Cơ Động mơ hồ cảm giác được tựa hồ như có cái gì đó đang đâm
vào trong ngón giữa của mình vậy. Cái này gọi là tay đứt thì ruột xót,
sự đau đớn mãnh liệt làm hắn không khỏi nhíu mày một chút.
Liệt
Diễm nắm chặt bàn tay của Cơ Động, một lát sau, chậm rãi buôn ra, trước
khi thả ra, Liệt Diễm còn cố ý xoa nhẹ lên chỗ ngón tay đau nhói của Cơ
Động. Cơ Động nhìn về đầu ngón tay của mình, cũng không thấy có bất cứ
thứ gì không ổn, cũng không có một vết thương nào.
Liệt Diễm mỉm cười:
- Đi về đi, sau này ngươi sẽ biết.
- Được.
Những chuyện Liệt Diễm không muốn nói, Cơ Động tuyệt đối sẽ không hỏi. Cái
này đã là một chuyện quen thuộc, cũng là lòng tin tuyệt đối.
- Liệt Diễm, tạm biệt.
Hồng Liên lại cuồn cuộn nổi lên, Cơ Động đã lập tức biến mất. Nhìn về nơi
hắn vừa đứng, trong mắt Liệt Diễm toát ra một quang mang mỉm cười.
Ma lực ba động đậm đặc lặng yên dâng lên, Liệt Diễm búng nhẹ ngón tay, một đóa Hỏa Diễm Hồng Liên lặng lẽ bay ra. Đóa Hồng lên bay lên trên không, phóng ra một luồng quang mang vào trong Địa Tâm Hồ. Một lúc sau, từ
ngay chỗ trung tâm Địa Tâm Hồ, một luồng xoáy nham thạch chợt xuất hiện, dâng lên cao, đến khi cách đóa Hỏa Diễm Hồng Liên kia khoảng năm thước
mới dừng lại, trên đỉnh xoáy nham thạch kia, một quả trứng thật lớn lặng lẽ nằm ở đó.
Bên ngoài quả trứng bao phủ một tầng quang mang hai màu vàng kim, đen. Hào quang bên trong quả trứng cũng không ngừng chớp
tắt. Ngón tay Liệt Diễm lại búng ra một lần nữa, một viên cầu bằng máu
có đường kính khoảng một kim tệ đã lặng lẽ bay ra. Viên cầu bằng máu đó
trên không trung hóa thành một tầng huyết quang nhàn nhạt, từ bốn phương tám hướng xâm nhập vào trong quả trứng kia. Trên mỗi một tia máu có một tầng hồng quang bao bọc, dễ dàng xuyên qua tầng quang mang hai màu vàng kim, đen bao phủ bên ngoài quả trứng mà ngấm vào trong đó.
Sau
khi làm xong quá trình đó, đóa Hồng Liên thật lớn kia lại một lần nữa
đem quả trứng nhẹ nhàng chìm sâu vào hồ nham thạch nóng chảy. Liệt Diễm
lẩm bẩm:
- Lấy máu làm khế ước, sau này cũng không cần thêm bất cứ khế ước nào nữa.
Khi Cơ Động trở lại gian phòng của mình, đã là sáng sớm ngày hôm sau. Lần
này hắn đã ở trong Địa Tâm Hồ tu luyện đến tám canh giờ. Ma lực tràn đầy trong cơ thể rõ ràng là có chút tiến bộ. Thoáng hồi tưởng lại những gì
đạt được trong đêm qua, Cơ Động cảm thấy khá hài lòng, sau đó bước ra
khỏi phòng. Đi đến sân thể dục, bắt đầu buổi chạy bộ hằng ngày của hắn.
Không khí sáng sớm đặc biệt tươi mát, khí huyết trong cơ thể nhờ quá trình
chạy bộ đã dần dần từ trạng thái tu luyện mà ổn định lại. Đang chạy, đột nhiên Cơ Động giống như là cảm giác được cái gì đó, quay đầu nhìn lại
phía sau. Chỉ thấy một đạo thân ảnh rất nhanh đang đuổi theo hắn, chạy
đến bên cạnh hắn, cùng hắn chạy song song.
- Thật không ngờ được, ngươi lại là học đệ của ta. Nghe nói ngươi đã vào được Âm Dương Học Đường?
Người mới tới mỉm cười nhìn Cơ Động.
Người này mặc một bộ giáo phục màu vàng, dáng người so với Cơ Động cao hơn
khoảng nửa cái đầu, tướng mạo anh tuấn. Ánh mắt hắn mang theo vài phần
ngạo khí, đúng là người lúc trước ở Điều Tửu Sư Công Hội bị Cơ Động áp
chế đến không ngóc đầu dậy nổi, cũng là người có được lệnh bài thứ mười
đặc biệt trong Âm Dương Học Đường, Cơ Dạ Thương.
Cơ Động nhìn hắn một, lạnh nhạt nói:
- Ta cũng không nghĩ đến, ở trong này lại có thể gặp lại ngươi.
Cơ Dạ Thương tựa hồ cũng không có nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng như muốn đuổi người của Cơ Động:
- Tối hôm qua ta có đi tìm ngươi, bất quá cũng không có gõ cửa phòng
ngươi, ta đoán ngươi đang tu luyện. Chỗ ở của ta cũng rất gần phòng
ngươi, ngươi vừa ra khỏi cửa ta sẽ biết ngay. Ta gặp ngươi cũng không
phải là trùng hợp.
- Ngươi tìm ta có chuyện gì? Trả thù à?
Cơ Động liếc mắt nhìn hắn một.
Cơ Dạ Thương vội vàng lắc đầu:
- Không có đâu. Ngươi đừng tưởng rằng Thiên Can Học Viện quản lý lỏng
lẻo, kỳ thật quy tắc ở nơi này so với bất cứ học viện nào khác đều
nghiêm khắc hơn rất nhiều. Một khi vi phạm, chi dù thân phận gì đi nữa
đều sẽ bị trừng phạt. Học viện không cấm việc khiêu chiến, nhưng nghiêm
cấm việc thi đấu riêng. Nhất là các đệ tử trong Âm Dương Học Đường chúng ta lại càng nghiêm ngặt hơn nhiều. Ta tìm ngươi là vì thủ pháp Nghệ Xạ
Cửu Nhật ngày trước ngươi thi triển. Ngươi biết không, hôm đó sau khi
ngươi rời đi, toàn bộ phân hội Trung Nguyên thành của ta trở nên long
trời lở đất, nhất là sau khi nếm qua mấy ly Thái Dương Vẫn Lạc mà ngươi
để lại. Phó Hội Trưởng Trần Tiêu đã viết một bức thư đặc biệt, gửi về
tổng hội tại Bắc Thủy Đế Quốc. Tuy rằng ta không muốn thừa nhận, nhưng
lại không thể không nói, ngươi là một vị Điều Tửu Sư xuất sắc nhất mà ta không bao giờ tưởng tượng ra được. Ta chưa từng nhìn thấy Đỗ Tư Khang
đại nhân tiến hành pha chế rượu như thế nào, nhưng với ngươi mà nói, ta
dám khẳng định, dùng hai chữ Tửu Thần để nói về ngươi cũng không có gì
không được.
Sắc mặt của Cơ Động vẫn lạnh lùng như trước:
- Ngươi tìm ta là muốn nói với ta những lời này thôi sao?
Cơ Dạ Thương cười hắc hắc nói:
- Đương nhiên là không phải. Ta đại biểu cho công hội đến đây tìm ngươi.
Với năng lực của ngươi, nếu gia nhập Điều Tửu Sư Công Hội của chúng ta,
ít nhất cũng sẽ là Phó hội trưởng của chúng ta. Với năng lực của ngươi,
lập tức trở nên nổi tiếng trong giới Điều Tửu Sư khẳng định không có vấn đề gì. Huynh đệ, lúc trước là ta không đúng, ta chân thành xin lỗi
ngươi. Chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập phân hội của chúng ta, cho dù là
bắt ta dập đầu tạ lỗi cũng không thành vấn đề gì.
Cơ Động ngừng chạy, nhìn thẳng vào Cơ Dạ Thương:
- Thứ nhất, giữa ta và ngươi không có quan hệ gì, không được dùng hai chữ ‘chúng ta’. Thứ hai, ngươi cũng không phải là huynh đệ của ta. Ta lại
càng sẽ không gia nhập vào phân hội Trung Nguyên thành các ngươi. Muốn
cho ta gia nhập Điều Tửu Sư Công Hội cũng không phải không có khả năng.
Điều kiện chỉ có một mà thôi, đó là có ai có thể đánh bại được ta ở
phương diện pha chế rượu. Nếu không, từ nay về sau đừng đến làm phiền ta nữa.
Nói xong câu này, hắn lại xoay người lại, tiếp tục chạy tiếp.
- Cơ Động, ngươi đợi một chút.
Cơ Dạ Thương vẫn chưa từ bỏ ý định, vội vàng đuổi theo:
- Ngươi đến Thiên Can Học Viện, mục đích chính không phải là để học tập
sao? Một cái Tất Sát Kỹ, thế nào? Chỉ cần ngươi đồng ý, ta lập tức sẽ
đem phương pháp tu luyện Tất Sát Kỹ truyền lại cho ngươi. Nghe nói ngươi là Âm Dương Song Hỏa Hệ. Tất Sát Kỹ Bính Hỏa Hệ hay Đinh Hỏa Hệ, ngươi
có thể chọn thoải mái.
Cơ Động liếc mắt nhìn hắn một:
- Ta không cần.
- Tất Sát Kỹ cũng không đủ sao?
Cơ Dạ Thương sửng sốt một chút:
- Cơ Động, ngươi phải biết rằng, gia nhập vào Điều Tửu Sư Công Hội sẽ có
nhiều chỗ tốt lắm đó. Căn bản ngươi không cần làm gì cả, mỗi tháng đều
có tiền lương. Như vầy đi, ta thay mặt Phân hội trưởng làm chủ, hai cái
Tất Sát Kỹ, Bính Hỏa Hệ, Đinh Hỏa Hệ mỗi thứ một. Cái này có thể cho
ngươi ngay lập tức, chỉ cần đến khi tu vi ngươi đạt đến ba quan, lập tức có thể tu luyện. Về sau trong học viện ngươi có cần sự trợ giúp gì, ta
cũng sẽ tận lực giúp đỡ ngươi.
Cơ Động lần này đơn giản không hề để ý đến hắn, làm như không hề nghe những gì hắn nói vậy, tiếp tục chạy về phía trước.
Sắc mặt Cơ Dạ Thương rốt cuộc thay đổi:
- Cơ Động, ngươi đừng có quá kiêu ngạo, cậy tài khinh người cũng phải có chừng mực chứ.
Cơ Động ngừng lại lần thứ hai:
- Những gì ta nói sẽ không thay đổi, muốn cho ta gia nhập Điều Tửu Sư
Công Hội, cũng có thể. Kêu Đỗ Tư Khang đến đây đánh bại ta, ta gia nhập
vô điều kiện. Nếu không mà nói, đừng đến làm phiền ta. Còn nữa, trong
Thiên Can Học Viện, ta cũng không cần ngươi hỗ trợ gì. Tu luyện, là cần
phải dựa vào năng lực của mình là chính.
- Ngươi…
Bản thân Cơ Dạ Thương vốn là một người kiêu ngạo, nhưng mà Cơ Động trước mắt này rõ ràng còn kiêu ngạo hơn hắn vài phần. Lửa giận trong lòng dâng lên:
- Cơ Động, ngươi nhất định sẽ hối hận. Đắc tội ta, trong học viện ta cũng không làm gì được ngươi. Nhưng mà, ta nhất thiết phải nhắc nhở ngươi
một câu, thủ tịch Âm Dương Học Đường chúng ta, cũng là người có được
lệnh bài số một đặc biệt, Phất Thụy học trưởng, đồng thời cũng là Phân
Hội trưởng của Phân hội Trung Nguyên thành. Ngươi đến cửa khiêu chiến,
khiến cho Công Hội mất hết mặt mũi, Phất Thụy đại ca nhất định sẽ không
bỏ qua cho ngươi. Cho dù là ở trong học viện, Phất Thụy đại ca, có danh
xưng là Lôi Đế, cũng có những đặc quyền mà những đệ tử khác không có.
- Thì sao chứ?
Cơ Động lạnh lùng trả lời một câu, đơn giản không tiếp tục chạy bộ nữa, xoay người đi về phía Giáo học lâu Thổ hệ. Trên sân thể dục ngươi cứ bám theo ta, ta cũng có thể trở về phòng ta vậy.
Nghe xong những lời này của Cơ Động, Cơ Dạ Thương không khỏi ngây ngẩn cả người, ở trong lòng hắn, trong số các đệ tử, Lôi Đế Phất Thụy trong Thiên Can Học Viện chính là có địa vị cao nhất. Cho dù là những đệ tử thứ hai, thứ ba cũng tuyệt đối không dám nói chuyện như vậy. Tính tình nóng nảy của Lôi Đế, ngay cả những lão sư cũng phải kiêng kỵ vài phần. Hắn cũng là người duy nhất có can đảm dám cãi lại ban giám hiệu của học viện. Nhưng mà tên tân sinh mới nhập học, bất quá chỉ mới mười mấy cấp, còn không đến mười lăm tuổi, cũng dám xúc phạm đến tôn nghiêm của Lôi Đế
như vậy.
Nhìn theo bóng dáng Cơ Động, Cơ Dạ Thương nhịn không được nói:
- Quả nhiên là kẻ không biết trời cao đất dày! Cơ Động, xem ra ta phải khiến cho ngươi cầu xin ta mới được.
Sử dụng lệnh bài, trở lại Âm Dương Học Đường, Cơ Động lấy ra tấm bản đồ Dạ Tâm đã đưa cho hắn, nhìn qua một chút. Hắn còn chưa quen đường đi trong Âm Dương Học Đường, lúc nào cũng mang bản đồ theo trong người. Phòng ăn nằm ở phía Đông tầng một của Âm Dương Học Đường, đi ăn sớm một chút, đợi đến lúc tập hợp buổi sáng.
Khi Cơ Động đi đến phòng ăn, vừa vào đến cửa đã giật mình hoảng sợ, cũng không phải chuyện gì quan trọng, mà là số lượng người ở nơi này nhiều hơn hẳn so với hắn tưởng tượng.
Hôm qua Dạ Tâm đã từng nói, tính luôn hắn cùng với Lãnh Nguyệt, số lượng đệ tử trong Âm Dương Học Đường cũng chỉ có năm mươi người. Nhưng khi hắn bước vào phòng ăn có diện tích khoảng năm trăm thước vuông kia, đưa mắt nhìn sơ qua, đã thấy ít nhất cũng không dưới trăm người, mặc các sắc phục khác nhau. Phần lớn là hai mươi, ba mươi tuổi, cũng có những người năm mươi, sáu mươi tuổi, thậm chí là còn lớn hơn nữa.
Phía bên trái phòng ăn, một loạt các bàn dài xếp liên tiếp nhau, trên đó có ít nhất hơn ba mươi món ăn khác nhau. Phải biết rằng, đây chỉ là bữa sáng mà thôi. Thậm chí ở sát phía trong, còn có một quầy rượu rộng khoảng năm mươi thước vuông nữa. Trong đó cũng có vài người đang ngồi, không biết là uống rượu hay các thức uống khác. Nhìn về phía bàn ăn bằng đá đặt giữa phòng, đừng nói là năm mươi người, cho dù là năm trăm người, ngồi quanh cái bàn này cũng không thấy chật chội.
- Xin mời đưa ra lệnh bài.
Một âm thanh hữu khí vô lực chợt vang lên bên cạnh, Cơ Động quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ nhân trung niên khoảng bốn mươi tuôi đang nhìn mình. Móc lệnh bài đưa ra, nữ nhân kia chỉ nhìn thoáng qua, sau đó chỉ vào dãy bàn thức ăn:
- Cứ việc ăn thoải mái, nhưng đừng có lãng phí.
- Cảm ơn.
Sáu giác quan của Cơ Động mạnh hơn người bình thường nhiều, am hiểu nhất chính là quan sát. Không đợi hắn kịp nhìn xem trong phòng ăn gồm những ai, đã có hai thanh âm gọi tên hắn.
- Cơ Động.
- Cơ Động ca ca.
Lãnh Nguyệt đang toe toét cười chạy tới, tay trái cầm một quả trứng gà đã bóc sạch vỏ. Người còn lại khiến cho Cơ Động không nói nên lời, chính là kẻ đầu tóc rồi bời, y phục rách nát, nhìn qua còn tệ hơn một gã ăn mày bình thường, Chúc lão nhị.
- Cơ Động ca ca, ngươi ăn đi.
Lãnh Nguyệt đưa quả trứng gà cầm trong tay cho Cơ Động. Nhìn cặp mắt to trong veo của nàng, Cơ Động nhận quả trứng, sờ sờ đầu nàng:
- Cám ơn ngươi.
Chúc lão nhị đi tới, cười hắc hắc nói:
- Tiểu đệ đệ, ngươi mau ăn sáng đi. Sắp tới giờ tập hợp rồi. Sư phụ của ngươi cũng không tệ đâu, theo hắn tu luyện nhất định sẽ có tiền đồ.
Giọng nói của Chúc lão nhị tương đối lớn. Một tiếng ‘tiểu đệ đệ’ của hắn vừa thốt ra, toàn bộ trong phòng ăn đều có thể nghe rõ. Có mấy người lập tức ngẩng phắt đầu lên, thậm chí ngay cả đồ ăn trong tay cũng rơi xuống, há hốc miệng nhìn qua bên này.
Chúc lão nhị có chút đắc ý quay về phía Cơ Động nháy mắt một, sau đó mới quay trở về chỗ ngồi của hắn mà ăn điểm tâm. Hiển nhiên là những lời vừa rồi của hắn là cố ý la lớn. Đối với lão ngoan đồng có chút điên điên khùng khùng này, trong lòng Cơ Động không khỏi dâng lên vài phần hảo cảm, hắn chính là tạo thanh thế cho mình đây. Quan trọng hơn chính là, ngay cả Liệt Diễm cũng nói hắn có thể tin được, không cần phải phòng bị. Cơ Động tùy tiện lấy một ít thức ăn.
Lãnh Nguyệt đi theo sau lưng Cơ Động, thấp giọng nói:
- Cơ Động ca ca, sau lão già kia lại kêu ngươi là tiểu đệ đệ vậy?
Cơ Động mỉm cười, nói:
- Chúng ta vốn là huynh đệ khác họ, anh em kết nghĩa.
Lãnh Nguyệt lặng đi một chút:
- Như vậy cũng được sao? Cơ Động ca ca, ta phải trở về rồi, Dạ Tâm tỷ tỷ đang đợi ta.
Cơ Động gật đầu, đưa mắt nhìn Lãnh Nguyệt lăng xăng chạy về một góc nhỏ cạnh bàn ăn, nơi có Dạ Tâm cùng với hai nữ tử áo tím nhỏ tuổi đang ngồi ở đó. Dạ Tâm tự nhiên cũng nhìn thấy Cơ Động, trong mắt hiện lên một tia thản nhiên khác thường, gật đầu với hắn.
Cơ Động cũng gật đầu trả lễ, sau đó tùy tiện lấy một ít thức ăn, đến một góc nhỏ còn trống cạnh bàn ăn ngồi xuống. Hắn có thể cảm nhận được, cơ hồ ánh mắt mỗi người trong phòng ăn ai cũng đang chăm chú nhìn mình. Nhưng cũng không có ai nói gì.
Thức ăn của Thiên Can Học Viện so với của Ly Hỏa Học Viện tuyệt đối tốt hơn nhiều lắm. Sự tu luyện cường độ cao trong gần tám canh giờ làm cho Cơ Động sớm cảm thấy có chút uể oải, sau khi ăn điểm tâm xong, tinh thần rõ ràng khôi phục lại vài phần. Trong lòng hắn âm thầm tính toán, sau này cần phải thay đổi một chút phương thức tu luyện mới được. Cường độ tu luyện quá cao sẽ làm cho mình không thể nào khôi phục lại tinh thần để mà học tập. Sau này mỗi buổi tối đến Địa Tâm Hồ tu luyện, cần phải dành lại một canh giờ cuối cùng không luyện tập kỹ năng, mà phải tận khả năng khôi phục lại ma lực, đồng thời nghỉ ngơi một chút. Tập trung tinh thần chính là phương thức nghỉ ngơi tốt nhất.
Đại sảnh tầng một, ở ngay trung tâm tầng một của Âm Dương Học Đường, cũng chính là nơi cái cơ quan giống như thang máy đó đưa mọi người từ bên trên thẳng xuống đến tầng một. Đến nơi này, mới có thể chính thức cảm nhận được sự hùng vĩ của kiến trúc trong lòng đất của Âm Dương Học Đường. Đại sảnh tầng một cao chừng hơn mười thước, thậm chí có thể nói đây là một sân vận động loại nhỏ, rộng khoảng trăm thước vuông. Trong đại sảnh cực kỳ trống trải, chỉ có vách tường xung quanh có điêu khắc biểu tượng của mười hệ Âm Dương Ma Sư mà thôi.
Khi Cơ Động đến đây, một số người đã tụ tập tụm năm tụm ba ở nơi này. Thế nhưng có rất ít người nói chuyện với nhau, phần lớn là hai người làm thành một tổ. Cơ Động phát hiện, mỗi một tổ hai người này, cơ hồ là một người lớn tuổi một chút, cùng với một người nhỏ tuổi một chút. Xem ra nơi đây quả thật là dạy học theo phương thức một dạy một. Có bao nhiêu đệ tử, thì có bấy nhiêu vị sư phụ.
- Ngươi là Cơ Động hả?
Đúng lúc này, một âm thanh vang vọng như sấm rền chợt phát ra ngay sau lưng Cơ Động.
Thanh âm này vang lên bất thình lình, cho nên Cơ Động cũng không kịp chuẩn bị gì, lại càng thêm hoảng hốt. Đột nhiên quay đầu lại, nhất thời nhìn thấy một lão giả mặc trường bào màu đỏ rực, tóc bạc trắng, lông mi đỏ. Mái tóc bạc buộc chỉnh tề phía sau đầu, cặp mắt đen láy phát ra quang mang, khuôn mặt phong cách già nua, nhưng lại không có một nếp nhăn, vì vậy cũng không thể nào nhìn ra được tuổi tác thực tế của hắn. Điều làm cho Cơ Động giật mình chính là, trên người lão giả này, hắn không hề cảm nhận được một tia ma lực ba động nào, thậm chí cũng không cảm nhận được một tia khí tức của loài người nữa. Đó cũng là nguyên nhân vì sao mà giác quan của hắn nhạy cảm như vậy mà cũng không phát hiện ra lão giả đã tới gần hắn. Không biết tại sao, nhìn hắn, Cơ Động cảm giác hơi có chút quen mắt.
- Ngài là…?
Cơ Động nghi hoặc hỏi.
- Từ nay về sau, ta là sư phụ phụ trách của ngươi tại Thiên Can Học Viện. Ta tên là Chúc Dung.