Thần Hỏa Thánh Vương Khải bị Cơ Động dùng dung hợp thần thuật luyện hóa vào trong cơ thể, tuy không thể nói nó đã trở thành một phần cơ thể hắn, nhưng tùy tâm sử dụng thì lại có thể. Nhìn sang Cơ Động, Trần Tư Tuyền có thể cảm thấy rõ ràng không phải Cơ Động đang tu luyện, mà là truyền cực hạn song hỏa của mình vào bên trong Hỏa Thần Thánh Vương Khải, hình như muốn luyện chế bộ áo giáp này vậy.
Chuyện gì vậy? Tại sao hắn đột nhiên luyện chế khải giáp? Tuy Cơ Động có được cực hạn song hỏa, nhưng không còn bất kỳ vật phẩm đặc biệt nào nữa, dù là Hỗn Độn Hỏa cũng không thể làm cho Thần Hỏa Thánh Vương Khải từ thứ thần khí tiếp tục tăng cấp được. Hắn làm như vậy hoàn toàn là lãng phí công sức!
Dù là như vậy, nếu Cơ Động đang trong trạng thái tu luyện, Trần Tư Tuyền đương nhiên sẽ không quấy rầy hắn. Nàng nhíu mày suy tư, dường như đã hiểu ra một điều gì đó, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra. Nàng đoán Cơ Động làm những việc này nhất định có liên quan đến nàng. Thậm chí liên quan cả đến việc trước đó, nhưng thứ làm nàng khó hiểu nhất là Cơ Động luyện chế Thần Hỏa Thánh Vương Khải thì có thể giải quyết được gì?
Thân thể khó chịu cuối cùng đưa Trần Tư Tuyền chìm vào giấc ngủ, Cơ Động vẫn ngồi một chỗ như cũ.
Khi tinh dậy đã là sáng sớm hôm sau, Trần Tư Tuyền mở mắt nhìn thoáng qua góc phòng, Thần Hỏa Thánh Vương Khải vẫn bao trùm trên người Cơ Động, nhưng lúc này đã không còn quang mang ma lực lóe sáng. Nhìn qua tất cả vẫn bình thường, bình thường đến mức nàng cảm thấy không quen.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, năng lực trị liệu của Mộc hệ ma lực đã phát huy tác dụng của nó. Ít nhất, lúc này Trần Tư Tuyền đã không còn cảm giác đau đớn. Quá trình từ một thiếu nữ biến thành một phụ nữ, đương nhiên vẫn ảnh hưởng đến nàng. Một đêm điên cuồng kia sẽ khắc sâu vĩnh viễn trong linh hồn nàng, không bao giờ lãng quên.
“Ngươi dậy rồi? Chúng ta đi ăn thôi.” Cơ Động lúc này mới mở mắt ra, nói chuẩn xác thì cả đêm qua hắn đều tập trung tu luyện, căn bản không ngủ chút nào.
“Ừ.” Trần Tư Tuyền nhu thuận xuống giường, qua một đêm nghỉ ngơi, tâm tình nàng cũng đã ổn định lại, tuy rất muốn cho tên vô lại trước mặt này một bài học. Nhưng thật ra trong lòng nàng đang rất ngọt ngào, dù sao đi nữa, một người con gái đem thứ quý giá nhất dâng hiến cho người mình yêu, hẳn là có cảm giác thỏa mãn. Dù Cơ Động có thừa nhận hay không, mình cũng đã trở thành nữ nhân chân chính của hắn.
Rửa mặt chải đầu hồi lâu, Trần Tư Tuyền thay một bộ quần áo khác, Thần Hỏa Thánh Vương Khải trên người Cơ Động dung nhập vào trong thân thể. Nhưng Trần Tư Tuyền lại phát hiện, tứ chi Cơ Động mơ hồ ẩn giấu một phần khải giáp, chỉ có điều đã bị y phục che đi, nếu không phải là người hiểu rõ hắn thì không thể phát hiện điểm này.
Tại sao hắn phải để lại khải giáp trên người? Trong lòng Trần Tư Tuyền khó hiểu, nhưng nàng cũng không hỏi.
“Cơ Động, có muốn đi tắm không?” Trần Tư Tuyền dò hỏi. Thật ra nàng cũng rất muốn thưởng thức cảm giác ở ôn tuyền một lần nữa. Nhưng giờ phút này nàng không dám trêu chọc hắn thêm nữa.
Cơ Động lắc đầu chỉ rửa mặt một chút, Trần Tư Tuyền bất ngờ nhất chính là hắn chủ động kéo tay nàng, ôn hòa cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn, sau đó cùng nhau trở về hoàng cung. Từ giờ trở đi, ta sẽ hoàn thành vai diễn của mình. Chúng ta là một đôi tình nhân, đúng không?”
“Ừ ừ...” Trần Tư Tuyền vừa trợn to mắt nhìn hắn, vừa gật đầu như gà mổ thóc. Đây là sự thật sao? Chẳng lẽ hắn đã thật sự chấp nhận mình?
Nhưng đúng lúc này, nàng phát hiện đầu lông mày Cơ Động có chỗ khác lạ, cánh tay hắn cầm tay mình cũng khẽ run rẩy. Tất cả mọi chuyện đều diễn ra rất nhẹ, nếu không phải nàng cẩn thận cảm thụ biến hóa của Cơ Động thì không thể phát hiện ra.
“Cơ Động, ngươi sao vậy? Không có việc gì chứ? Trần Tư Tuyền ân cần hỏi.
Cơ Động lắc lắc đầu đáp: “Ta rất khỏe, những chuyện hứa với ngươi nhất định sẽ thực hiện. Chúng ta đi thôi.”
Hai người dùng bữa luôn trong tửu điếm, hai ngày nay họ cũng chưa được bữa nào ra trò, nên đều ăn tương đối nhiều, nhất là Cơ Động, dường như hắn đã không để ý đến việc xảy ra đêm đó nữa, ăn phần của bốn, năm người bình thường mới dừng lại được.
Thở ra một hơi, Cơ Động mỉm cười nhìn Trần Tư Tuyền, nói: “Ăn thật ngon. Hai ngày nay làm khổ ngươi, chẳng ăn được bao nhiêu.” Vừa nói, hắn vừa uống nốt nửa cốc sữa còn lại.
Trần Tư Tuyền nhíu mày nhìn hắn, tuy Cơ Động biểu hiện rất tự nhiên, nhưng nàng vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn, hạ giọng hỏi: “Cơ Động, ngươi sẽ không thật sự cắt đi…”
"Phụt …” Bao nhiêu sữa vừa uống vào đều phun cả ra, may mà Cơ Động phản ứng nhanh, nếu không mặt Trần Tư Tuyền bây giờ đã dính đầy sữa. Hắn ho khan liên tục, vì động tĩnh quá lớn nhất thời dẫn đến sự chú ý của những người khác đang dùng bữa khác trong quán.
Trần Tư Tuyền vội chạy đến bên cạnh vỗ lưng giúp hắn. Cơ Động thở dốc một hồi, ngẩng đầu tức giận nhìn nàng, “Trong đầu ngươi, sao lại nhiều tư tưởng xấu xa như vậy? Không phải chỉ là hiểu lầm sao, cắt cái gì mà cắt.”
Trần Tư Tuyền đỏ bừng mặt, may mắn nàng mang khăn che mặt mới không bị ai thấy, ngập ngừng nói: “Ta chỉ sợ ngươi nhất thời xúc động!”
Cơ Động cầm khăn lau sạch miệng, trừng mắt nhìn nàng một cái, nói: “Đi thôi.”
“Ừ.”
Hai người ra khỏi tửu điếm, Trần Tư Tuyền đến bên cạnh Cơ Động, lấy tay mình chạm nhẹ vào tay hắn nhất thời gây cho hắn một cảm giác ngứa ngáy. Bàn tay Trần Tư Tuyền truyền đến cảm giác thật tốt, nhất là bộ dáng cẩn thận của nàng lại càng làm cho người ta trìu mến.
Cơ Động cầm lấy tay nàng. Lần này hắn rất cẩn thận, cánh tay bên kia run lên quái lạ nhưng Trần Tư Tuyền không có phát hiện.
Đêm qua Cơ Động chỉ rời tửu điếm nửa canh giờ, nhưng trong khoảng thời gian này hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Hắn biết, mình hẳn là thích Trần Tư Tuyền.
Thích chứ không phải yêu, thích Trần Tư Tuyền vì nàng cũng hoàn mỹ như Liệt Diễm. Nếu còn tiếp tục như vậy, hắn sợ sẽ có một ngày mình phản bội Liệt Diễm. Muốn giải quyết việc khác, thì đầu tiên phải giải quyết được việc của mình, nhất định phải tìm cách chống cự sự quyến rũ của Trần Tư Tuyền.
Việc này nói ra thì có vẻ dễ dàng, nhưng đến lúc làm mới biết nó khó đến thế nào.
Trần Tư Tuyền được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, danh hiệu này cũng không phải tùy tiện bịa ra, huống chi còn bị nàng theo đuổi. Cơ Động có sức chống cự với mỹ nữ rất mạnh, lòng hắn cũng đã có người yêu, dù vậy vẫn suýt nữa bại trận dưới thế công mãnh liệt của nàng. Chỉ thế thôi cũng đủ thấy lực hấp dẫn của Trần Tư Tuyền lớn đến thế nào.
Bởi vậy, Cơ Động cẩn thận suy nghĩ rất lâu mới nảy ra một cách. Hắn lấy ma lực thúc dục Thần Hỏa Thánh Vương Khải hiện ra mũi gai nhọn dùng để tấn công kẻ địch. Từ lúc Cơ Động dung hợp nó vào cơ thể, những mũi gai nhọn này phát ra khi nào, từ vị trí nào là do bản thân hắn khống chế. Đêm hôm qua, việc hắn làm chính là đảo ngược những mũi
nhọn này, để khi thân thể hắn tiếp xúc với Trần Tư Tuyền sẽ thúc dục ma lực điều khiển những mũi gai nhọn trên khải giáp đâm vào chính mình.
Thân thể Cơ Động tuy cứng cỏi nhưng Thần Hỏa Thánh Vương Khải cũng là thứ thần cấp, mũi nhọn của nó lại càng sắc bén. Dưới sự khống chế của hắn đương nhiên sẽ không thực sự thương tổn bản thân, nhưng cảm giác đau đớn kia cũng đủ làm cho hắn tỉnh táo lại.
Vừa rồi hắn đã thử hai lần, sự thật chứng minh hiệu quả cũng không tồi. Cơ Động thở phào một hơi nhẹ nhõm, giờ điều hắn muốn làm nhất là nhanh chóng hoàn thành ước định giữa hai người. Sau đó trở về toàn tâm toàn ý chìm đắm trong tu luyện, gửi gắm tình cảm cho Liệt Diễm bằng việc báo thù.
Trần Tư Tuyền đương nhiên không biết, tuy vẻ ngoài bình tĩnh nhưng Cơ Động lại dùng phương pháp tự hại mình để chống đỡ mị lực của nàng.Thấy hắn đã khôi phục bình thường, còn thân thiết với mình hơn trước kia rất nhiều, trong lòng nàng dần dần bình thường trở lại. Nắm chặt bàn tay Cơ Động, trên mặt hiện lên một nụ cười thỏa mãn.
Đây là lần đầu Cơ Động đến Đông Mộc Thành, tự nhiên trách nhiệm dẫn đường là của Trần Tư Tuyền. Đông Mộc thành là thủ đô đương nhiên có đặc điểm riêng của nó. Sau khi thăm quan toàn bộ tòa thành, Cơ Động nhận ra đây lại là tòa thành đẹp nhất trong những nơi hắn đã đi qua.
Đây là một tòa thành thị xanh biếc được điểm xuyết thêm bởi từng mảng hoa cỏ rộng lớn. Nói cho đơn giản, ở bất cứ chỗ nào cũng có thể thấy hơn mười loại thực vật khác nhau.
Đông Mộc thành không giống thủ đô các quốc gia khác, kiến trúc xa hoa, khí thế bức người.
Nơi này là thiên đường của các loài thực vật, rất ít phòng ốc cao hơn hai tầng, cho dù là ngã tư đường rộng hơn mười thước cũng được bóng cây che phủ hoàn toàn. Tuy thời tiết hiện giờ khá lạnh nhưng cảm giác thoải mái từ cây cỏ giúp cho mọi buồn phiền nhanh chóng tiêu tan, mọi thứ ở đây làm cho lòng người yêu thích không thôi.
“Đông Mộc thành chúng ta có đẹp không?” Trần Tư Tuyền mỉm cười hỏi.
Cơ Động gật gật đầu, nói: “Rất đẹp, đây là thành thị đẹp nhất mà ta từng thấy.”
Trần Tư Tuyền cười hì hì, nói: “Đông Mộc đế quốc chúng ta có rất nhiều hoa cỏ, cây trái. Buôn bán giao dịch với những quốc gia khác đã là một khoản thu nhập rất lớn. Chờ đến khi vào trong cung, ta sẽ mời ngươi ăn những món ngon nhất.”
“Được.” Cơ Động gật đầu đáp ứng.
Đông Mộc thành tương đối nhỏ, không chỉ kém Trung Nguyên thành, thậm chí còn không thể so với Kim thành. Nhờ Trần Tư Tuyền dẫn đường, hai người nhanh chóng đi đến trước cửa hoàng cung.
Nơi này thủ vệ cực kỳ sâm nghiêm, trước cửa cung đang đứng hơn trăm binh lính, trên tường cung cao lớn cũng có binh lính tuần tra. Dân chúng bình thường không thể tiếp cận trong phạm vi trăm mét.
Trần Tư Tuyền thoải mái kéo tay Cơ Động đi về phía cửa cung, không đợi họ tới gần đã có hai mươi binh lính nhanh chóng dàn trận chĩa trường mâu thẳng về họ. Người cầm đầu lớn tiếng quát: “Đứng lại, trọng địa hoàng cung không được đến gần. Kẻ nào vi phạm giết không tha.”
“Là bổn cung trở về.” Vừa nói Trần Tư Tuyền vừa tháo tấm khăn che mặt.
Nếu là các thành viên hoàng thất khác trở về đường đột như vậy, các binh lính thủ vệ tất nhiên sẽ phải kiểm tra một phen, phải thấy vật gì đó chứng minh thân phận mới có thể tiến vào hoàng cung. Nhưng Trần Tư Tuyền đâu phải là thành viên bình thường? Khuôn mặt hoàn mỹ tuyệt sắc của nàng chính là minh chứng tốt nhất.
Tuyệt đẹp, nhóm binh lính đồng thời ngẩn ngơ, toàn thân như bị hóa đá.
Trần Tư Tuyền cũng không trách họ, chỉ quay đầu nhìn về phía Cơ Động nháy mắt đắc ý, tựa như muốn nói, nhìn đi, mị lực của bổn cô nương không nhỏ chứ?
Cơ Động thầm than trong lòng, nếu mị lực ngươi nhỏ ta đây còn cần phải luyện chế Thần Hỏa Thánh Vương Khải làm gì? Ta thuộc loại thích tự ngược đãi hay sao?
Ngẩn ngơ trong chốc lát, tên thủ lĩnh kia rốt cuộc có phản ứng, vội vã quỳ rạp xuống đất, hô lơn: “Cung nghênh Tuyền công chúa hồi cung.”
Theo một tràng thanh âm vang dội, những binh lính khác cũng vội vã quỳ xuống, không còn một ai dám nhìn Trần Tư Tuyền. Bọn họ được gặp Trần Tư Tuyền không nhiều, dù sao ngày thường nàng ở trong thâm cung đại nội, thế nhưng chỉ cần nhìn thấy vị mỹ nữ thiên hạ đệ nhất này một lần sẽ lưu lại ấn tượng sâu sắc. Ai dám nhìn lâu? Chỉ cần thất thố một chút sẽ là đại tội liên lụy đến tính mạng cả nhà.
Trần Tư Tuyền mỉm cười, “Tất cả đứng lên đi. Mau phái người báo cho phụ hoàng, bổn cung đã quay lại. Ta về tẩm cung trước.”
Vừa nói nàng vừa kéo tay Cơ Động đi vào trong. Tên đội trưởng kia đứng lên, tuy không dám nhìn Trần Tư Tuyền nhưng vẫn đưa tay cản đường, cung kính nói: “Công chúa điện hạ, vị tiên sinh này là...?”
Hắn cực kỳ khiếp sợ, phải biết rằng vào lúc này Trần Tư Tuyền đang cầm tay Cơ Động. Tuyền công chúa tuy điêu ngoa có tiếng, nhưng đối với Đông Mộc đế quốc, sự tồn tại của nàng chính là một loại danh hiệu, thậm chí có thể xem như thần tượng trong lòng mọi người. Đông Mộc thánh nữ, thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, Trần Tư Tuyền chính là niềm kiêu hãnh của Đông Mộc đế quốc. Thánh nữ trong lòng họ lại cầm tay một người nam nhân trở về hoàng cung, hơn nữa người này chẳng phải một trong mười sáu vị hoàng tử Đông Mộc hoàng thất. Chuyện gì đang xảy ra đây?
Để nhận ra Cơ Động không phải người trong hoàng thất rất đơn giản, mái tóc màu bạc kia rất đặc biệt. Trong Đông Mộc hoàng cung không có người nào giống như vậy.
Trần Tư Tuyền hừ lạnh một tiếng, nói: “Đây là nam nhân của ta, thế nào? Ngươi định ngăn cản?”
“Hả?” Từ gã đội trưởng cho đến tất cả binh lính xung quanh đều ngây người vì câu nói của Trần Tư Tuyền. Chờ lúc bọn họ phản ứng, Trần Tư Tuyền đã ngang nhiên dẫn Cơ Động tiến vào hoàng cung.