Cảm giác được xúc cảm bỗng nhiên xuất hiện trên mặt, Thích Thất giống như một con thú nhỏ bị hoảng sợ, theo bản năng kéo căng toàn bộ cơ bắp, đột nhiên mở mắt.
Mà khi thấy người trước mắt chỉ có Thẩm Húc, vẻ mặt vốn lạnh như băng trở nên lơi lỏng, mí mắt lại miễn cưỡng rũ xuống.
Thẩm Húc vốn chỉ muốn nhân cơ hội hiểu rõ nguyện vọng vẫn luôn muốn chạm vào lệ chí của mình, không nghĩ tới đánh thức người, tay lập tức cứng ở tại chỗ, xấu hổ không biết nên rụt về hay nên tiếp tục.
Thích Thất rũ mắt thấy bàn tay làm loạn kia, không nhận ra có gì không ổn, chỉ thấp giọng hỏi: “Uống nước không?”
Thẩm Húc bắt lấy bậc thang liền nhanh chóng leo xuống: “Muốn…” Vừa mở miệng, liền phát hiện giọng nói khàn thật sự.
Dưới ánh nến lại được thắp lên, hắn dựa vai Thích Thất ngồi dậy, nhận ly trà đối phương đưa tới, uống một hơi cạn sạch như lấy được sương ngọt*.
Thích Thất thấy hắn uống thật mau, cho rằng hắn còn muốn, trực tiếp chạy đi lấy cả ấm qua, lại đổ đầy vào trong ly trà của hắn.
(*甘露 cam lộ.)
“Không muốn uống nữa…” Sau khi hắn uống hết ba ly trà to, Thẩm Húc rốt cuộc nhịn không được cản Thích Thất còn muốn thò qua châm thêm.
Thích Thất gật đầu, đặt ly cùng ấm trà về chỗ cũ.
Thẩm Húc thấy y không còn buộc mình uống nước, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Ba ngày.”
“Cái gì??” Thẩm Húc kinh ngạc đến mức cằm muốn rớt xuống đất, “Ta còn tưởng rằng ta chỉ ngủ một đêm… chờ đã, ba ngày… đó có phải là lại không thể ra khỏi thành nữa phải không?!”
“Có lẽ ngày mai nước sông sẽ vây thành, ngươi còn có thể nghỉ thêm hai ngày.”
Thẩm Húc quay đầu hỏi ngược lại: “Vậy hai ngày sau ta liền không thể nghỉ ngơi nữa? Lỡ như ta còn chưa thoải mái thì sao?”
Có lẽ là không dự đoán được Thẩm Húc sẽ đùa giỡn với y, Thích Thất đầu tiên là sửng sốt, cuối cùng chỉ có thể đồng ý một cách nề nếp: “Vậy dĩ nhiên là không thể nhích người, thân thể làm trọng.”
“Ngươi nói ta ngủ ba ngày, chẳng lẽ ngươi vẫn luôn chiếu cố ta ba ngày?”
“Ừ.”
Y thấy Thẩm Húc nhếch môi, hiển nhiên là rất vui, nhưng y lại không hiểu vì sao đối phương lại vui, nhất thời có chút hoang mang.
“Ngươi cười cái gì? Những lúc ở GIang Âm, không phải ngươi cũng chiếu cố ta sao?!” Thích Thất nghĩ nghĩ, tiếp tục giải thích, “Hơn nữa nếu không phải bởi vì thừa nhận phản phệ thay ta, ngươi cũng không đến mức như thế… cảm ơn.”
“Đó cũng là phương án mọi người cảm thấy tốt nhất sau khi thảo luận…”
“Bạch Uyên nói là ngươi kiên trì.” Thích Thất đánh gãy lời của đối phương, trong mắt xẹt qua một ngôi sao băng nhỏ đến mức không thể phát hiện.
Thẩm Húc thầm mắng tên lắm miệng Bạch Uyên mấy lần, mặt vẫn là cười tủm tỉm, chỉ đáp “Ừ ừ ồ ồ”
“Vì sao ngươi phải kiên trì muốn cứu ta?” Kỳ thật Thích Thất đã thầm nghĩ tới vấn đề này rất nhiều lần, nhưng y vẫn luôn không thể có được một đáp án.
Tuy rằng y biết, linh lực của Thẩm Húc và ngọc quyết cũng không xung đột lẫn nhau, cho dù là phản phệ cũng sẽ không nghiêm trọng như bản thân y.
Dù vậy, trong một khoảng thời gian ở tương lai, Thẩm Húc sẽ thừa nhận khó chịu do linh lực xung đột mang tới một cách liên tục.
Đối với mọi người không phải là một kết quả tốt nhất, nhưng hắn vẫn cứ làm.
Y nhìn về phía Thẩm Húc, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều ở trong mắt đối phương, nhìn thấy gợn sóng mà những người khác không có.
Thẩm Húc bỗng mỉm cười, khóe miệng nhếch lên nói: “Ta cũng không biết.”
Thích Thất không thể hiểu được ý tứ bên trong nụ cười của hắn, cũng không tính toán để vấn đề này kéo dài.
Y thấy Thẩm Húc không còn trở ngại, liền muốn thổi tắt nến, về phòng của mình.
Thẩm Húc lại không muốn y đi, duỗi tay bảo y từ từ, nhưng từ từ hết rồi, còn không có đoạn sau, nhất thời cả hai đều xấu hổ.
Thẩm Húc không nghĩ tới lý do gì để giữ Thích Thất lại, cũng không nghĩ ra để cho Thích Thất ngủ chỗ nào.
Lòng gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, chỉ kém mồ hôi đầy đầu.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy trên đùi tê rần, thân thể giống như điện giật, theo bản năng cong thành con tôm.
Này còn chưa hết, đau đớn trên đùi còn chưa biến mất, trên lưng bị người va chạm, sức lực của người nọ cũng không khách khí, cả khuôn mặt Thẩm Húc thoáng cái nhăn lại.
“Làm sao vậy?” Thích Thất nhíu mày, đi đến trước giường một cách cảnh giác, nhìn khắp nơi.
“Không thoải mái?”
“Có hơi đau, có lẽ là linh lực xung đột đến lợi hại…” Thẩm Húc dừng tay bụm mặt, làm bộ rất khó chịu, kỳ thật là không muốn lộ tẩy với y.
“Nếu không đêm nay ngươi tạm thời ở lại, ít nhất khi ta đau lợi hại còn có người bóp cho.”
Tuy rằng Thích Thất cũng không cảm thấy đây là một lời đề nghị tốt, nhưng xem ở phần Thẩm Húc cứu y, vẫn là đồng ý.
Y vốn muốn dựa ở mép giường giống lúc trước, Thẩm Húc lại không vừa ý: “GIường này rộng như vậy, ngươi lên ngủ không phải được rồi.
Đêm khuya sương nhiều*, dưới đất lại lạnh, khẳng định ngươi sẽ bị cảm lạnh.”
(*深更露重: đêm đã khuya, bên ngoài lạnh lẽo có sương.)
“Không có việc gì, ta……”
“Ngươi cũng không phải cô nương, ngủ trên giường ngươi còn sợ ta ăn ngươi hay sao?!”
Thích Thất lắc lắc đầu, muốn nói không phải ý này, nhưng nghĩ nghĩ liền không muốn tranh cãi nữa, cởi áo ngoài chỉ mặc áo trong, nằm lên vị trí Thẩm Húc nhường ra.
Linh quạ thổi tắt nến, trong bóng đêm là tiếng hít thở hết đợt này đến đợt khác.
Thẩm Húc một bên lặng lẽ xoa xoa chỗ bị Bạch Uyên đánh đau hồi nãy, lòng mắng Bạch Uyên một ngàn lần, quay đầu thấy Thích Thất đã nhắm mắt lại.
Thẩm Húc thật cẩn thận xoay người đối mặt với Thích Thất, mượn ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, nhìn kỹ khuôn mặt ngủ say an tĩnh lại thả lỏng của đối phương.
Xem ra là y thật sự mệt mỏi, không biết có phải ba ngày này y vẫn luôn canh ở trước giường mình hay không.
Mỗi khi nghĩ đến đây, Thẩm Húc lại nhịn không được nhếch miệng.
Ngủ một giấc đến hừng đông, ngay cả Thẩm Húc rời đi y cũng không biết, một đêm yên giấc như thế này đủ trân quý, ngay cả bản thân Thích Thất đều khó có thể tin.
Y ngồi dậy, theo bản năng sờ soạng vị trí bên cạnh, độ ấm để lại trên đệm giường đã mất không sai biệt lắm, đủ để thấy thời gian Thẩm Húc rời đi.
Y ngồi ở mép giường, bắt đầu ngẩn người một cách kỳ lạ, thẳng đến khi Thẩm Húc đẩy