Nam Dạ Tước nói xong đi vào Cám Dỗ. Dung Ân theo phản xạ lấy tay che
ngực. Trên ngực cô đúng là có vết đỏ, chắc là do lần trước anh nhét tiền để lại.
Cô vô cùng bối rối, nhất thời không biết phải nói gì. Loại
sự việc này, cô biết giải thích như thế nào? Mặc dù, cô không cần phải
giải thích với Trần Kiều, nhưng cô không thể phủ nhận rằng khi cô nhìn
thấy cậu ấy sẽ không tự chủ được nhớ đến Diêm Việt.
“Mình vào đây.”
Sau một lúc xấu hổ lúng túng, cô lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc rồi bước vào trong, để lại một bóng lưng gầy yếu.
Trần Kiều đứng bất động tại chỗ, ánh mắt tràn đầy vẻ phức tạp.
Vừa bước vào phòng nghỉ, cô đã nhìn thấy một nhóm người đang tụ tập ở cửa, trên tay mỗi người đều cầm một tờ giấy giống nhau.
“Đây là cái gì vậy?” Dung Ân lại gần thì thấy là một bản hợp đồng.
“Là hợp đồng bảo hiểm, vừa mới được phát.” Một người quay sang nói
với cô: “Họ nói sợ chúng ta bị khách hàng quấy rối, nên ai cũng được
làm.”
Dung Ân nhìn kỹ tờ giấy: “Đúng vậy, nhưng chẳng nhẽ Cám Dỗ cũng quan tâm đến vấn đề này?”
“Tất nhiên rồi.” Quản lý mặc đồng phục đi vào: “Tại sao lại ngẩn người ra vậy, không muốn ký sao?”
“Ai bảo thế?” Mấy người đều mỉm cười, cầm bút ký tên mình lên tờ giấy.
“Dung Ân, đây là của cô.” Quản lý lấy một bản hợp đồng đưa cho cô: “Cô cũng ký đi.”
“Quản lý, tôi… tôi làm xong tháng này, sẽ không làm ở đây nữa.” Nhất
thời Dung Ân không biết phải nói gì, dù sao, bình thường quản lý cũng
đối xử với cô rất tốt.
“Vì sao?” Quản lý hơi do dự nhìn cô, sau đó dường như nhớ ra điều gì, ánh mắt sáng lên: “Thôi vậy, dù sao tôi cũng không có quyền can thiệp
vào chuyện của cô, nhưng hợp đồng bảo hiểm này cô vẫn nên ký vào, cho dù chỉ làm nốt đêm nay, cô vẫn là nhân viên của Cám Dỗ, nhỡ xảy ra chuyện
gì hợp đồng bảo hiểm sẽ có hiệu lực ngay lập tức.”
Dung Ân gật đầu. Cô đặt bút ký vào tờ giấy, trong lòng cảm thấy rất
hồi hộp. Cô có cảm giác mình sắp được giải thoát. Tiền lương hàng tháng
cộng với tiền thưởng dự án, đã đủ cho cô và mẹ chi tiêu. Cô chưa bao giờ tham lam, chỉ mong sao mình có được một cuộc sống bình thường mà thôi.
Hai ngày sau, đã là ngày làm việc cuối cùng của Dung Ân ở Cám Dỗ. Sau khi nhanh chóng dọn dẹp xong bàn rượu, Dung Ân quay trở lại phòng nghỉ
thay quần áo.
Cô vui vẻ nên trên mặt luôn nở nụ cười rạng rỡ.
“Dung Ân!” Ngay lúc này, quản lý đột nhiên xuất hiện. Ngọn đèn trong
phòng sáng rực làm cô thấy rõ khuôn mặt vốn không có một chút biểu cảm
nào của quản lý, lúc này lại có một chút hổ thẹn: “Cô ngày mai vẫn phải
đến đây làm việc.”
“Tại sao? Quản lý, tôi đã quyết định nghỉ việc rồi.” Dung Ân lấy đồng phục đã gấp gọn gàng đặt lên bàn, rồi cô cầm lấy túi của mình định ra
về.
“Cô xem hợp đồng này đi.” Quản lý lấy hợp đồng bảo hiểm hôm trước
Dung Ân đã ký đặt vào trong tay cô. Dung Ân nghi ngờ mở ra xem, hai mắt
cô nhìn chằm chằm vào tên bản hợp đồng, đây không phải là hợp đồng bảo
hiểm, mà là một phần của bản hợp đồng làm việc một năm, ở phía dưới có
chữ ký của cô, rất rõ ràng.
“Đây là…” Dung Ân ngẩng đầu lên, cô không thể tin được lắc đầu: “Đây không phải bản hợp đồng hôm trước tôi đã ký.”
“Dung Ân, đây là chữ ký của cô, do chính cô tự tay ký.”
Dung Ân muốn phản bác, nhưng cuối cùng cô lại từ bỏ, không hề lên
tiếng. Dung Ân buông tay. Cô không thể trách ai được. Là cô trong lúc vô tình đã để mình rơi vào một cái bẫy. Hiện tại cô đã bị giam cầm. Cô,
còn có thể giãy dụa được sao?
Quản lý nhìn Dung Ân lắc đầu, sau đó đi ra khỏi phòng nghỉ. Dung Ân
xé nát tờ hợp đồng rồi ném vào thùng rác. Cô biết, dù mình có làm thế
cũng không có tác dụng gì, nhưng ít nhất cô cũng có thể giải tỏa một
chút.
Một năm, làm việc ở một nơi như Cám Dỗ, ngay cả cơ hội phá hợp đồng
cũng không có, Dung Ân thầm nghĩ. Cô không biết người làm việc này là
ông chủ của Cám Dỗ, hay là Nam Dạ Tước, hay còn có người nào đó mà cô
không biết. Cạm bẫy này, rốt cuộc là của ai?
Đứng dưới bầu trời đầy sao của thành phố Bạch Sa, để cho bóng đêm bao phủ chính mình, thế mới biết, trong thế giới này, con người vô cùng nhỏ bé. Nhỏ bé giống như một ngôi sao trong dải thiên hà.
Mà cạm bẫy này, bây giờ mới bắt đầu giăng ra, càng ngày càng phức tạp khó lường.
Dự án của công ty đột nhiên cũng gặp rắc rối. Chỉ cần là bản thiết kế của Dung Ân, tất cả đều không được chấp nhận.
Đối tác ngay cả việc xem qua bản thiết kế cũng không làm. Cuối cùng,
cả công ty cũng bị liên lụy, nửa tháng trôi qua vẫn không nhận được một
dự án nào.
Dung Ân biết chắc người đứng trong bóng tối đã bắt đầu hành
động. Tuy rằng không khoa trương, nhưng vẫn muốn ép cô phải thôi việc, rồi lại
thất nghiệp như trước.
Cho dù cô có cố gắng giãy dụa, cũng sẽ liên lụy đến người khác mà
thôi. Dung Ân biết, hiện nay cô chỉ có thể ngoan ngoãn làm việc ở Cám
Dỗ, những công việc khác cô không được làm.
Điều này càng khiến cô thêm khẳng định, người đứng sau tất cả, chính là ông chủ bí ẩn kia của Cám Dỗ.
Một người đàn ông có thế lực lớn đến nỗi, có thể khiến cô không một chỗ dung thân.
Dung Ân lấy bảng hiệu phòng rượu hạng nhất đặt vào trong khay rượu,
xuyên qua hành lang thật dài, đi đến mở cửa phòng rượu đã được chỉ định.
Ở bên trong vẫn không có gì thay đổi, vô cùng yên tĩnh. Sau khi đóng cửa lại, chân Dung Ân suýt đứng không vững.
Trong phòng bar có ba người đàn ông đang ngồi: Trần Kiều, Nam Dạ
Tước, và một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi.
Khi Trần Kiều nhìn thấy Dung Ân, cậu ta hơi giật mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Nam Dạ Tước ở một bên, môi anh khẽ nhếch lên, dáng vẻ như đang chờ xem kịch vui.
“Nam tổng, đây là con trai tôi, hi vọng về sau được anh quan tâm giúp đỡ.” Người đàn ông trung niên giới thiệu Trần Kiều, ông ta không để ý
thấy sự khác thường của hai người bên cạnh mình.
Dung Ân ngồi quỳ xuống cạnh bàn, cô buông khay rượu ra và bắt đầu rót rượu.
Nam Dạ Tước liếc mắt nhìn Trần Kiều, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo của
người từ trên cao nhìn xuống. Anh chậm rãi cầm ly rượu ở trên bàn, qua
lớp chất lỏng màu vàng nhạt, ngắm nhìn khuôn mặt tái nhợt của Dung Ân.
Thấy Nam Dạ Tước dường như cũng không muốn làm khó mình, người đàn
ông trung niên đẩy đẩy người Trần Kiều, dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu ta.
“Tại sao lại đứng xa như vậy? Lại gần đây rót rượu.” Nam Dạ Tước cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng là hướng về phía Dung Ân.
Dung Ân ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với Trần Kiều. Cô cũng không
biết biểu tình trên mặt mình lúc này là như thế nào, nhưng theo bản năng cô lảng tránh khuôn mặt của người đàn ông trung niên kia.
“Dung Ân, rót một ly mời Trần tổng.” Nam Dạ Tước đột ngột lên tiếng
khiến Dung Ân bất giác cau mày. Người đàn ông này, có vẻ không muốn tha
cho cô.
“Ôi, Nam tổng, anh khách sáo quá.” Trần Bách Huy giật mình, vội vàng cầm ly rượu lên, mắt ông ta liếc Dung Ân một cái.
Cô vội vàng cúi đầu xuống, hai tay đặt trên gối từ từ nắm chặt.
Nam Dạ Tước hiếm khi nể mặt, cụng ly với Trần Bách Huy, sau đó anh uống hết ly rượu.
Dung Ân hơi ngẩng đầu lên, cô thấy Trần Kiều đang nhìn mình chằm chú, thì lại cúi đầu xuống. Ở trước mặt người quen, vậy mà cô lại mang một
vẻ vô cùng hèn mọn.
Nam Dạ Tước ngả người dựa lưng vào ghế, anh dường như cố ý không cho Dung Ân né tránh, nên không để cô rời đi.
Thì ra, những kẻ có tiền không phải ai cũng tốt, ví dụ như Nam Dạ Tước, anh vô cùng xấu xa.
“Trần tổng, cô gái này của Cám Dỗ rất được đúng không?” Nam Dạ Tước
đột ngột lên tiếng khiến mọi người đều giật mình, sắc mặt của Dung Ân
trở nên trắng bệch.
“Điều này, Cám Dỗ là hộp đêm nổi tiếng số một, nên các cô gái ở đây
tất nhiên cũng là hạng nhất.” Trần Bách Huy mặc dù không hiểu Nam Dạ
Tước có ý gì, nhưng vẫn ra vẻ thành thật trả lời.
Nam Dạ Tước hài lòng gật đầu, đột nhiên anh vươn tay ra, cầm lấy cằm Dung Ân, nâng mặt cô lên.
Dung Ân bất ngờ, cô vừa ngẩng mặt lên đã đối diện với ánh mắt của
Trần Bách Huy. Trong mắt ông ta, có vẻ ngạc nhiên, cùng với sự khinh
thường.
Dung Ân tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong đầu cô vô cùng hỗn loạn.
Ngay sau đó, một lời nói vang lên khiến cô mở to mắt, trong lòng tràn đầy nhục nhã: “Trần tổng, đêm nay để cô ta ngủ cùng ông, thế nào?