Chịu đựng nhiều như vậy, chẳng lẽ không mệt sao?
———
Dung Ân buông tay, Diêm Việt nhận thấy cô có ý lùi lại, khuôn mặt anh tỏ vẻ
khó tin vô cùng , anh quay người, tay Dung Ân cũng đã rút ra từ khi nào, khuôn mặt đang sưng phù phản chiếu dưới ánh đèn hành lang khô khốc, cô
dường như rất ngoan ngoãn đứng dậy đi về phía Nam Dạ Tước, tay người đàn ông hài lòng vòng qua ôm lấy thắt lưng cô, quai hàm hoàn mĩ chuyển
hướng liền ngay lập tức biến đổi, “Bác Khang, coi như cháu hôm nay đã
giữ cho bác thể diện”.
Nói xong, ngay lập tức ôm lấy Dung Ân đi về.
Mọi người tụ tập xung quanh náo nhiệt một hồi rồi cũng giải tán, có người ở lại an ủi “Diêm thiếu, bỏ đi, cùng lắm cũng chỉ là một con đàn bà mà
thôi”.
Diêm Việt khuôn mặt căng cứng, lần trước ở cửa hộp đêm,
cũng chính anh đã dùng phương thức này để mang Dung Ân đi, Nam Dạ Tước
nói đúng, quyền lựa chọn nằm trong tay cô.
Ra khỏi Cám Dỗ, gió
lạnh thổi vi vút, khuôn mặt Dung Ân sưng tấy, ngay cả khóe mắt cũng đã
sưng húp, Nam Dạ Tước buông tay đặt ở vòng eo cô, đi nhanh về phía
trước.
Khi xe đến nơi, Dung Ân vẫn như cũ đứng yên ở vệ đường,
người đàn ông ngồi trong xe, xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh, biểu
tình không mấy kiên nhẫn, cao giọng, “Lên xe”.
Dung Ân không
biết anh ta giận dữ vì cớ gì, đàn ông thật sự đôi khi thật không sao
hiểu nổi, cô ôm nửa mặt ngồi lên xe, vừa ngồi xuống, chưa kịp thắt dây
an toàn, xe đã phóng đi bạt mạng.
Sau khi đi được một đoạn xa, xe thể thao một lần nữa dừng lại, Dung Ân nhìn ra ngoài cửa sổ liền trông thấy một hiệu thuốc.
Nam Dạ Tước lấy ra một tờ chi phiếu, ném lên đùi Dung Ân, “Đi mua thuốc giảm đau”.
Một cú đấm vừa rồi, ngay cả đàn ông cũng không thể chịu nổi, huống hồ là cô.
“Tôi không sao” Dung Ân ngẩng đầu mở miệng, nhưng lại phát hiện thanh âm
không hề tròn vành rõ chữ, dường như chi là một chút hơi yếu ớt lọt ra,
phát âm cũng thều thào.
Nghĩ đến điệu bộ cô vì Diêm Việt mà chịu làm thế thân, sự nóng giận của Nam Dạ Tước đã nguôi ngoai bỗng chốc lại trào dâng, “Cô không muốn sống nữa hay sao? Thích bị đánh đến thế sao?”
Tình hình lúc đó, quả thật rất hỗn loạn.
Lẽ nào muốn nói với anh là cô không tự chủ được? Đáp án này nói ra, e rằng Nam Dạ Tước nghe xong sẽ càng không chịu được mà tức đến phát điên.
Dung Ân dứt khoát không nói lời nào, cứ như vậy im lặng, nhưng lọt vào trong mắt Nam Dạ Tước lại thành ra cô đang chột dạ, anh không thăm dò, điều
khiển hạ thấp ghế phụ, sau khi ghế đã nằm xuống hoàn toàn, không khác gì giường nằm thoải mái.
Biểu cảm trên gương mặt Dung Ân theo động tác của ghế biến đổi, cô muốn ngồi dậy, đã bị người đàn ông khóa trụ
bên trên, anh khom lưng, đột nhiên dùng sức, để lại một vết cắn trên bả
vai thon gầy của cô.
Ban đầu cô có thể chịu được, nhưng sau đó,
mới phát giác người đàn ông dường như đã nghiến rất mạnh, cô đau đớn kêu lên một tiếng, cũng ra sức đẩy anh ra.
Nam Dạ Tước theo lực từ
trên tay cô đứng dậy, cũng dùng mu bàn tay ưu nhã chà chà khóe miệng,
“Lần sau còn khiến tôi không thoải mái, tôi sẽ không chỉ để cô phải chịu nỗi đau da thịt đơn giản thế này đâu”.
Một tay kia mở cửa xe,
anh đẩy bả vai cô ý bảo xuống xe, cô thuận thế ra khỏi xe, còn đưa cô
một thẻ vàng, “Cho cô mười phút đi mua thuốc”.
Bộ dạng cô lúc
này, quả thật không thể đối diện bất kì ai, Dung Ân sau khi cầm lấy thẻ
cũng bất đắc dĩ đi ngược hướng về phía tiệm thuốc.
Đó là lần đầu tiên, Nam Dạ Tước chăm chú theo dõi bóng lưng cô đến vậy, thân thể cô
nhỏ bé, cũng rất mong manh, phải chịu đựng ủy khuất lớn như vậy, cũng
không hề khóc thành tiếng lấy một lần, dường như, không có gì với cô là
quá sức chịu đựng.
Nam Dạ Tước trong lòng khó hiểu hóa thành
giận dữ, phụ nữ kiên cường có ích lợi gì, cái anh muốn chính là sự mềm
mỏng của cô, lẽ nào cô không hiểu?.
Chịu đựng nhiều như vậy, chẳng lẽ không mệt sao?
Nam Dạ Tước càng nghĩ càng bực bội, giơ tay nện lên vô lăng, đó là cô tự
chuốc lấy phiền hà, anh sao phải bận tâm. Trong hiệu thuốc, Dung Ân nghe được tiếng còi ô tô, tưởng Nam Dạ Tước chờ lâu nên thúc giục, liền tùy
tiện chọn vài loại thuốc khác nhau, dùng tiền của chính mình thanh toán
toàn bộ, không để ý ánh mắt thông cảm khác thường của nhân viên bán
hàng, nhanh chóng đi ra ngoài.
Trở lại trong xe, cô cầm thẻ vàng trong tay đưa lại cho Nam Dạ Tước “Của anh”.
“Giữ lấy”, người đàn ông không liếc nhìn lấy một cái, “Cô ngày thườngcũng chỉ đủ tiền tiêu, hằng tháng, tôi sẽ gửi thêm vào đó”.
Dung Ân khóe miệng cong lên
chua xót, anh ta quả thật xem cô như một món
hàng, thẻ vàng nằm trong lòng bàn tay cô, đột nhiên trở nên nặng nề, cô
nắm chặt tay, sau đó buông lỏng, “Tự tôi có thể tiết kiệm được, tôi chỉ
muốn đảm bảo mẹ mình có thể bình an chữa lành bệnh mà thôi”.
Cuộc sống dư giả, cô chưa bao giờ ham muốn, càng không hề tham lam.
Đem thẻ vàng nhét vào túi áo Nam Dạ Tước, người đàn ông cũng không nói gì thêm, chuyên chú lái xe trở lại Ngự Cảnh Uyển.
Dung Ân đi trước lên lầu, cô rót nước, uống tạm thuốc giảm đau trước,
Nam Dạ Tước lên sau, trong tay cầm theo túi chườm đá, anh ngồi ở mép
giường, một tay đỡ sau đầu Dung Ân, một tay cầm túi chườm đặt lên bên má đang sưng húp của cô.
“A……”
Dung Ân đau nhức, hai lông mày cau chặt kìm nén.
“Cô muốn phá hủy nhan sắc sao?” Người đàn ông khom hạ thắt lưng, ép buộc cô đối diện với khuôn mặt mình, ngoài miệng thì buông lời độc địa, nhưng
động tác lại vô cùng ôn nhu dịu dàng, Dung Ân cắn môi, cảm giác đau đớn
lại dấy lên, khắp trán cô đã túa ra mồ hôi lạnh.
“Hé miệng”
Cô mím chặt môi, người đàn ông muốn đem cục đá cho vào khóe miệng đã nứt
toác của cô, đôi mắt hẹp dài chính là biểu tượng của sự đào hoa, mũi cao kiên nghị, khẩu hình cũng rất điển hình, khóe môi mỏng chỉ cần cong lên lại để lộ biết bao vẻ nham hiểm, độc ác, côthối lui thân, “Lúc ở Cám
Dỗ, anh vì sao lại hành động như vậy?”
Nam Dạ Tước dừng động tác, tầm mắt khẽ giương cao, “Chẳng phải tôi đã nói là cô sai sao?”
Không hiểu vì lí gì, trong lòng cô dường như có chút mất mát, Dung Ân mặc anh cố gắng chườm đá cho mình, dù đau nhức thế nào, cô cũng không hề kêu
than, cô vốn tưởng rằng, anh là vì quan hệ giữa cô và Diêm Việt, mới ở
trước mặt mọi người cố ý làm cho họ bẽ mặt, hóa ra, là cô đã nghĩ sai,
miệng anh ta đã nói là lỗi của cô, còn có thể thay đổi được gì?
“Anh nói cũng không sai” Dung Ân cúi đầu, máy móc nhắc lại câu nói vừa rồi.
Nam Dạ Tước đặt túi chườm đã sang bên cạnh, cởi đồ rồi bước vào phòng tắm,
lúc đi ra chỉ mặc áo choàng tắm màu trắng đơn giản, anh nằm vào trong
chăn, nhìn thấy Dung Ân trước sau vẫn duy trì dáng vẻ như ban nãy.
“Bộ dáng cô lúc này, ra ngoài có lẽ sẽ rất bẽ mặt, không chừng công ty đối tác sẽ chẳng cho cô cho vay”
Dung Ân chỉ cảm thấy đầu óc váng vất, Nam Dạ Tước tiện tay lật giở tờ báo
đặt trên tủ đầu giường, đôi mắt hẹp dài đột nhiên chuyển biến, giả bộ lơ đễnh hỏi bâng quơ, “Lá gan cô cũng thật không nhỏ, lúc đó dám thay anh
ta lãnh trọn cú đấm của tôi” (P.s: Mình sửa lại thành đấm nhé các bạn,
hnay xem lại dịch thấy hơi buồn cười, cũng không hợp lý…=D..hi)
“Tôi không muốn anh ấy bị thương” Dung Ân nói một câu này là thật lòng, bất
cứ đó là nỗi đau như thế nào, cô cũng cam tâm tình nguyện hứng chịu.
“Cô quả thật luôn thích nói những điều tôi không muốn nghe nhất”, Nam Dạ
Tước vung tay, cầm tờ báo ném xuống đất, anh nghiêng người ngồi dậy, tấm lưng hướng về phía Dung Ân, “Tại bữa tiệc đính hôn, là ai chê cô dơ
bẩn, cô bị anh ta chơi đùa, còn muốn vì anh ta bán sống bán chết, cô
thật không biết thế nào là hèn hạ, lại còn muốn trông cậy vào anh ta?”
Miệng lưỡi của anh, quả thật rất độc địa, Dung Ân ngồi xuống giường, “Anh
không hiểu sao? Bởi vì tôi yêu anh ấy, dù cho hiện tại, tôi vẫn chưa thể quên anh ấy….”
“Bịch…..” Đèn bàn bằng thạch anh thoáng chốc bị
ném vỡ tan tành, Nam Dạ Tước đứng dậy, một tay chỉ vào nhà tắm, “Đi tắm, đêm nay, xem tôi giết chết cô như thế nào!”
Dung Ân bất động
tại chỗ, lời vừa nói ra, chỉ là cô buột miệng thiếu suy nghĩ, biết rõ
đối mặt cùng Nam Dạ Tước thì nên nói gì, nhưng cô đã không đủ nhẫn nại.