- Lão sư, ngài thật không tắm cùng ta sao?
Trần Tư Tuyền thấy hắn đã nhẹ giọng thì tâm tình nhất thời tốt lên, không nhịn được bèn trêu Cơ Động.
Cơ Động lãnh đạm nói:
- Thời giờ của ngươi có hạn. Nhanh tắm rửa, xong rồi ta có việc muốn nói với ngươi!
- Vâng!
Trần Tư Tuyền đáp ứng, bắt đầu cởi quần áo. Khuôn mặt đang cười của nàng lần này lại càng thêm ửng đỏ. Dù cho khi nàng vẫn còn là Liệt Diễm, cũng chẳng bao giờ dám cởi áo hay nới dây lưng trước mặt Cơ Động. Nhiều nhất chỉ là cùng hắn hôn nhẹ, ôm một cái mà thôi, cũng không tiến thêm một bước nào nữa. Lúc này nàng chẳng những có thân thể loài người, mà còn ở phía sau Cơ Động tắm rửa thay quần áo. Mặc dù nàng vẫn một lòng với Cơ Động, nhưng mà tâm tư thiếu nữ thẹn thùng cũng không thể tránh khỏi.
Bất quá, Trần Tư Tuyền cũng chỉ là hơi do dự một chút, rồi ngay lập tức cởi bỏ y phục, trong lòng thầm nghĩ, không vào hang cọp sao bắt được cọp con? Chẳng lẽ mình cứ phải làm bộ thẹn thùng mãi hay sao? Muốn thân cận Cơ Động, chỉ còn cách hy sinh một phen thôi, dù sao thân thể của ta vốn cũng là của hắn mà!
Vừa nghĩ như thế, trong lòng nàng bỗng trở nên thăng bằng hơn rất nhiều, nhanh chóng cởi sạch những vướng bận trên người.
Cơ Động lạnh nhạt ngồi ở bên cạnh, hai tay đặt trên đầu gối nhắm mắt lại, cả người giống như lão tăng đã nhập định. Linh Hồn Lực hướng ra phía ngoài để ý, hắn mặc dù không nhìn thấy thân thể Trần Tư Tuyền, nhưng lại có thể thông qua Linh Hồn Lực dò xét cảm nhận được y phục trên người nàng từ từ giảm bớt. Vốn đang say cắm đầu nhưng bỗng giật mình tỉnh lại mấy phần, trong lòng cũng không khỏi có chút rạo rực.
Cơ Động có chút kinh ngạc phát hiện tâm thần bi thương của mình dưới tình huống này có chút lúng túng. Dưới không khí này hắn cảm thấy tựa hồ như rất thư thái và hưởng thụ, trong lòng không khỏi thầm nhủ:
“Ta đang làm sao vậy? Chẳng lẽ thật sự là bị nàng công chúa hoàn mỹ đến mê hoặc này hấp dẫn sao?”
Bất quá, hắn rất nhanh trấn định tâm thần, bởi vì lúc này trong đầu hắn đang hiện ra thân ảnh hồng sắc kia. Nhớ lại kiều nhan hoàn mỹ ấy, tình yêu nồng cháy một lần nữa tạo thành một nọn lửa chạy lên não. Cho dù nàng ta có hoàn mỹ thế nào đi chăng nữa, thì làm sao có thể so với Liệt Diễm của ta chứ?
Đúng lúc ấy thì thanh âm “rào rào” của tiếng nước chảy vang lên, Cơ Động chỉ cảm thấy sau lưng một trận lạnh như băng. Dòng suối nhỏ mát mẻ kích thích làm hắn nhất thời từ trong bi thương thoát ra ngoài.
- Ôi…Thật thoải mái a!
Một chuỗi tiếng cười như chuông bạc từ phía sau truyền đến. Trần Tư Tuyền đã nhảy xuống nước rồi.
Dòng suối nhỏ trong suốt thấm vào làn da băng thanh ngọc khiết như tuyết của nàng, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái làm cả người nàng đều thoải mái. Phải biết rằng, ở thời điểm nàng là Liệt Diễm cũng căn bản cũng không được hưởng thụ cảm giác sảng khoái này. Hỏa thuộc tính tinh khiết của bản thân nếu như đắm chìm trong dòng nước lạnh như băng, có thể dẫn đến Hỏa nguyên tố của bản thân nàng rối loạn. Hơn nữa khi đó tồn tại của nàng hoàn toàn là hình thái năng lượng, căn bản không thể tắm. Sau khi có thân thể của Trần Tư Tuyền này, mặc dù nàng mất đi lực lượng Thần cấp, thậm chí ngay cả thần thức cũng bị linh hồn lạc ấn vốn là của Trần Tư Tuyền ảnh hưởng, nhưng nàng cũng có thêm rất nhiều thú vui của nhân loại. Nàng bây giờ không bao giờ còn là Nữ hoàng Liệt Diễm cao cao tại thượng, mà chân chính một nữ nhân nhân loại.
Mặc dù nhắm hai mắt, nhưng phía sau thỉnh thoảng truyền đến tiếng nước chảy như trêu ngươi, làm cho trái tim của hắn căng lên như dây cung, cũng làm hắn càng thêm tư niệm Liệt Diễm nhiều hơn.
- Cơ Động Lão sư, nơi này nước rất mát a! Trong vắt nhẹ nhàng khoan khoái. Người thật không muốn đến thử một chút sao? Hì hì…
Tiếng cười như chuông bạc không ngừng truyền đến, cảm xúc sảng khoái vui vẻ của Trần Tư Tuyền tựa hồ cũng ảnh hưởng tới tâm tư của Cơ Động.
“Ào…”
Tiếng nước chảy một lần nữa làm linh hồn Cơ Động rung lên từng nhịp, thì ra là Trần Tư Tuyền từ trong dòng suối nhỏ hất một dòng nước lên trên người hắn.
Cơ Động khẽ nhíu mày, không đợi Trần Tư Tuyền hất tới lần thứ hai, một tầng hồng quang nhàn nhạt đã từ trên người hắn tràn ngập ra, không chỉ có nước đọng trên người trong nháy mắt bốc hơi, mà lần thứ hai Trần Tư Tuyền giội nước lên cũng biến thành sương trắng bay tán loạn.
- Lão sư, ngài thật chẳng thú vị chút nào! A...!!!
Một tiếng thét kinh hãi đột nhiên từ trong miệng Trần Tư Tuyền phát ra, ngay sau đó, thân thể Cơ Động chợt căng thẳng, sau lưng chợt có một thân thể mềm mượt lạnh như băng đã đột nhiên nhào tới ngã trên lưng hắn.
Lần này, cũng không phải đơn thuần chỉ là rùng mình nữa. Phương vị do hai cơ thể thân thể tiếp xúc làm Cơ Động tâm thần kịch chấn. Trừ Liệt Diễm ra, hắn chẳng bao giờ thân mật tiếp xúc như thế với những nữ nhân khác, cho dù là Liệt Diễm cũng không bao giờ thân mật với hắn trong tình trạng “Thấy là thèm” như vậy. Mặc dù hắn không nhìn thấy gì, nhưng cũng biết trạng thái hiện tại của Trần Tư Tuyền là như thế nào.
Cảm giác lạnh như băng sau lưng rất nhanh đã trở nên ấm áp, độ lạnh do dòng suối nhỏ tạo nên khi Trần Tư Tuyền ôm sát Cơ Động đã phát sinh biến hóa. Đầu của Trần Tư Tuyền trực tiếp tựa vào bả vai Cơ Động, đôi chân thật dài lại vòng qua trước người hắn. Đây chẳng còn là hấp dẫn nữa, mà chính là cực kỳ hấp dẫn. Các bộ vị hai bên không có chút nào kiêng kỵ tiếp xúc nhau dần dần, mà va chạm này chỉ cách Cơ Động một tầng áo mỏng. Cho dù trong lòng Cơ Động đã chết rồi, nhưng dưới tình huống như vậy cũng không khỏi có chút mờ mịt thất thố làm theo bản năng. (A Bư: Bư cũng thế!)
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Cơ Động nhắm thật chặt hai mắt, muốn kéo Trần Tư Tuyền đến trách mắng, nhưng cánh tay định giơ lên không trung bỗng ngừng lại. Hiện tại vị công chúa này lại đang ở trạng thái nguyên thủy nhất của con người. Bất luận tay của mình đụng phải địa phương nào. Cũng là hết sức không ổn nha!
- Lão sư, mới vừa rồi trong nước dường như có một con rắn làm ta sợ muốn chết!
Cơ Động dĩ nhiên nhìn không thấy nụ cười của Trần Tư Tuyền lúc này tựa như một quả táo hồng khả ái, từng giọt nước trong suốt từ trên da thịt trơn bóng nhẵn nhụi giống như dương chi bạch ngọc của nàng chảy xuống giống như một đóa thanh liên nổi trên mặt nước.
Vốn dĩ ở trong lòng Trần Tư Tuyền đã sớm nhận định mình đã là người của Cơ Động rồi, nhưng khi nàng thân mật tiếp xúc với hắn thì vẫn thẹn thùng vô cùng. Nàng mặc dù đã sớm chuẩn bị tư tưởng xong, nhưng trong khoảnh khắc nàng ôm lấy thân thể Cơ Động thì cả người nàng trở nên mềm nhũn không cách nào di động, chỉ cảm thấy nhiệt độ thân thể đang không ngừng tăng lên, phảng phất như ngay sau đó sẽ hóa thành một ngọn lửa hừng hực.
- Cơ Động, tên bại hoại này! Ta đã làm như vậy rồi, chẳng lẽ ngươi còn chẳng biết làm gì hay sao?
Đang ở thời điểm mà Trần Tư Tuyền tự cho là mưu kế của mình đã thành công, thì bất chợt nàng cảm giác được một cổ khí lưu ấm áp dưới thân thể lưu chuyển, không đợi nàng kịp phản ứng, thân thể của mình đã bị kia cổ khí lưu kia nâng lên, phiêu nhiên bay ra, một lần nữa rơi vào dòng nước suối lạnh như băng.
Thanh âm trầm tĩnh của Cơ Động truyền đến tai nàng:
- Trần Tư Tuyền, ta đã đã kiểm tra rồi, trong dòng suối nhỏ này căn bản không có rắn. Mời ngươi tắm rửa nhanh một chút!
- Người có phải là nam nhân hay không a?
Trần Tư Tuyền bất giác bật thốt lên. Nói xong câu đó nàng lại hối hận, đây cũng không phải là ý nghĩ chân chính của nàng, hoàn toàn là kết quả của trí nhớ song trọng quấy phá. (Cuối cùng chả được cắm rắm gì – Ku Động thật không phải là nam nhân mà! – Biên.)
Cơ Động lãnh đạm nói:
- Ta có phải là nam nhân hay không cũng không quan hệ gì với ngươi? Nhận sự ủy thác của người, thì phải hết lòng thôi. Ta cho ngươi thêm thời gian nửa khắc đồng hồ. Đến giờ ta lập tức sẽ đi. Không nên đùa bỡn thêm nữa!
Cho tới bây giờ, Trần Tư Tuyền cũng không ngờ là Cơ Động thật là khó dây dưa đến như vậy, nhìn thân ảnh kia vẫn chất phác ngồi ở chỗ cũ, nàng thật sự là hết ngôn ngữ để diễn tả sự gà mờ của hắn rồi.
Đã có ý chủ động hiến thân, mượn cớ tắm chỉ là để tới gần hắn, nhưng lại bị hắn cự tuyệt. Bất quá, sâu trong nội tâm của nàng cũng không tức giận, Cơ Động cự tuyệt Trần Tư Tuyền mang ý tứ hàm súc lực hấp dẫn của Trần Tư Tuyền so ra vẫn còn kém tình cảm của hắn đối với Liệt Diễm. Có thể nói, hiện tại trong lòng nàng vừa yêu vừa hận hắn thật nhiều, tâm nàng nhất thời bấn loạn như ma!
Một khắc sau, Trần Tư Tuyền đã tắm rửa xong, đổi một bộ quần áo mới rồi đi tới trước mặt Cơ Động.
- Được rồi! Lão sư, ta đã tắm xong rồi. Cám ơn người!
Cơ Động chậm rãi mở hai mắt ra. Khi hắn thấy Trần Tư Tuyền cũng không khỏi có chút ngây ngốc. Đông Mộc Thánh nữ trước mắt mặc một bộ y phục màu trắng, trên chiếc váy dài chỉ dùng những sợi tơ màu
bạc thêu đơn giản mà thành những hoa văn tinh xảo. Phía trước ngực và sau lưng có các vị trí đồ hình mặt trời, đường cong của chỉ bạc tạo thành ánh mặt trời đang tỏa sáng, mái tóc dài lục sắc xõa ra ở phía sau. Có lẽ do dòng suối nhỏ lạnh như băng kích thích, trên gương mặt đẹp vẫn thoáng ửng đỏ. Đôi mắt đẹp nhìn quanh, sóng mắt lưu chuyển mang thần tình u oán đang nhìn mình.
- Nếu đã tắm xong, vậy thì trở về thôi.
Vừa nói, Cơ Động đã đứng lên muốn đi trở về.
- Lão sư, người đừng có gấp mà! Ta đã tắm xong rồi, nhưng ngài còn chưa mà! Còn nữa Cơ Động lão sư, ta cùng người đã có tiếp xúc da thịt thân mật, người cần phải chịu trách nhiệm đối với ta đó nha!
Nói tới đây, Trần Tư Tuyền không khỏi nở nụ cười hì hì, ánh mắt giảo hoạt như đã “câu” được Cơ Động.
- Ai cùng với ngươi có quan hệ da thịt thân mật hả?
Cơ Động hơi giận nói.
- Đúng là ngài mà! Chẳng lẽ mới vừa rồi ta không có đụng vào ngài sao? Người ta lúc ấy chẳng mặc gì cả, cái này còn không tính da thịt thân mật thì là gì?
Trần Tư Tuyền ra vẻ đương nhiên nói.
- Đó cũng là ngươi chủ động ôm ta, đâu có chuyện gì liên quan tới ta.
Ánh mắt Cơ Động dần dần trở nên bén nhọn. Hắn có thể không cần lí sự với người khác, nhưng lại không thể không cần danh dự và hắn tuyệt sẽ không làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với Liệt Diễm.
Trần Tư Tuyền le lưỡi nói:
- Được rồi, là ta chủ động ôm lấy ngài, chưa có cùng ngài quan hệ thân mật về da thịt. Không cần ngài chịu trách nhiệm với ta, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngài…
Tiếng nói của Trần Tư Tuyền vừa dứt, trong lúc bất ngờ nàng căn bản không thấy rõ động tác của Cơ Động như thế nào. Ngay sau đó nàng nhận ra cổ họng đã bị Cơ Động bóp lại, trong ánh mắt Cơ Động hiện lên một tia sắc bén:
- Trần Tư Tuyền Công chúa Điện hạ, hiện tại ta trịnh trọng cảnh cáo ngươi, sau này không nên thử lại mưu đồ đến gần ta. Nếu không nghe lời, bất luận là ngươi có thân phận gì, khi ta muốn giết ngươi, thì không ai có thể ngăn được đâu!
Tiếng nói vừa dứt, hắn tiện tay đẩy Trần Tư Tuyền ra ngoài mấy thước rồi xoay người bước đi. Thật ra trong lòng Cơ Động cũng có chút bối rối , không biết tại sao càng cùng thiếu nữ trước mắt này tiếp xúc, hắn lại phát hiện ra thống khổ trong lòng mình giảm bớt đi. Hơn nữa trên người vị Đông Mộc Thánh nữ này, có một lực hấp hút dẫn dắt linh hồn của hắn, làm hắn không thể kháng cự. Cũng chính bởi vì linh hồn của bản thân hắn không có ý kháng cự chút nào, mới có thể để cho Trần Tư Tuyền đến gần hắn như thế.
Đổi lại một người khác thì căn bản là không thể nào. Hơn nữa, phần hấp dẫn này cùng Trần Tư Tuyền là hoàn mỹ vô khuyết.
Hắn làm sao biết, bên trong thân thể của Trần Tư Tuyền, căn bản chính là thần thức của Liệt Diễm, mặc dù thần thức của Liệt Diễm đã bị Thần vương cải biến thành rồi linh hồn, hơn nữa cùng linh hồn lạc ấn của Trần Tư Tuyền vốn đã chết đi hòa làm một thể, làm cho Cơ Động không thể phát hiện ra ảo diệu trong đó, nhưng sự hấp dẫn tương tác giữa hai linh hồn thì không thể kháng cự. Trần Tư Tuyền đối với hắn tự nhiên sẽ có lực hấp dẫn mãnh liệt. Linh hồn của Liệt Diễm và Cơ Động ở một chỗ thì tự nhiên theo bản năng linh hồn bi thương của hắn lại giảm bớt đi mấy phần.
Cơ Động nhận thấy sức chống cự của mình đang giảm xuống, đây là điều mà hắn tuyệt không muốn nhìn thấy.
Đúng lúc Cơ Động muốn xoay người, sau lưng lại đột nhiên truyền đến tiếng khóc thương tâm của Trần Tư Tuyền. Tiếng khóc kia như chịu đựng một nỗi oan ức, làm cho người ta nghe thấy cũng cảm thấy đau lòng.
Trần Tư Tuyền khóc thật sự. Lần này cũng không phải bất kỳ là tiểu xảo hoặc là giả vờ gì. Từ sau khi nhìn thấy Cơ Động, nàng trăm phương ngàn kế muốn đến gần hắn, nhưng cứ gặp một lần thì hắn lại cự tuyệt một lần. Cơ Động căn bản đối với nàng không có thêm nửa phần tình cảm, thậm chí còn hung hăng uy hiếp nàng. Liệt Diễm khóc, là ủy khuất mà khóc. Cố gắng lớn nhất của nàng là có thể đến gần Cơ Động, nhưng hắn cứ trơ ra như gốc mít, chẳng hề tiếp nhận. Cứ tiếp tục như vậy, mặc dù nàng rất cảm động vì biết đây là do tình yêu sâu đậm của Cơ Động đối với Liệt Diễm mà nên, nhưng mà cứ như vậy thì sâu trong nội tâm nàng cũng rất lo lắng. Nàng hiện tại đã biết rất rõ điều kiện mà Thiện Thần và Ác Thần giao cho mình, muốn hoàn thành sẽ gặp khó khăn đến cỡ nào. Không thể để Cơ Động nhận ra nàng mà lại cùng với hắn ở chung một chỗ, thì không thể làm cho hắn nói ra ba chữ kia đối với mình. Không nói ra kia ba chữ kia, thì mình và hắn sẽ không thể chân chính ở chung một chỗ a! Nghĩ đến những điều này, trong lòng Trần Tư Tuyền không khỏi đau xót.
Linh hồn của con người lúc tâm tình ba động kịch liệt cũng sẽ tùy theo mà ra ba động linh hồn mãnh liệt. Mà thanh âm chính phương thức biểu đạt linh hồn tuyệt hảo.
Tiếng khóc của Trần Tư Tuyền làm cho Cơ Động như trúng phải Định Thân Pháp, chân muốn bước tiếp nhưng không có cách nào đi được. Không biết tại sao, trong lòng hắn sinh ra sự thương tiếc mãnh liệt không thôi. Mặc dù hắn cũng biết tình huống như thế là hết sức không ổn. Sức chống cự của hắn đối với trận lốc xoáy của Trần Tư Tuyền đang từ từ giảm xuống. Nhưng mà hắn cũng không có cách nào rời đi.
Trong tiếng khóc của Trần Tư Tuyền bao hàm chính là linh hồn ba động của Liệt Diễm, bởi vì phần ba động linh hồn này mới làm Cơ Động không thể tự kềm chế a! Chỉ bất quá, chính hắn căn bản không biết là chuyện gì đã xảy ra. Xoay người lại nhìn về phía Trần Tư Tuyền, cau mày nói:
- Đừng khóc nữa!
- Cứ khóc, ta cứ khóc! Ngài khi dễ người ta! Ngài không thích ta, chẳng lẽ ta thích ngài là sai hay sao? Ngài không chấp nhận thì thôi, còn hung hăng uy hiếp ta như vậy. Người ta là một nữ nhân mà! Ngài cho dù muốn hay không muốn ta, thì không thể dịu dàng với ta một chút được hay sao? Bại hoại, ngài là đồ bại hoại…!
- Được rồi, đừng khóc nữa. Sau này ta sẽ không uy hiếp ngươi nữa được chưa?
Nhìn Trần Tư Tuyền khóc như lê hoa đái vũ, trong lòng Cơ Động cũng không thể cứng rắn được nữa.
Trần Tư Tuyền chợt sửng sốt. Đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại, Cơ Động nói ra một lời an ủi nàng. Nàng sửng sốt nhất thời không khóc nổi nữa.
Cơ Động nói:
- Tốt rồi, trở về đi thôi.
- Ngài…
Đôi môi đỏ mọng của Trần Tư Tuyền lại trề ra, tựa hồ như lại muốn lại khóc.
Cơ Động có chút không nhịn được nói:
- Vậy ngươi muốn như thế nào đây?
Trần Tư Tuyền nói:
- Để cho ta tha thứ ngài cũng được, nhưng ngài phải tắm rửa ngay lập tức. Sau đó thay y phục mà ta chuẩn bị cho ngài. Nếu không ta sẽ ở chỗ này khóc không đi đâu hết, để cho mọi người đều biết ngài khi dễ ta.
- Lấy y phục ra.
Cơ Động chìa tay về phía Trần Tư Tuyền.
Trần Tư Tuyền mừng rỡ, vội vàng lấy ra bộ y phục lúc trước từ trong trữ vật giới chỉ đưa cho Cơ Động. Sau một khắc, Cơ Động đã phóng người lên, thoáng cái đã biến mất, chỉ còn lại thanh âm quanh quẩn trên không trung:
- Một mình ngươi về doanh địa trước đi, ta tìm địa phương khác để tắm rửa…
!