Âm Dương Miện

Ta Xin Lỗi, Ta Sai Rồi!(Toàn)


trước sau



Hết thảy chung quang đều biến thành hào quang màu lam tím. Trong phạm vi tầm mắt của mọi người, hoàn toàn bị lôi đình lực cuồn cuộn thiên địa bao phủ. Mỗi người ở đây đều bị uy thế nghiêng trời lệch đất kia chấn nhiếp, sinh ra cảm giác run rẩy không cách nào hình dung nổi. Thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn rất nhiều.

Cái búa này nhìn qua cũng không lớn, nhưng lại có cảm giác như là trung tâm của thiên địa vậy. Thể tích tuy nhỏ, nhưng không chút nào ảnh hưởng đến khí tức bá đạo khủng bố của nó.

May mắn là, Vạn Lôi Kiếp Ngục Giới cũng không giống như mọi người suy đoán, bị dẫn động mà bộc phát. Lôi điện lực khủng bố trên bầu trời dường như giống như là chỉ hô ứng với sự xuất hiện của cái búa này mà thôi. Hào quang màu lam tím cùng với lôi đình lực khổng lồ kia dần dần tiêu tán, ngay cả trong không khí cũng chỉ còn lại một cỗ khí tức lôi điện nồng đậm.

Thân thể vừa mới khôi phục được năng lực hành động, một đạo thân ảnh đột nhiên bổ nhào đến trước mặt Phất Thụy. Tử Lôi Diệu Thiên Long cũng bởi vì nhiễm phải năng lượng lôi đình khi nãy mà lúc này trở nên chậm chạp hơn bình thường, còn chưa kịp phản ứng đã bị đạo thân ảnh kia nhảy lên trên lưng mình.

Phất Thụy theo bản năng quơ ngang thanh Lôi Đình Chiến Phủ trong tay, nhưng lại nghe được thanh âm choáng đầy sự run sợ:

- Phất Thụy, ngươi điên rồi sao? Bộ muốn chết sớm hả?

Phất Thụy thừ người ra, lúc này mới nhìn rõ, kẻ vừa mới phóng lên trên lưng Tử Lôi Diệu Thiên Long, không ngờ lại là Dạ Tâm.

Lúc này khuôn mặt Dạ Tâm đã dàn dụa nước mắt, thân thể mềm mại đang không ngừng run rẩy, ôm chặt lấy cánh tay đang cầm Lôi Đình Chiến Phủ của Phất Thụy, mang theo ánh mắt choáng đầy cảm giác sợ hãi, phẫn nộ cùng với phức tạp nhìn hắn.

- Ngươi...

Phất Thụy có chút ngẩn người nhìn Dạ Tâm đang phẫn nộ, nhìn khuôn mặt má lúm đồng tiền của nàng đang khóc tức tưởi, trong lòng hắn quặn đau.

- Khốn kiếp, tên khốn kiếp nhà ngươi nếu như muốn chết, cũng đừng chết trước mặt ta.

Dạ Tâm bởi vì phẫn nộ, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng kịch liệt, cảm xúc dâng trào. Hét xong những lời này, hắn xoay người phóng xuống khỏi thân Tử Lôi Diệu Thiên Long. Nhưng đúng lúc này, một cánh tay lớn đã nắm lấy bả vai nàng.

- Dạ Tâm.

Dạ Tâm xoay người lại, nhìn Phất Thụy đang nắm lấy bả vai mình:

- Ba giây..., ngươi có biết vừa rồi ba giây kia đối với ta mà nói có cảm giác như thế nào hay không? Ngươi khẳng định không biết, ngươi chỉ là một tên khốn kiếp lòng gang dạ sắc, ngươi mà biết cái gì? Ngươi cho đến tận bây giờ cũng không biết. Ngươi tự phụ thực lực cường hãn, chỉ biết mình là đúng, không nghĩ đến ai cả. Ngươi đến khi nào mới chịu nghe người khác khuyên bảo cơ chứ? Ngươi từ trước đến nay chỉ biết tự tung tự tác, thích làm gì thì một mình đi làm, thậm chí giải thích với ta một tiếng cũng không có. Ta chính là muốn thống lĩnh mọi người lật đổ ngươi, lại muốn cho ngươi thấy ta đi cùng với nam nhân khác, chỉ muốn cho ngươi tức chết. Từ giờ trở đi, ta nói cho ngươi biết, ta muốn đem hình bóng của tên khốn kiếp nhà ngươi hoàn toàn gạt ra khỏi lòng ta, ta cũng sẽ không vì ngươi mà đau khổ nữa, không bao giờ nữa... tên khốn kiếp, mau buông ta ra.

Dạ Tâm gần như điên cuồng hò hét, tựa hồ như muốn đem toàn bộ những tâm sự, những uất ức từ trước tới giờ trong lòng mình phóng xuất ra hết. Thân thể nàng ta không ngừng run rẩy kịch liệt trong bàn tay của Phất Thụy, cảm xúc đã không còn tự khống chế được nữa.

Nhìn hắn, ánh mắt Phất Thụy bình thường vốn sắc bén, trầm ổn dần dần trở nên nhu hòa rất nhiều. Tay phải hất một cái, đem Lôi Đình Chiến Phủ giắt trên yên rồng trên lưng Tử Lôi Diệu Thiên Long, đem toàn bộ hai tay ôm lấy bả vai Dạ Tâm, dùng thanh âm trầm hùng vốn có của hắn, chậm rãi nói:

- Xin lỗi, ta sai rồi.

Ta sai rồi, chẳng qua chỉ là ba chữ đơn giản mà thôi, nhưng mà, ba chữ này phát ra từ trong miệng của Phất Thụy, vang vào trong tai Dạ Tâm, khiến cho tâm thần đang gần như điên cuồng bùng nổ cảm xúc của nàng ta lập tức ngừng hẳn lại. Ngay cả nước mắt nước mũi đang chảy ròng ròng trên mặt nàng cũng nháy mắt ngừng lại. Thân thể Dạ Tâm vốn mềm mại bỗng chốc cứng ngắc lại.

- Ngươi, ngươi vừa nói gì?

Choáng đầy cảm giác không dám tin, Dạ Tâm run giọng nói.

Phất Thụy nhìn chăm chú vào hai mắt Dạ Tâm:

- Ta nói, là ta sai rồi. Tiểu sư đệ một phen tâm sự đã khiến ta thức tỉnh, ngươi nói rất đúng, ta chính là một tên khốn kiếp. Ta là một người tự cao tự đại, ích kỷ cậy tại khinh người, luôn luôn tự cho mình là đúng. Ta thậm chí chưa từng giải thích qua với ngươi lần nào. Hiện tại nhớ lại lúc chúng ta còn ở bên nhau, ta mới hiểu qua, lúc trước chỉ là do ta quá phẫn nộ mà không nghĩ ra, không nên không nghe ngươi giải thích lời này đã quả quyết bỏ đi. Xin lỗi, ta sai rồi. Dạ Tâm, tuy rằng ta không thể cam đoan với ngươi có thể thay đổi ngay tức khắc, nhưng ta sẽ tận lực cố gắng. Ngươi có bằng lòng cho ta thêm một cơ hội nữa không?

Dạ Tâm trợn mắt há hốc mồm nhìn Phất Thụy. Nàng cho đến bây giờ cũng không dám tin nổi, những lời nói như vậy lại có thể phát ra từ chính miệng Phất Thụy. Từng giọt từng giọt nước mắt chảy xài trên mặt nàng. Nhìn Phất Thụy, cả người nàng dại ra, thân thể càng trở nên run rẩy mãnh liệt hơn.

Thanh âm Phất Thụy đột nhiên trở nên mạnh mẽ, cứng rắn:

- Không, vì ngươi, ta nhất định phải một lần nữa tự cao tự đại. Nếu như ngươi đã cho ta thêm một cơ hội nữa, cho dù là ngươi đánh đuổi ta, ta cũng sẽ không cho ngươi rời khỏi ta một lần nữa. Ánh mắt của ngươi đã cho ta biết, ngươi đã đồng ý ta rồi. Từ giờ trở đi, ngươi chỉ có thể thuộc về một mình ta mà thôi.

Nói xong, hắn đã dùng khí thế bá dạo đặc thù của Lôi Đế, ôm chặt Dạ Tâm vào lòng mình.

Lúc Cơ Động bị đánh bay ra, ánh mắt của hắn đã nhìn về phía Phất Thụy. Thanh búa này xuất hiện, không hề nghi ngờ đã chứng minh những gì Phất Thụy đoán. Có thể khiến cho ngay cả Vạn Lôi Kiếp Ngục Giới cũng vì nó dẫn động mà biến hóa, khiến cho đầu Lục Giai Ma Thú tiến hóa thành Cửu Giai Đỉnh Cấp ma thú, thanh búa này khẳng định là một thanh Thần Khí, hơn nữa lại còn là Thần Khí Lôi Thuộc Tính. Ngoài Phất Thụy ra, còn có ai có thể thích hợp trở thành chủ nhân của nó hơn nữa cơ chứ?

Nhưng mà, khiến cho Cơ Động không thể nào ngờ tới chính là, hắn lại thấy được cảnh Dạ Tâm và Phất Thụy trình diễn ra một màn Thiết Hán Nhu Tình này. Ánh mắt tuyệt đại đa số mọi người đều bị màn hay này hấp dẫn đi mắt, ngược lại thanh Thần Khí đang phiêu phù trong không trung lại chẳng ai thèm để ý tới. Nếu như Thần Khí mà có linh tính, chắc hẳn là nó sẽ rất bất bình tức giận...

Mạnh mẽ ôm chặt cổ Phất Thụy, Dạ Tâm bật khóc nức nở. Bộ áo giáp trên người Phất Thụy tuy rằng lạnh như băng, nhưng lúc này, trong lòng Dạ Tâm giống như là đang ôm lấy nham thạch nóng chảy vậy.

Uất ức biết bao năm, một khi có thể phát tiết ra, đây là cảm giác như thế nào? Gút mắc buộc chặt trong lòng nàng biết bao lâu rốt cuộc cũng đã được cởi bỏ.

Nhẹ nhàng vuốt ve lưng Dạ Tâm, trên mặt Phất Thụy toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt. Hắn tự nhiên là cũng nhìn thấy cái búa Lôi thuộc tính cấp bậc Thần Khí kia, nhưng mà, hắn đến giờ lại phát hiện ra, so sánh với thanh Thần Khí kia, một lần nữa chinh phục được trái tim Dạ Tâm, mới là việc càng thêm quan trọng hơn nhiều. Lúc nãy khi hắn nhảy vút lên không trung, chuẩn bị bay vào trong khoảng không lôi điện của Lôi Hỏa Luyện Ngục, chứng kiến nước mắt trên mặt Dạ Tâm, hắn đã biết rõ trước đây mình đã sai rồi. Một nữ nhân yêu mình như thế, làm sao lại làm ra chuyện có lỗi với mình cơ chứ? Coi như là nàng đã làm, chắc hẳn cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi, trong lòng nàng chắc hẳn đã vô cùng hối hận. Coi như lần này Dạ Tâm không đến tìm hắn, hắn cũng tuyệt đối không tiếp tục sự hối hận trong lòng này nữa. Không chỉ bởi là vì Dạ Tâm, cũng là bởi vì chính hắn. Có khi nào hắn đã từng quên nàng đâu cơ chứ?

Chương 173: Ta xin lỗi, ta sai rồi! (Hạ)

Cơ Động từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cố gắng khôi phục lại khí huyết kích động trong cơ thể. Nhìn Phất Thụy và Dạ Tâm, trong lòng hắn choáng đầy sự hâm mộ. Trong mơ hồ, hắn tưởng tượng như hai nhân vật nam nữ này đổi thành mình và Liệt Diễm. Thần khí so sánh với tình yêu, bất quá cũng chỉ là một kiện vũ khí lạnh lẽo bình thường mà thôi.

Lần thứ hai thi triển ra Nhật Nguyệt Âm Dương Giới, Cơ Động cũng không giống như lần trước, ma lực bị hút sạch hoàn toàn. Trong cơ thể ngược lại còn lưu lại một thành ma lực, chỉ là hai cái Nguyên Tố Thể Triệu Hồi lần trước đã bị cái Siêu Tất Sát Kỹ kia hấp thu sạch sẽ.

Hỏa nguyên tố ẩn chứa trong Lôi Hỏa Luyện Ngục thật sự quá mức khổng lồ, Nhật Nguyệt Âm Dương Giới của Cơ Động có thể nói là cực hạn Hỏa thuộc tính, chỉ nhờ vào Hỏa nguyên tố ẩn chứa trong một cái Siêu Tất Sát Kỹ để thi triển ra một cái Siêu Tất Sát Kỹ khác của chính mình. Đây chính là nguyên nhân quan trọng khiến cho Cơ Động tin tưởng có thể thành công. Sự thật đã
chứng minh, hắn đã thành công.

Khỏa Cửu Giai Tinh Hạch Lôi Hỏa Song thuộc tính nóng bỏng nằm chặt trong lòng bàn tay Cơ Động, Hỏa nguyên tố nồng đậm không ngừng truyền vào trong cơ thể Cơ Động, bổ sung sự tiêu hao của hắn.

Cửu Giai Tinh Hạch dù sao cũng là Cửu Giai Tinh Hạch, mặc dù Cơ Động đã không ngừng hấp thu, nhưng vẫn như trước có thể cảm giác được ma lực ẩn chứa trong khỏa Tinh Hạch này vẫn như sóng biển vậy, không ngừng dâng trào mãnh liệt. Hơn nữa trong mơ hồ, bản thân Tinh Hạch, không ngừng hấp thu ma lực bên ngoài, bổ sung cho bản thân.

Lục Giai Tinh Miện và Thất Giai Tinh Hạch đều có sự tăng vọt về chất, cũng có thể tự động hấp thu ma lực trong không khí bổ sung cho bản thân. Hai khỏa Thất Giai Tinh Miện trên hai cái bao tay Nhật Nguyệt Song Huy của Cơ Động chính là được Chúc Diễm cố tình khảm vào để tăng cường năng lực tăng phúc cho nó. Mà khỏa Cửu Giai Tinh Hạch thuần túy này, mặc dù là Lôi Hỏa Song thuộc tính, nhưng vẫn có thể nhanh chóng giúp Cơ Động khôi phục lại ma lực. Có nó, Cơ Động lại có thể kết hợp với Âm Dương Song Hỏa Pháp Trận, tốc độ khôi phục ma lực ít nhất có thể tăng lên gấp đôi.

Hỏa Nhi lặng yên hạ xuống, đáp xuống vai Cơ Động, hai cánh dang rộng, từng luồng ma lực Cực Hạn Âm Dương Song Hỏa không ngừng dâng trào ra. Cơ Động sở dĩ thả nó bay đi, chính là sợ ma lực của nó bị Nhật Nguyệt Âm Dương Giới một lần nữa rút sạch. Có Hỏa Nhi ở đây, cho dù hắn có bị suy yếu, ít nhất Hỏa Nhi cũng có thể bảo vệ cho hắn. Hỏa Nhi thực lực Ngũ Giai, đối phó với các ma sư Lục Quan khẳng định không có vấn đề gì.

Cơ Động chỉ tay về phía thanh búa đang phiêu phù trong không trung:

- Hỏa Nhi, mang nó đến đây.

Hỏa Nhi gật gật đầu, dang rộng hai cánh, trong nháy mắt đã bay lượn đến bên trên thanh búa. Thoáng do dự một chút, lúc này mới dùng móng vuốt cẩn cẩn thận thận chụp lấy thanh chiến phủ kia. Nói cũng kỳ quái, cây búa tinh xảo này vừa mới bị Hỏa Nhi cầm lấy, bản thân nó nhất thời thu liễm hết toàn bộ quang mang, nhìn qua chỉ giống như một thanh sắt thường mà thôi.

Trở lại bên người Cơ Động, Hỏa Nhi đem thanh búa đặt trên tay hắn.

Đã không còn hào quang lấp lánh, toàn thân thanh búa nhỏ này hiện ra một màu tím biếc. Cơ Động kinh sợ phát hiện, trên chuôi thanh búa này, không ngờ lại chạm khắc một loạt những ma văn cực kỳ phức tạp. Mỗi một đoạn ma văn tạo thành một hệ thống, giống như là một loại Ngũ Hành Pháp Trận đang được chạm khắc trên thân thể nó vậy. Thể tích của nó tuy rằng không lớn, nhưng sức nặng lại cực kỳ kinh người. Cầm trên tay, sức nặng ít nhất hơn ba trăm cân. Cơ Động miễn cưỡng ngưng tụ ma lực mới cầm được nó.

Ánh mắt tất cả mọi người chợt từ trên người Phất Thụy và Dạ Tâm chuyển hết sang vật trong tay Cơ Động. Trong đó có đầy đủ ánh mắt tham lam và ghen tị. Các đệ tử của Âm Dương Học Đường bày ra tố chất cực cao, rất nhanh chỉnh đốn hàng ngũ, kiểm tra số lượng thương vong. Ánh mắt mọi người cứ như là không hề nhìn thấy thanh búa này vậy, nhanh chóng quét tước chiến trường.

Nhưng mà, cũng không phải ai ai cũng hoàn toàn cam lòng. Quang Minh Mậu Thổ Thánh Đồ Ngao Phong và Quang Minh Canh Kim Thánh Đồ Quản Nhược cùng với Diêu Khiêm Thư dẫn đầu một đám Quang Minh Thánh Đồ chậm rãi đi tới.

Bộ dáng bọn họ nhìn qua cực kỳ chật vật, nhếch nhác. Lôi Hỏa Luyện Ngục chính là Bá Vương Lôi Hỏa Long vì bọn họ mà bộc phát. Mặc dù nhờ có Lôi Đình nhất kích của Phất Thụy mà nhặt về được tính mạng, nhưng dư chấn của cái Siêu Tất Sát Kỹ kia vẫn khiến cho bọn hắn trọng thương. Cho dù là Cực Hạn Ma Lực, cũng không phải chốc lát có thể khôi phục lại được.

Sắc mặt Diêu Khiêm Thư là khó xem nhất, vừa đi vừa cố lẫn trốn về phía sau. Vẫn như trước đây là Ngao Phong đi tuốt đằng trước, tám người lần lượt đi đến trước mặt Cơ Động. Vẻ cao cao tại thượng trên mặt Ngao Phong đã hoàn toàn biến mất, dò hỏi:

- Ngươi quả thật là Cơ Động?

Cơ Động chậm rãi tháo cái mặt nạ Quân Ma Âm Dương Khải xuống, lộ ra gương mặt thật của mình. Nhìn khuôn mặt hắn, ánh mắt Ngao Phong nhất thời trở nên phức tạp, thì thào nói:

- Ngươi đã có thực lực như vậy, quả thật có tư các gia nhập đội ngũ Thánh Đồ của chúng ta. Hoan nghênh ngươi gia nhập...

Ánh mắt Cơ Động lãnh đạm chăm chú nhìn bọn họ:

- Ta không có hứng thú. Ta đã nói rồi, cho tới bây giờ ta vẫn kiên quyết không nghĩ rằng mình là Quang Minh Thánh Đồ.

Quản Nhược đứng bên cạnh chen vào:

- Nhưng ngươi quả thực có được ma lực Cực Hạn Song Hỏa, đó chính là dấu hiệu không thể chối cãi của Thiên Can Thánh Đồ.

Cơ Động liếc mắt nhìn hắn một cái:

- Chẳng phải ngươi đã nói, ta không xứng hay sao?

- Ta...

Quản Nhược cúi đầu không nói nên lời.

Ánh mắt Cơ Động chuyển sang nhìn Ngao Phong:

- Hiện tại một lần nữa ta nói rõ với ngươi, Cơ Động ta cùng với đám Quang Minh Thiên Can Thánh Đồ các ngươi không hề có bất cứ quan hệ gì. Ta tuyệt đối cũng không bao giờ kết bạn với những tiểu nhân đê tiện vô sỉ. Nếu như các ngươi nghĩ đến chuyện giết ta để đoạt lấy Tinh Miện của ta, cứ đến, ta sẵn sàng đón tiếp.

Ngao Phong cả giận nói:

- Cơ Động, ngươi không nên quá đáng như vậy. Chúng ta đã chủ động đến mời ngươi gia nhập, ngươi còn muốn gì nữa?

Cơ Động cười nhạt một tiếng:

- Lời nói bất đồng, không thể đi chung.

Ngao Phong kịch liệt thở dốc một tiếng, bởi vì cảm xúc ba động làm động đến vết thương, không khỏi ho ra một ngụm máu tươi.

Ánh mắt Quản Nhược nhìn chằm chằm cây búa trong tay Cơ Động:

- Ngươi không muốn gia nhập thì thôi đi. Bất quá, vừa rồi ngươi đánh chết con Bá Vương Lôi Hỏa Long kia, chúng ta cũng chịu không ít đau khổ với nó. Chúng ta nhiều người như vậy, Tinh Hạch của nó ngươi đã lấy rồi, cây búa này hẳn phải thuộc về chúng ta mới đúng.

Cái gì gọi là vô sỉ? Chỉ có vô sỉ cùng cực, cũng không có hơi hơi vô sỉ bao giờ.

Cơ Động bậc cười bỉu môi:

- Xem ra đây mới chính là mục đích thật sự của các ngươi. Có bản lĩnh, ngươi tự mình tới lấy đi.

- Từng gặp qua vô số kẻ vô sỉ rồi, nhưng chưa từng gặp kẻ nào vô sỉ như các ngươi. Các ngươi cũng xứng tự xưng là Quang Minh Thiên Can Thánh Đồ hay sao?

Long Thiên và Thủy Nhược Hàn cùng với đám đệ tử cao thủ Âm Dương Học Đường lúc này bước tới, nhìn đám người Ngao Phong, ánh mắt choáng đầy vẻ khinh thường.

Diêu Khiêm Thư từ trong đám Quang Minh Thiên Can Thánh Đồ đi ra, thần sắc trên mặt hắn đã khó coi đến cực điểm, cao giọng nói:

- Từ giờ trở đi, ta tuyên bố rời khỏi Thiên Can Thánh Đồ, sau này không còn bất cứ quan hệ gì với các ngươi nữa. Đi chung với một bọn vô sỉ các ngươi, đúng là một sự sỉ nhục lớn.

Ngao Phong sửng sốt một chút, vội la lên:

- Diêu Khiêm Thư, ngươi điên rồi sao?

Diêu Khiêm Thư lạnh lùng nói:

- Ta không điên, kẻ điên chính là các ngươi. Ta thật không hiểu nổi, trời cao vì sao lại đem Cực Hạn Ma Lực giao cho một đám người đê tiện vô sỉ tự tư tự lợi, tự cao tự đại các ngươi cơ chứ.

Đúng lúc này, một tiếng hét trầm thấp kiên quyết vang lên:

- Cút. Đừng cho ta nhìn thấy các ngươi nữa.

Lôi Đế Phất Thụy không biết từ khi nào đã ôm Dạ Tâm bước đến bên cạnh Cơ Động. Đám Quang Minh Thiên Can Thánh Đồ bị ánh mắt choáng đầy khí phách cường hãn đảo qua, không khỏi phải quay đầu nhìn sang chỗ khác, không dám đối diện.

- Cút.

Các đệ tử còn lại của Âm Dương Học Đường cơ hồ đồng thời gầm lên.

Thân thể Ngao Phong có chút run rẩy, đưa tay chỉ về phía Cơ Động và đám người Âm Dương Học Đường:

- Ngươi, các ngươi chờ đó. Chúng ta đi.

Đã post chương Hạ rồi .Anh em vào đọc nhé.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện