Nắm tay Liệt Diễm, Cơ Động thản nhiên mỉm cười, bước ra khỏi Công hội Điều Tửu Sư. Tâm tình hắn lúc này như trời xanh vạn dặm không một gợn mây, trong veo và thoáng đãng!
Thập Bát La Hán Thập Bát Phiên đã hoàn toàn chinh phục tất cả những người có mặt tại Công hội Điều Tửu Sư. Đây là một thủ pháp đầy sáng tạo của riêng Cơ Động, và đỉnh cao thần thoại tại thế giới này!
Trận tỷ đấu thứ ba cũng không cần diễn ra nữa. Đỗ Tư Khang đã chịu thua! Bởi lão biết, dẫu có dốc hết cả đời này, cũng không phải là đối thủ của Cơ Động. Khi lão nâng bình Hãn Hải Quỳnh Tương và Danh Tửu Lục đến trước mặt Cơ Động, một chút hối hận và luyến tiếc cũng không có! Lão trân trọng nói với Cơ Động, chính thần tích mà Cơ Động bày ra hôm nay đây, đã mở ra một con đường mới cho thế giới Điều Tửu. Lão nhất định sẽ đem trận tỷ đấu này ghi lại cho hậu thế cùng xem, lưu lại cho hậu nhân một truyền kỳ, Nhị Đại Tửu Thần Chi Tranh!
Cơ Động cũng cám ơn ý tốt của mọi người khi muốn tiễn đưa hắn, từ chối khéo lời mời Quốc yến của Hoàng thất đế quốc Bắc Thủy. Trong Chu Tước Thủ Trạc của hắn bây giờ có thêm Danh Tửu Lục của Công hội Điều Tửu Sư, và một bình Hãn Hải Quỳnh Tương, ít đi một bình Sinh Mệnh Chi Nguyên ngàn năm, vì hắn đã lấy tặng cho Đỗ Tư Khang! Không phải hắn phung phí, mà là hắn tôn trọng lão và thừa nhận năng lực Điều Tửu tôn sư của lão rồi!
Bất luận là Cửu Dương Lăng Không, Cửu Long Hí Châu hay Thập Bát La Hán Thập Bát Phiên, đều do sau này Tinh Thần Lực của hắn có sự thay đổi lớn, mới có năng lực mà thi triển ra. Cùng cấp độ Tửu Thần như nhau, đối với tâm tư của Đỗ Tư Khang lúc này, Cơ Động rất hiểu, vì vậy hắn mới để lại một bình Sinh Mệnh Chi Nguyên cho lão. Cũng chỉ có Điều Tửu Sư cỡ như Đỗ Tư Khang mới đủ tư cách và trình độ biến loại nguyên liệu này thành một Đại danh tửu, chứ không chỉ xem nó là một vị thuốc như bao người!
Nhìn thấy khuôn mặt hớn hở của Cơ Động, Liệt Diễm cũng mỉm cười:
- Cơ Động, kế tiếp chàng định làm gì?
Cơ Động nhu hòa nhìn nàng:
- Chúng ta trở về Trung Thổ. Bởi ta chợt nhớ tới một người, muốn gặp hắn, bồi tiếp hắn một phen. Sau đó ta sẽ đi tìm một địa phương để tĩnh tu, đem tất cả những gì có được lúc này tìm hiểu thật cặn kẽ và thuần thục, rồi đi thẳng tới Thánh Tà Chiến Trường!
Liệt Diễm tươi cười:
- Được, cứ theo lời chàng vậy! Lần này tham gia Thánh Tà Chi Chiến, chàng sẽ dẫn A Kim theo chứ. Có A Kim giúp đỡ chàng, lòng ta cũng rất yên tâm!
Cơ Động nhìn sang phía A Kim, thấy nàng ta cũng đang nhìn mình, ánh mắt hai người bất ngờ giao nhau, khiến A Kim vội vàng chớp mắt nghiêng đầu đi! Cơ Động cũng liền thu hồi ánh mắt, bởi dưới sự lúng túng của A Kim, hắn dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, mà khi quay sang Liệt Diễm chỉ thấy nàng bặm môi cười đầy hàm ý!
Hắn bất đắc dĩ vẫy tay:
- Chúng ta đi thôi! Thật sự mà nói, ta đang rất mong chờ trận chiến Thánh Tà lần này!
Ngẩng đầu nhìn trời cao trong vắt, Cơ Động không khỏi hồi tưởng lại lời Thiên Cơ đã nói trước kia. Theo lời lão, bảy năm sau hắn lại đến, chẳng lẽ lần này Thánh Tà Chiến Trường sẽ phát sinh điều gì đó hay sao?
- Bính Đinh Song Hỏa thánh đồ, kẻ duy nhất trong những thánh đồ chịu mệnh trời sinh ra đã có song thuộc tính Ma lực! Điều đó đã đại biểu cho tương lai hắn là kẻ hết sức cường đại, đồng thời cũng đại biểu cho những chuyện vô cùng trọng đại mà hắn phải đối phó hoặc gánh vác trong thời gian tới. Cơ Động, ngươi là kẻ đứng đầu một thế hệ Thánh Đồ, nắm trong tay thành bại hưng suy của cả một thế hệ Thánh Vương.
- Thánh Vương chỉ sinh ra khi đúng thời điểm, sở hữu vạn đại cơ duyên, thậm chí có thể là Thiên ý! Con đường sắp tới của ngươi rất gian nan khúc khủy, thậm chí ẩn chứa bi kịch! Thế nhưng, ngươi vẫn là Thánh Vương, vẫn là kẻ chưởng khống thiên hạ.
- Tuy bây giờ vẫn chưa thể làm gì, nhưng ta đánh đổi Sinh Mệnh Lực của mình mà tiết lộ Thiên cơ, chỉ hy vọng ngươi có sự chuẩn bị. Ngươi chỉ có bảy năm! Bảy năm sau, sẽ là ngày thiên hạ đại loạn!
- Ta lấy hai mươi năm sinh mệnh làm đại giới, để đổi lấy một lời chỉ dẫn cho ngươi, ngươi nhất định phải nhớ kỹ: "Hỗn Độn thức tỉnh từ liệt diễm..! Thần tướng mang vô tận đau thương... Tận cùng của đau đớn xót xa... Sẽ là lúc phá kén thành điệp! Hư huyễn... Hiện thực..! Linh hồn tại liệt diễm mà đấu tranh... Tan vỡ tại liệt diễm mà vĩnh hằng... khi liệt diễm phủ xuống nhân gian...ấy là lúc ý trời đã đổi! Hư vô... Hư huyễn... Hư cảnh... nhìn sao thấu được vô tận thời gian! Chỉ mong sao kết thúc đừng là bi kịch! Nhớ kỹ..! Nhớ kỹ..!"
...
Nửa năm sau, bên bờ Đông Hải!
Liên quân năm đại Đế quốc trú đóng tại nơi này đã bắt đầu trở nên náo nhiệt. Đại lượng quân đội được điều động, tập trung thao diễn. Một bầu không khí căng thẳng, nóng bỏng trào dâng, đại biểu cho sự kiện trọng đại năm năm một lần bắt đầu khai mở!
Tất cả cường giả trên đại lục Quang Minh Ngũ Hành đều dồn ánh mắt về bờ Đông Hải. Dù hòa bình đã rất nhiều năm, thế nhưng có ai đủ cảm đảm tại Thánh Tà Chiến Trường mà buông lỏng tâm tư?
Phất Thụy đã sớm mang theo những đệ tử của Âm Dương học đường và hàng trăm học viên Học viện Thiên Can về đây tụ hội tại quân doanh. Chuẩn bị khi Thánh Tà Chi Chiến kết thúc, sẽ thay đổi số học viên mới cho đám cựu binh đã đóng quân ở đây năm năm nghỉ ngơi.
Lần này Học viện Thiên Can do Phất Thụy dẫn đầu, thế cho lão sư Chúc Dung, trở thành Đổng sự hệ Hỏa của Học viện, tiếp quản cả Song Hỏa hệ. Địa vị của Phất Thụy tại Học viện Thiên Can càng lúc càng cao! Trong khoảng thời gian này, Ma lực của hắn lại một lần nữa đề thăng, đạt đến cấp bảy mươi chín! Sở hữu Cực hạn Dương Lôi, Tử Lôi Diệu Thiên Long. Trong Học viện Thiên Can, thực lực hắn cũng đứng hàng số một số hai, còn trong lòng đám học viên, hắn càng chiếm vị trí không ai sánh nỗi!
Từ khi Dạ Tâm và Phất Thụy làm lành tới nay, Âm Dương học đường vững như tường đồng vách sắt! Cho dù là ban giám hiệu, cũng phải cố kỵ vài phần. Một mình Phất Thụy thôi thì không đáng sợ lắm, nhưng đám Đổng sự kia làm sao không nhớ tới cặp huynh muội nổi tiếng khắp Trung Nguyên là Âm Triêu Dương và Âm Chiêu Dung cho được! Cơ Động là đệ tử bọn họ, Phất Thụy cũng vậy! Huống chi Phất Thụy năm nay mới ba mươi, nhất định có khả năng đột phá Cửu Quan, trở thành một Chí Tôn cường giả kế tiếp!
Có điều, lúc này Phất Thụy không có mặt trong doanh trại của ngũ đại đế quốc. Mà đang cặp tay Dạ Tâm, thong thả dạo bước trên bãi biển. Nhìn Vạn Lôi Kiếp Ngục âm u xa xa, trong mắt Phất Thụy điện quang sắc lạnh cũng chớp lòe!
- Lý Vĩnh Hạo, Thánh Tà Chi Chiến lần này ta và ngươi quyết phân thắng bại... Ta nhất định sẽ không cho ngươi bất kỳ cơ hội nào đâu!
Phất Thụy hướng ra đại dương, hét lớn!
Dạ Tâm lặng im tựa vào người Phất Thụy. Năm năm trôi qua, nàng lại thêm phần thành thục, như một quả đào mật mọng nước, yểu điệu đến động lòng người.
Mà Phất Thụy bây giờ khác biệt hoàn toàn khi xưa, hắn đã bớt bảo thủ, đã chịu khó nghe ý kiến của người khác. Tình cảm với Dạ Tâm càng lúc càng nồng nàn ăm ắp. Làm bạn với hắn, Dạ Tâm rất an tâm. Không có ai rõ ràng hơn nàng, Phất Thụy tu luyện khắc
khổ cỡ nào, và thực lực hiện tại của hắn khủng khiếp ra làm sao!
Nắm lấy bàn tay to bè của Phất Thụy, Dạ Tâm thản nhiên cười:
- Lần này Thánh Tà Chi Chiến kết thúc, chàng đừng quên chuyện đã đáp ứng với ta đó!
Phất Thụy nhìn sang Dạ Tâm, uy thế hùng bá thiên hạ vốn đang sung mãn trong con ngươi hắn đột nhiên ôn nhu mềm mại vô cùng. Hắn siết chặt lấy thân hình mảnh mai của Dạ Tâm vào lòng:
- Ta sao mà không nhớ chứ! Lần này là lần cuối cùng ta tham gia Thánh Tà Chiến Trường. Tiểu sư đệ nay đã trưởng thành, thực lực của hắn đến ta cũng phải khiếp sợ. Có hắn suất lĩnh, kẻ thắng trên chiến trường nhất định là chúng ta. Sau khi chiến tranh kết thúc, ta sẽ cưới nàng! Mấy năm nay nàng theo ta chịu nhiều cực khổ, ta cũng không làm tròn trách nhiệm của nam nhi, dẫn nàng đi ngao du thiên hạ. Sau khi chúng ta kết hôn, ta nhất định sẽ dẫn nàng đạp khắp Đại lục, bồi thường thật tốt cho thiệt thòi của nàng bao nhiêu năm qua!
Nếu có ai ở đây lúc này, nhất định sẽ rớt mất hàm dưới! Đây mà là kẻ phách tuyệt thiên hạ, độc bộ quần hùng Lôi Đế ư? Ánh mắt ôn nhu là vậy, làm gì có chút khí phách bá đạo lạnh lùng nào?
Dạ Tâm kề má vào lồng ngực cứng rắn như đá hoa cương của Phất Thụy mà thỏ thẻ:
- Có những lời này của chàng, ta đã thỏa mãn vô cùng. Kỳ thật, được cùng chàng ở cùng một chỗ, đi đâu cũng không cần. Ta đâu phải là kẻ không chịu nổi sự tịch mịch chứ, cho dù là một cuộc sống bình thường, đạm bạc, ta đây cũng đã thỏa mãn lắm rồi. Phât Thụy, chàng có biết không, ta thật sự rất biết ơn Cơ Động. Bởi thủy chung ta cảm thấy chính hắn đã làm thay đổi chàng. Chàng trước đây và bây giờ khác lắm. Trong mắt ta, chàng bây giờ là một nam nhân hoàn mỹ, lý tưởng. Ta không còn mong ước gì hơn nữa, được làm vợ chàng, là hạnh phúc lớn nhất đời ta rồi!
Phất Thụy cười ha hả:
- May mắn nhất chính là ta mới đúng! Ta trước đây, đúng là một tên đầu gỗ đáng chán! Mà công nhận, tiểu sư đệ của ta thật sự là kỳ tài của nhân gian nha! So sánh với hắn, ta căn bản không là gì cả! Không biết nửa năm trôi qua, hắn sẽ mang lại cho chúng ta những bất ngờ nào nữa đây! Thánh Tà Chiến Trường sau này, nhất định là thiên hạ của hắn rồi!
Dạ Tâm mỉm cười:
- Tính thời gian, thì hắn cũng sắp tới đây rồi! Thật sự mà nói, ta nào tin được chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, mà thực lực của hắn đã có thể đuổi gần kịp chàng. Muốn nói cái gì là Thiên tài, trong thiên hạ, chỉ sợ không ai có thể so sánh với sư đệ của chàng đó!
Dạ Tâm vừa nói tới đây, chợt cảm thấy cơ thể của Phất Thụy khẽ rung động, liền nghe hắn cười to rồi chỉ vào không trung:
- Ha ha, xem kia, không phải là hắn đang tới hay sao?
Dạ Tâm nhìn theo hướng ngón tay Phất Thụy, chỉ thấy giữa thinh không, một đám mây đang từ xa bay lại, nếu không chú ý kỹ, sẽ chẳng nhận thấy điều gì khác thường! Nàng nghi hoặc:
- Chàng nói là Cơ Động đang ở trong đám mây kia?
Phất Thụy mỉm cười gật đầu:
- Người khác có thể lầm, nhưng hắn làm sao mà giấu ta cho được? Ta là kẻ nắm giữ Lôi Điện mà! Đám mây kia là do Đại Diễn Thánh Hỏa Long của tiểu sư đệ làm trò đấy!
Dứt lời, hắn vung tay lên không, một tiếng sấm ầm ì vang vọng!
Quả nhiên, đám mây đang lơ đãng phiêu du trên bầu trời từ từ hạ xuống, mang theo khí tức mênh mông mơ hồ. Quanh quẩn trong đó, hai tiếng rồng ngâm trong trẻo lảnh lót vang lên.
Âm thanh của Cơ Động cũng vang ra từ đám mây:
- Sư huynh! Chị dâu! Ta không có đến chậm chứ?
Mây tan sương tán, làm lộ rõ thân hình của Đại Diễn Thánh Hỏa Long. Nhìn nó, Phất Thụy cũng giật mình kinh hãi! Lần trước gặp nó đâu có thế này! Trước mắt Phất Thụy, Đại Diễn Thánh Hỏa Long bây giờ cực kỳ khổng lồ, chiều cao tăng ít nhất cũng phải mười lăm thước. Mặc dù nó đã thu liễm khí tức, nhưng Phất Thụy và Dạ Tâm vẫn cảm giác được một uy thế áp bách cường liệt từ thân hình nó cuồn cuộn trào ra.
Một nửa trắng một nửa đen, lân phiến lấp lánh hào quang vàng rực! Mỗi một phiến vảy đều có vẻ vô cùng trầm trọng chắc nịch, xinh đẹp vô ngần. Trong cặp mắt, đôi đồng tử to cộ trong suốt, ánh lên những tia sáng đầy trí tuệ. Thần tuấn như vậy, hùng tráng như vậy, ngay cả Phất Thụy nhìn cũng thích mê!
Trên lưng Đại Diễn Thánh Hỏa Long, có tổng cộng ba người, hai nam một nữ!
Cơ Động cũng không đợi Đại Diễn Thánh Hỏa Long đáp hẳn xuống đã tung mình nhảy ra, phi thân tới trước mặt Phất Thụy và Dạ Tâm. Trên lưng con rồng, chỉ có A Kim một thân kim sắc chiến giáp bao phủ là Phất Thụy từng gặp, người còn lại thì hắn chưa thấy bao giờ! Có điều, sự quan tâm bây giờ của hắn là dành cho Cơ Động.
Chỉ nửa năm không gặp thôi, Phất Thụy liền có cảm giác như Cơ Động đã thoát thai hoán cốt vậy! Cũng sở hữu Cực hạn Ma lực nên Phất Thụy có cảm thụ sâu sắc nhất, từ trên người sư đệ mình toát ra một loại khí chất có thể nhìn thấu tất cả. Ánh mắt của Cơ Động so với trước đây càng thêm trong suốt, mơ hồ phóng thích một loại mệnh lệnh khiến cho khí tức trên người Phất Thụy cũng không làm sao rục rịch được.
Phất Thụy bất đắc dĩ lắc đầu, cười cười:
- Tiểu sư đệ à! Xem ra đệ lại vừa đột phá rồi! Ngươi có thể đừng làm ta mỗi lần gặp mặt, lại mỗi lần kinh hãi giật mình hay không chứ!? Tim ta cũng sắp chịu không nổi rồi đây!
Cơ Động ha hả cười:
- Sư huynh! Huynh đừng có chọc ta chứ! Tuy tu vi của đệ có chút đề thăng, nhưng làm sao mà sánh với huynh cho được!
Lúc này Đại Diễn Thánh Hỏa Long đã hoàn toàn đáp xuống bờ biển. Huyết thống rất gần với Ngũ Trảo Kim Long tôn quý uy nghiêm của Hoa Hạ lại một lần nữa thu hút ánh mắt của Phất Thụy và Dạ Tâm!
- Tiểu sư đệ, đừng nói là con rồng này của ngươi lại tiến hóa đấy!
Cơ Động toét miệng cười:
- Đúng, nó đã tiến hóa, chuyện này coi như là cơ duyên xảo hợp đi! Luận về thực lực, nó còn cường đại hơn cả đệ rồi!
Mỗi lần nhìn ngắm Mao Đài và Ngũ Lương, trong lòng Cơ Động lại dấy lên một nổi tự hào sâu kín! Dù chúng nó khác khá nhiều so với Ngũ Trảo Kim Long nơi quê nhà, nhưng Song đầu Cửu Trảo lại càng thêm dũng mãnh và khí phách! Nó cũng có thể nói là đại lễ vật mà Liệt Diễm đã dành tặng cho Cơ Động!