Hỏa khắc Kim, đây là chuyện không hề nghi ngờ. Huống chi, Ô Thiết Ma Thứu Vương mặc dù là ma thú Ngũ Giai đỉnh phong, nhưng ma lực của nó vẫn như trước là Canh Kim Hệ bình thường. Canh Kim bình thường gặp phải Cực Hạn Âm Hỏa, về mặt thuộc tính là hoàn toàn áp chế. Dưới tình huống Tất Sát Kỹ cực kỳ cường đại đánh xuống, lại bị Cơ Động mạnh mẽ ngăn cản lại, ưu thế về mặt thuộc tính nhất thời bộc phát ra. Từng thanh từng thanh trường mâu cứ như vậy bị hòa tan đi, lực xuyên thấu cường đại của Tất Sát Kỹ của Ô Thiết Ma Thứu Vương làm thế nào có thể phát huy được nữa đây?
Lấy thủ làm công, đây chính là kế sách của Cơ Động. Mắt thất từng đạo bạch quang kia dần dần hóa thành hư ảo, Cơ Động chợt hét lớn lên một tiếng, hai nắm tay đồng thời nâng lên trên không trung, một thanh âm tê minh bén nhọn nhưng thập phần dễ nghe chợt từ trên người Cơ Động vang lên. Chỉ thấy tầng hắc diễm đã có chút tàn phá trên Ám Viêm Ma Vương Chi Thể cùng với Âm Hỏa Ngưng Tụ Pháp Trận sau lưng hắn chợt dung hợp lại, hóa thành một con Đằng Xà màu đen dài hơn bảy thước, bay thẳng lên trời, lao đến thân thể Ô Thiết Ma Thứu Vương.
Sau khi phát ra một kích kia, Cơ Động và Hạt Tử đều đồng thời cảm giác được ma lực mà mình ngưng tụ được đã gần như toàn bộ tiêu hao hết. Thân thể Hạt Tử mềm nhũng, suýt chút nữa từ trên người Cơ Động rơi xuống. Mà Cơ Động lại theo bản năng đưa tay chụp lại, hai tay ôm chặt lấy đùi Hạt Tử. Mặc dù hiện tại hắn có mang cặp găng tay Nhật Nguyệt Song Huy, thế nhưng khi hai tay hắn chụp lên cặp đùi thon dài, mềm mại mà choáng đầy lực lượng kia của Hạt Tử, hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được làn da Hạt Tử rất nhẵn nhụi. May mắn là, không có ma lực truyền vào, nên bảy mũi gai nhọn trên găng tay Quân Ma Âm Dương Khải cũng đã biến mất, nếu không, một cái chụp này của hắn, chỉ sợ cũng đã cào rách da của Hạt Tử rồi.
Đằng Xà màu đen không ngừng bay múa trên không trung, chỉ trong giây lát đã phóng đến trước mặt Ô Thiết Ma Thứu Vương.
Một chim một rắn cứ như vậy chiến đấu kịch liệt trên không trung. Thuộc tính áp chế của Cực Hạn Âm Hỏa lúc này hoàn toàn thể hiện ra. Huống chi, lúc trước sau khi phát ra Siêu Tất Sát Kỹ, Cơ Động cũng không phải là không có thu hoạch. Tinh thần lực của hắn đã được tăng cường thêm rất nhiều, khống chế một con Đằng Xà có thể nói là không hề có vấn đề.
Ô Thiết Ma Thứu Vương lúc trước đã tiêu hao phần lớn ma lực, chỉ vô ý một chút, cổ nó đã bị cái đuôi của Đằng Xà quấn lấy.
Bị Cực Hạn Âm Hỏa quấn lấy, kết quả sẽ là gì? Đó chính là sự thôn phệ thiêu đốt vô hạn.
Thanh âm chói tai, rên rĩ, gào thét không ngừng vang vọng trên không trung. Ô Thiết Ma Thứu Vương đã không còn khả năng tạo thành uy hiếp nữa. Ma lực của Đằng Xà do Cơ Động biến thành, đang từng chút từng chút một rót vào trong thân thể nó. Sự thôn phệ vô hạn kia, cho dù là Cực Hạn Canh Kim cũng chưa chắc có thể thừa nhận nổi, huống chi nó chỉ là một con Canh Kim Hệ ma thú bình thường mà thôi.
Oanh--
Khi thân thể khổng lồ của Ô Thiết Ma Thứu Vương rơi thẳng xuống mặt đất, hắc diễm lạnh như băng kia lại càng thêm thiêu đốt mãnh liệt hơn. Cơ Động và Hạt Tử theo bản năng cùng thở dài một hơi. Cơ Động nắm chặt hai tay mình lại, nhất thời cảm nhận được một trận co dãn thập phàn mềm mại. Hạt Tử thì đau quá kêu lên một tiếng. Cơ Động lúc này mới chợt nhớ ra, hai tay mình còn đang ôm chặt đùi người ta, vội vàng buông tay ra.
Bịch một tiếng, mất đi lực chi trì, mông Hạt Tử nhất thời đập thẳng xuống mặt đất cứng.
- Khốn kiếp, ngươi đúng là đồ man rợ mà.
Hạt Tử cực kỳ phẫn nộ hét lên.
Khóe miệng Cơ Động thoáng co giật một cái:
- Ta không cố ý.
Hạt Tử cả giận nói:
- Không cố ý? Ngươi rõ ràng là tính toán trước mà. Tên man rợ, ngươi đúng là đồ man rợ mà. Dù sao Ô Thiết Ma Thứu Vương cũng đã chết rồi, ngươi có thể qua sông rút ván mà. Nếu muốn giết ta, vậy thì động thủ đi.
Cơ Động quay người lại, có chút không nói gì nhìn Hạt Tử:
- Ngươi đúng là Hắc Ám Ất Mộc Thánh Đồ sao?
Hạt Tử ngạo nghễ nói:
- Đương nhiên!
Cơ Động than nhẹ một tiếng:
- Nhìn ngươi hiện tại, nói thế nào ta cũng chỉ thấy ngươi giống như một mụ đàn bà chanh chua đanh đá đang chửi lộn ngoài chợ thôi.
- Ngươi, ngươi mới là mụ đàn bà chanh chua đanh đá đó.
Hạt Tử tức đến nổi nói không nên lời, suýt chút nữa là bị nghẹn chết. Trước giờ chưa từng có người nào dám nói nàng như thế cả.
- Ngươi dám nói ta là mụ đàn bà chanh chua đanh đá?
Cơ Động nhún vai một cái, phốc một tiếng, đã ngồi xuống trước mặt Hạt Tử không xa:
- Ngươi có thể gọi ta là tên dã man, vì sao ta lại không thể gọi ngươi là mụ đàn bà chanh chua đanh đá? Ngươi cho rằng, hiện tại ta còn đủ khả năng giết ngươi hay sao? Ngươi mặc dù hơi đanh đá không nghe lời một chút, nhưng mà ít ra ma lực Cực Hạn Ất Mộc của ngươi cũng không tệ lắm. Chúng ta tạm thời liên thủ xem như là thành công. Chuyện hôm nay bỏ qua, lần sau gặp lại, chúng ta sẽ lại là kẻ thù sinh tử như trước.
Nghe câu đầu của Cơ Động, Hạt Tử không khỏi phẫn nộ, nhưng sau khi nàng nghe xong câu cuối cùng, không khỏi ngẩng người ra.
- Ý của ngươi là, hôm nay ngươi cũng không giết ta?
Cơ Động nhàn nhạt nói:
- Ta trước giờ không có thói quen qua cầu rút ván. Nếu như vừa rồi chúng ta không hợp tác với nhau, hiện tại cũng ta cũng chỉ là hai cổ thi thể rồi.
Không biết vì sao, khi Hạt Tử nghe xong những lời Cơ Động nói, lửa giận trong lòng nàng đột nhiên tiêu thất. Nhìn chăm chú vào Cơ Động, nàng đột nhiên nói:
- Têm dã man, cho ta nhìn mặt ngươi một chút.
Cơ Động liếc nhìn nàng một cái:
- Để làm gì? Muốn tìm ta trả thù à?
Hạt Tử mạnh mẽ nói:
- Ngươi không muốn cho ta xem không, vậy ta và ngươi trao đổi đi. Ta cũng cho ngươi nhìn thấy mặt ta.
Cơ Động lắc lắc đầu, vẻ không thèm để ý, nói:
- Mặt của ngươi có gì hay mà nhìn, ta không có hứng thú. Trước giờ bộ ngươi vẫn tự tin vào nhan sắc của ngươi như vậy sao?
- Ngươi, ngươi....
Hạt Tử chụp lấy một hòn đá kế bên mạnh mẽ chọi thẳng về phía Cơ Động. Một ném này đương nhiên cũng không có bất cứ lực sát thương nào, nhưng có thể biểu lộ sự tức giận trong lòng nàng.
Cơ Động cũng không để ý đến nàng nữa, nhắm hai mắt lại, tiếp tục hồi phục ma lực. Tuy rằng không cần phải nghi ngờ, vị Hắc Ám Ất Mộc Thánh Đồ Hạt Tử này nhất định là một tuyệt thế mỹ nữ, nhưng đối với sắc đẹp trước mắt, hắn cũng tuyệt không có bất cứ tơ tưởng nào, cũng như Lam Bảo Nhi lúc trước cũng không cách nào đả động đến trái tim hắn vậy, tim của hắn, sớm đã choáng đầy hình bóng của Liệt Diễm rồi. Nếu nói hắn thật sự có cảm giác đối với Hạt Tử mà nói, như vậy, dùng hai chữ tán thưởng để hình dung thì thỏa đáng hơn. Từ lúc hai người vừa mới tiến nhập vào Thánh Tà Chiến Trường gặp nhau, chiến đấu giữa hai người cũng đã bắt đầu. Hạt Tử bất luận là trên thực lực, tốc độ phản ứng cùng với tâm kế.... đều khiến cho Cơ Động không thể không thừa nhận, Hạt Tử đúng là một ma sư cường hãn. Cơ Động có thể khẳng định, cho dù là những ma sư Sáu Quan trở lên của Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục lần này tiến vào Thánh Tà Chiến Trường, cũng không cách nào đối phó nổi với nữ nhân trước mặt này. Dạ Tâm đồng dạng cũng là năm mươi tám cấp, lại càng không thể là đối thủ của nàng.
Sau khi Cơ Động thi triển xong Siêu Tất Sát Kỹ nhìn thấy nàng, cũng không khỏi chấn động trong lòng. Nữ nhân này đương nhiên không có khả năng trùng hợp như vậy xuất hiện ở nơi này, khả năng duy nhất có thể giải thích chính là nàng ta đã luôn đi theo sau mình, tìm cơ hội mà hạ sát mình. Bản thân sự ẩn nhẫn cùng với tâm lý đối mặt cường địch không lùi bước cộng thên khả năng ẩn nấp khiến mình không thể phát hiện kia, đều khiến trong lòng Cơ Động không khỏi tán thưởng. Nếu không phải Siêu Tất Sát Kỹ Nhật Nguyệt Âm Dương Giới của hắn có phạm vi công kích lên đến một ngàn thước xung quanh, chỉ sợ chưa đến lúc Ô Thiết Ma Thứu Vương xuất hiện, Hạt Tử đã ra tay hạ thủ với mình rồi. Tới lúc cuối cùng, khi Ô Thiết Ma Thứu Vương xuất hiện, Hạt Tử lại không chút do dự lựa chọn cùng mình liên thủ, hơn nữa lại dùng phương pháp trực tiếp nhất, đem toàn bộ ma lực vừa mới ngưng tụ được rót hết vào cơ thể mình, trợ giúp mình đối kháng với con ma thú Ngũ Giai Đỉnh Cấp kia. Cơ Động tự xét, nếu đổi lại là mình, chính mình quyết không thể nào làm tốt hơn Hạt Tử được.
Mắt thấy Cơ Động cũng không để ý đến mình, Hạt Tử không khỏi hung hăng giơ giơ nắm tay lên, trừng mắt nhìn hắn một cái, cũng vội vàng bắt đầu khôi phục ma lực của mình. Có trời mới biết được một lát nữa sẽ còn có ma thú nào lại kéo đến nữa.
Hai người lúc này liền tiến nhập vào trạng thái tu luyện, từng người cố gắng khôi phục lại ma lực của mình. Khi nãy Cơ
Động nói lần này không giết Hạt Tử, hoàn toàn là có căn cứ. Với tình huống hiện tại của bọn họ, thân thể Cơ Động so với trước lúc thi triển Siêu Tất Sát Kỹ, liền tốt hơn không ít. Chỉ cần cho hắn đủ thời gian, tốc độ khôi phục ma lực nhất định sẽ nhanh hơn Hạt Tử. Huống chi, thực lực tổng hợp của hắn cao hơn Hạt Tử một bậc.
Dưới tình huống không có bất cứ ngoại giới nào tác động, nếu tiến hành sinh tử chi chiến, kẻ cuối cùng phải chết khẳng định là Hạt Tử chứ không phải hắn.
Thời gian cứ từng phút từng giây trôi qua. Đột nhiên, Cơ Động và Hạt Tử cơ hồ đồng thời mở hai mắt ra.
Hai người theo bản năng liếc nhìn nhau, đều thấy được sự tán thưởng trong mắt đối phương. Mặc dù là đang trong trạng thái tu luyện, nhưng sự cảnh giác của bọn họ một chút cũng không có giảm bớt. Đồng thời cảm nhận được có sinh vật tiến đến, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên.
Tổng cộng là bốn đạo thân ảnh, đang lấy tốc độ cực nhanh phóng tới nơi này. Nhìn thấy bốn đạo thân ảnh này, trong mắt Hạt Tử nhất thời toát ra sự vui mừng mãnh liệt, mà trong lòng Cơ Động lại trầm xuống.
Bốn người đang đến này, Âm Dương Miện trên đầu đều cho thấy là thực lực Tứ Quan. Bất luận thuộc tính bọn họ là cái gì, điều làm Cơ Động chú ý đến đầu tiên, đó chính là quanh Âm Dương Miện của bọn họ có một tầng màu đen thâm thúy, đại biểu cho thân phận ma sư của Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục. Đây đúng là nguyên nhân khiến trong lòng hắn ngưng đọng lại. Đúng là viện binh của Hạt Tử đã tới trước.
Hạt Tử không biết từ đâu đã lấy ra một cái áo choàng, phủ lên thân thể tràn ngập xuân quang của mình, có chút đắc ý liếc nhìn về phía Cơ Động.
Cơ Động cũng không có bất cứ hành động gì, lúc này ma lực của hắn mới khôi phục lại được hơn một thành, cho dù có muốn hành động gì, cũng căn bản không thể làm được. Sau khi thi triển xong Siêu Tất Sát Kỹ, bản thân hắn liền lâm vào trạng thái suy yếu, sau đó lại dốc hết toàn lực cùng với Hạt Tử phối hợp, vô cùng vất vả mới giết chế được Ô Thiết Ma Thứu Vương. Hắn hiện tại đã không còn bất cứ sức chiến đấu nào nữa. Siêu Tất Sát Kỹ đã thôn phệ gần như toàn bộ lực lượng căn nguyên của hắn, tất nhiên là ngoại trừ Hỗn Độn Chi Hỏa ra, từ một mặt nào đó mà xét, hắn cũng đã bị tổn thương nguyên khí, chỉ sợ lần này trên Thánh Tà Chiến Trường, cũng phải mất thời gian mới có thể khôi phục lại. Lúc này cho dù hắn có hành động gì, cũng không có bất cứ tác dụng nào.
Rất nhanh, bốn gã ma sư chừng hai mươi mấy ba mươi tuổi kia đã phóng đến gần. Nhìn thấy hai người đang khoanh chân ngồi trên mặt đất, một người kinh hỉ hô lớn:
- Là Hạt Tử đại nhân, là Hạt Tử đại nhân...
Nhìn thấy một bên là Hạt Tử, bên kia là ma sư mình không quen biết, tự nhiên bốn gã ma sư tinh nhuệ của Hắc Ám Ngũ Hành Đại lục không chút do dự đã đem Cơ Động bao vây chính giữa. Ma lực phóng thích ra, áp lực khổng lồ nhất thời ép về phía Cơ Động.
- Hạt Tử đại nhân, ngài không có việc gì chứ?
Gã thanh niên lúc nãy hô lơn quay đầu lại hỏi Hạt Tử. Bất cứ ai cũng có thể thấy hiện tại Hạt Tử đang rất chật vật.
Hạt Tử gật gật đầu:
- Ta không sao.
Gã thanh niên hỏi tiếp:
- Hạt Tử đại nhân, hắn là ai? Là địch nhân hay là người của chúng ta?
Bởi vì Cơ Động cũng không có phóng thích ra Âm Dương Miện, bọn họ cũng không có nhìn ra Cơ Động là ma sư của phe nào.
Hạt Tử nhàn nhạt nói:
- Các ngươi mặc kệ hắn đi. Mau dìu ta rời khỏi nơi này.
Nghe những lời Hạt Tử nói, Cơ Động không khỏi mở to hai mắt, có chút kinh ngạc quay sang nhìn này. Khi nãy mặc dù hắn từng nói là hôm nay sẽ không giết Hạt Tử, nhưng Hạt Tử cũng chưa từng mở miệng, hắn cũng không có nghĩ tới Hạt Tử sẽ bỏ qua cho mình.
Khóe miệng Hạt Tử toát ra tia cười mỉm nhàn nhạt:
- Tên man rợ, đâu phải chỉ mình ngươi mới có thể hiên ngang lẫm liệt, ta cũng đồng dạng sẽ không qua cầu rút ván. Chúng ta đi thôi.
- Hạt Tử đại nhân, chuyện này...
Bốn người kia cũng không có lập tức hành động, chần chờ nhìn Hạt Tử. Có thể đại biểu cho Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục tiến vào Thánh Tà Chiến Trường, những người này đều là tinh anh trong những tinh anh. Từ cục diện trước mắt cùng với một mảnh hỗn độn chung quanh, bọn họ tự nhiên có thể nhìn ra rất nhiều chuyện. Huống chi chỗ này chính là chỗ lúc trước xuấn hiện dị tượng của Siêu Tất Sát Kỹ. Nam nhân mang mặt nạ màu đỏ sậm trước mắt này, nói thế nào cũng là một cường giả. Có thể cùng với Hạt Tử lưỡng bại câu thương, cũng đã có thể chứng minh được thực lực của hắn. Một con cá lớn như vậy mà dễ dàng buông tha, bọn họ làm sao có thể cam tâm cơ chứ?
Ánh mắt Hạt Tử lóe lên:
- Lời của ta các ngươi cũng không nghe hay sao?
Thân thể bốn người run lên, trong mắt toát ra vài phần hoảng sợ. Miễn cưỡng thu hồi ma lực, đi lại dìu Hạt Tử đứng lên, chuẩn bị mang nàng rời đi.
Đúng lúc này, một thanh âm du dương đột nhiên vang lên:
- Hạt Tử, ngươi làm nhuw vậy là không đúng rồi. Công lao lớn như thế, chẳng lẽ ngươi cũng không muốn nhận hay sao?
Cùng với thanh âm xuất hiện, quang ảnh chợt lóe lên, một đạo thân ảnh đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên người Hạt Tử.
Người mới tới mặc áo giáp màu tím, là một cái Toàn Thân Khải Giáp màu tím, chỉ là không có cặp cánh sau lưng như của Hạt Tử mà thôi. Trên đỉnh đầu, Âm Miện màu đen hiện ra dấu lạc ấn của Quí Thủy Hệ, năm quan, bốn sao, giống y hệt như của Hạt Tử. Chỉ là khí tức âm lãng của người này, so với Hạt Tử chỉ có hơn chứ không kém. Từ ngoại hình bên ngoài xem ra, hắn là một nam nhân. Nhưng thanh âm của hắn, lại còn thánh thót hơn nữ nhân nữa. Khi hắn đi, thân thể thậm chí còn vặn vẹo như một con rắn nước vậy. Chỉ là phần mũ giáp đã che mất khuôn mặt hắn, nên cũng không thể nhìn thấy diện mạo thực sự của hắn.
Người này nhìn qua mặc dù ẻo lả khiến người khác phải buồn nôn, nhưng mà, mỗi một bước hắn bước đi, lại đều làm cho người ta có một cảm giác cực kỳ quỷ dị. Những nơi hắn đi qua, trên mặt đất đều để lại một luồng băng khí màu trắng. Uy áp không chút che dấu bộc phát ra, khiến cho Cơ Động, đang trong trạng thái suy yếu, phải cảm thấy vài phần thuộc tính áp chế.
Cực Hạn Quí Thủy, cũng là Cực Hạn Âm Thủy. Ánh mắt Cơ Động lúc này đã biến thành cực kỳ âm lãnh. Trong lòng thầm than, vận khí của mình quả thật không được tốt lắm, không ngờ lúc này lại gặp phải một gã Hắc Ám Thánh Đồ, chính xác mà nói, chính là một gã Hắc Ám Quý Thủy Thánh Đồ.
- Hàn Vũ đại nhân.
Bốn gã Tứ Quan Ma sư kia đồng thời khom mình hành lễ về phía gã Hắc Ám Quý Thủy Thánh Đồ mới tới kia.
Gã Hắc Ám Quý Thủy Thánh Đồ không ngờ căn bản cũng không có để ý đến bọn họ, mà bước thẳng đến trước mặt Hạt Tử:
- Hạt Tử muội muội, xem ra muội bị thương cũng không nhẹ a! Mau để ca ca tiến hành trị liệu cho muội.
Vừa nói, hắn vừa nâng tay phải lên, hào quang màu tím sẫm nồng đậm lặng yên ba động, mang theo vô số tinh quang, đúng là thiên tinh ma lực mà chỉ có Cực Hạn Quý Thủy mới có được: Chí Âm Chi Thủy.
- Buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra. Ai cần mi trị liệu cơ chứ?
Hạt Tử mạnh mẽ vung tay gạt tay hắn ra, trầm giọng nói:
- Hàn Vũ, sau hôm nay, ngươi muốn đối phó ai thì cứ đối phó, ta không quan tâm. Nhưng hôm nay, người này ngươi không được giết. Vừa rồi là hắn đã cứu mạng ta. Chúng ta đi thôi.