Tô Hữu Thành cất bước lại gần cô, Bảo Nhi vẫn vẻ mặt thờ ơ nhìn ông ta, cô biết ông ta đến gần mình thì không có ý gì tốt cả, cô không lùi cũng không tiến, đứng đó chờ xem ông ta định làm gì mình.
" Mày phá đủ chưa? " ông ta lạnh giọng nói.
" Phá sao? Như vậy gọi là phá à, tôi chỉ đang bắt bọn họ trả giá vì những việc mình làm ra mà thôi, ông thương tiếc cho bà ta sao? Vậy có muốn đi cùng không? Đến đó đoàn tụ với mẹ con bà ta " cô điềm đạm đáp lại.
Lòng cô đang rất tức giận, vì ông ta đã thấy được và biết rõ Nguyễn Lệ Hằng bà ta là người gây tai nạn cho mẹ cô cũng như vợ quá cố của ông ta, vậy mà ông ta vẫn không quan tâm tới, thái độ của Tô Hữu Thành khiến Bảo Nhi chỉ muốn tiễn ông ta đi cùng hai người kia.
" Mày!.
mày hỗn láo, tao không có đứa con như mày, đồ bất hiếu " ông ta tức đến nghẹn họng.
" Từ lâu con bé đã không còn là con ông nữa rồi " cô định lên tiếng thì giọng nói của Nam Hoàng Quân cất lên.
Mọi người đều hướng mắt về phía phát ra âm thanh đó, ai nấy đều bất ngờ vì sự xuất hiện của ông Nam, danh tính ông thì cả thành phố này đều biết tới, bọn họ chẳng ngờ tới là hôm nay ông cũng có mặt ở đây.
Ông Nam và ông Lục hai người đi đến chỗ của cô, Tô Hữu Thành vốn đã biết quá rành về ông Lục còn Nam Hoàng Quân thì ông ta vẫn chưa biết đến, nhưng ông ta nhìn những người ở đây khá e dè khi thấy ông Nam, vậy người đàn ông này là ai?
" Ông là ai? Mà dám xía vào chuyện gia đình tôi " Tô Hữu Thành nhìn ông Nam hỏi.
Nam Hoàng Quân nhìn ông ta cười khinh, ban đầu ông chỉ định tới góp vui thôi, nhưng đến khi nghe ông ta luôn miệng mắng chửi cô thì ông đã không nhịn được nữa, nếu như Nam Hoàng Quân ông đây không nghĩ ông ta từng là ba ruột cô thì cho ông ta ăn ngay một phát súng rồi.
Tô Hữu Thành khi hỏi câu đó xong thì nghe vài tiếng xì xào nói về danh tính của ông Nam thì ông ta có chút không tin vào tai mình, từ bao giờ cô lại quen biết những người như vậy, tại sao ông ta không hay biết gì.
" Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi Nam Hoàng Quân là ba của Nam Hoàng Bảo Nhi, con bé cũng không mang họ Tô của ông, và nó không còn liên quan gì đến Tô gia các người, nếu ông dám mắng con gái tôi lần nữa thì đừng trách tôi " ông Nam vừa nói vừa kéo cô sát vào người mình.
" Ông nghĩ tôi sợ ông sao? Dù nó có đổi họ đổi tên thì trong người nó vẫn đang có dòng máu của Tô Hữu Thành tôi, con tôi thì tôi có quyền dạy dỗ nó " ông ta nghiến răng nghiến lợi đáp, còn định ra tay với cô.
Nhưng Lục Ký Minh nào để cho ông ta toại nguyện, anh đi tới cầm lấy tay ông ta bẻ ngược ra phía sau, khiến Tô Hữu Thành đau điến, anh vẫn không nương tay mà còn dùng lực mạnh hơn.
" Vợ tôi mà ông còn dám ra tay thì lá gan ông cũng lớn đấy, cái tay này của ông không cần nữa đúng không? " anh nhấn mạnh từng câu từng chữ nói.
Tô Hữu Thành không chịu đau được miệng ông ta bắt đầu kêu lên, Bảo Nhi thấy vậy thì đi tới ngăn cản anh, hiện tại cô chưa muốn ra tay với ông ta, với lại ở đây nhiều người như vậy cô không muốn bọn họ nói ỷ đông hiếp yếu.
" Minh, được rồi anh "
Nghe cô nói vậy thì anh mới thả ông ta ra, Tô Hữu Thành nhăn nhó mặt nhìn hai người, ông ta đã tuổi già sức yếu thì làm sao đấu lại anh.
" Tôi sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về tôi, kể cả chức vị chủ tịch hiện tại của ông, cứ chờ đó " cô nhướng mày để ông ta một cái.
Cô không muốn