưa muộn " cô nhẹ giọng lên tiếng.
Lời nói của cô chính thức chọc tới cơn tức của anh, cô nói vậy là sao? Chỉ mới bắt đầu? Tính ra hai người đã ở chung với nhau gần cả năm nay, Mộc Bảo Nhi cô đây là không muốn kết hôn với anh.
Bản thân anh không đủ tốt hay sao.
" Yêu là phải cưới chứ, con đừng lo tới chuyện đó, để đây có ba và ba mẹ chồng con lo "
Cô cũng im lặng không nói lại, không phải cô không muốn kết hôn với anh, chỉ là cô thấy cả hai vẫn còn trẻ quá thôi.
Sau bữa ăn thì anh không nói không rằng mà bỏ lên phòng, Bảo Nhi thấy có vẻ như anh đã giận rồi, cô cũng xin phép để đi lên với anh.
Lại phải dỗ ngọt anh, người đàn ông này cứ thích giận dỗi thế nhỉ.
" Minh, anh giận em sao? " cô đi tới ôm anh, giọng dịu dàng cất lên.
" .....!"
Anh làm lơ lời cô nói, thử nghĩ xem có nên giận hay không? Rõ ràng là cô phản đối chuyện hôn nhân, rõ ràng là cô không chịu kết hôn với anh, như vậy có đáng giận không.
" Minh, đừng giận em mà, không phải em không muốn lấy anh, mà tại em thấy sự nghiệp anh đang phát triển như vậy nên em mới để thêm vài năm nữa, nếu anh không đồng ý thì vài tháng nữa chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ " cô vội giải thích với anh.
" Được, trước sau gì em cũng lấy anh thôi, chúng ta cũng là vợ chồng từ lâu rồi còn gì chỉ là thiếu hôn lễ nữa thôi "
Vợ chồng từ lâu? Từ bao giờ anh và cô là vợ chồng vậy, chẳng phải hai người chỉ mới là người yêu của nhau sao.
" Là sao? Vợ chồng gì chứ, chúng ta chưa kết hôn kia mà " cô đưa ánh mắt khó hiểu nhìn anh.
" Nhưng anh và em đã đăng kí kết hôn rồi, tại anh chưa nói với em " anh cười cười đáp.
Bảo Nhi ngạc nhiên thêm lần nữa, anh và cô đăng kí kết hôn rồi sao? Tại sao bây giờ anh mới nói cho cô biết, vả lại anh