Âm Dương Miện

Lục Quan Thiên Sĩ Truy Sát(Toàn)


trước sau



Đối mặt với sư phụ truy hỏi, Phất Thụy làm ra vẻ mặt như bất đắc dĩ:

- Sư phụ, ta cũng cảm thấy kỳ quái, các ngươi vì sao lại cứ mãi đuổi theo sau lưng ta. Ta cũng đang đi tìm Tiểu sư đệ mà!

Chúc Dung hơi sửng sốt một chút, khẽ xoay người, đã quay lưng về phía những người khác, trong mắt toát ra thần sắc nghi hoặc. Chỉ là sắc mặt Phất Thụy cũng hoàn toàn không đổi, hoàn toàn thản nhiên, phảng phất giống như là hắn thật sự không biết Cơ Động đã đi đâu vậy.

Thủy Đổng Sự, lúc này đang âm thầm đứng sau lưng Cơ Minh Tuyên viện trưởng, đột nhiên trầm giọng nói:

- Phất Thụy, ngươi đừng có giả vờ, có ngươi đã nhìn thấy ngươi mang theo Cơ Động bay ra khỏi Học Viện. Cơ Động trong lúc khiêu chiến đã giết chết Dật Phong, chuyện này quan hệ trọng đại, nếu như ngươi còn cố bao che cho hắn, sẽ chịu sự trừng phạt của Học Viện.

Chúc Dung đột nhiên quay lại, căm tức nhìn Thủy Đổng Sự:

- Thủy lão quỷ, ngươi có ý tứ gì? Trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, còn chưa thể nói ai đúng ai sai.

- Các ngươi đều câm mồm hết.

Cơ Minh Tuyên giận dữ quát một tiếng, hai đạo quang điện lạnh băng từ trong mắt lóe ra, nhìn về phía Phất Thụy:

- Cơ Động rốt cuộc là đang ở đâu? Phất Thụy, ngươi là đương sự, ngươi mau nói cho ta biết, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Muốn truy cứu Phất Thụy cũng không phải là một chuyện đơn giản như Thủy Đổng Sự đã nói, thân là thủ tịch của Âm Dương Học Đường, Phất Thụy từng lập được không ít công lao hãn mã trong hai lần gia nhập đại chiến trên Thánh Tà Chiến Trường. Cho dù bản thân Cơ minh Tuyên là Viện trưởng của Thiên Can Học Viện, dưới tình huống không có chứng cứ chính xác cũng không thể dễ dàng đụng đến hắn được. Huống chi, kẻ đánh chết Cơ Dật Phong cũng không phải là Phất Thụy. Lúc này hắn cũng chỉ có cách là kiềm nén lửa giận mà thôi.

Phất Thụy bất đắc dĩ cười khổ, nói:

- Viện trưởng, thẳng thắn mà nói, bất luận là ta hay là bất cứ đệ tử nào của Âm Dương Học Đường chúng ta, chỉ sợ cũng không có ai có thể kể lại được tình huống chính xác lúc ấy. Cơ Động là một gã Điều Tửu Sư xuất sắc, ngay lúc hắn điều chế cho bạn gái hắn một ly rượu, Cơ Dật Phong lại không có lý do gì mà ra ta đánh tan bình pha chế rượu của hắn. Do đó mới khiến cho Cơ Động khiêu chiến với hắn. Bốn mươi chín hào đặc biệt lại đi khiêu chiến Số hai đặc biệt. Theo như bọn ta đánh giá, cái này căn bản không phải là một trận chiến đấu công bằng. Vì bảo vệ cho sư đệ ta, thậm chí lúc đó ta còn uy hiếp Dật Phong, bảo hắn không được quá nặng tay. Nhưng ai mà ngờ được, sau khi bọn họ thương lượng xong phương thức chiến đấu, Cơ Động chỉ phát ra một lần công kích duy nhất về phía Dật Phong, liền làm cho hắn té xuống khỏi sân thượng của Thổ Hệ Giáo Học Lâu, bị thương nặng không thể cứu chữa được nữa. Lúc ấy Dật Phong cũng đã có ý đề phòng, cũng đã thi triển ra ma kỹ phòng ngự cực mạnh của mình, Kim Cương Cự Thuẫn để phòng ngự. Cơ Động bất quá chỉ mới đột phá được cấp bậc ba quan, đối mặt với một gã Thổ Hệ Ma Sư năm mươi chín cấp, có thể phát ra một kích tất sát, ai có thể tưởng tượng được chuyện này cơ chứ? Lúc ấy mọi người chúng ta đều đờ đẫn cả người. Ta lập tức phóng thẳng xuống đất, kiểm tra cẩn thận tình huống sống chết của Dật Phong. Đến khi ta trở lại sân thượng, Cơ Động đã biến mất. Ta lập tức triệu hồi Lôi Đình để truy tìm hắn. Nhưng tìm cả mấy vòng cũng không phát hiện ra được tông tích của hắn.

Nghe xong những lời Phất Thụy nói, sắc mặt Cơ Minh Tuyên lại càng thêm âm trầm hơn, ánh mắt hướng sang phía Chúc Dung:

- Chúc Huynh, ngươi thật sự dạy ra được một đồ đệ tốt a! Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa, ba quan có thể thi triển ra được Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa. Ngươi hình như còn thiếu ta một lời giải thích đó.

Sắc mặt Chúc Dung đờ đẫn:

- Từ sau khi Cơ Động tiến vào Âm Dương Học Đường, tuy rằng ta mang tiếng là sư phụ, nhưng cũng đã kịp dạy cho hắn cái gì đâu. Ma kỹ mà hắn sử dụng cũng không phải là ta dạy cho. Về phần hắn học được những kỹ năng đó ở đâu ngay cả ta cũng không biết. Các ngươi tin cũng được, không tin cũng được, ta không thẹn với lương tâm. Đúng vậy, ta biết là Cơ Động có năng lực thi triển ra Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa, hơn nữa, ta có thể thẳn thắn nói cho các ngươi biết, hắn có được Song Hỏa Hệ, đều là Cực Hạn Song Hỏa, hắn còn có thể thi triển ra Đinh Tỵ Minh Âm Linh Hỏa nữa. Chiêu Dung đã đem chuyện này báo lại cho sư phụ ta, sư phụ ta định tự mình dạy cho Cơ Động, cho nên ta mới không có truyền thụ cho hắn cái gì. Đây là tất cả những gì ta có thể nói ra. Cái chết của Dật Phong ta cũng rất ngoài ý muốn, cũng thật sự đáng tiếc. Nhưng mà mọi chuyện lại là do hắn gây sự trước. Bốn mươi chín hào đặc biệt khiêu chiến với số hai đặc biệt, hơn nữa còn đánh chết đối thủ, kết quả này ai cũng không nghĩ ra được. Việc quan trọng hiện tại là tìm ra Cơ Động. Nếu như ta nhớ không lầm, thì việc đệ tử Âm Dương Học Đường trong lúc khiêu chiến mà ngộ sát đối thủ, dựa theo quy định của Học Viện, nhiều nhất cũng chỉ bị phạt bế quan diện bích một năm mà thôi.

Thủy Đổng sự hừ lạnh một tiếng:

- Ngộ sát? Ta thấy gọi là mưu sát thì đúng hơn.

Chúc Dung lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái:

- Những lời này đợi đến lúc sư phụ ta, Âm Triêu Dương Miện hạ đến mà ngươi còn dám nói, ta bội phục ngươi. Nếu lúc đó ngươi không dám, xin mời im mồm lại đi.

- Ngươi…

Thủy Đổng sự biến sắc, chỉ là cũng không nói thêm gì nữa.

Sắc mặt Cơ Minh Tuyên vẫn không gì thay đổi:

- Chúc huynh, ngươi hẳn là cũng biết, Trung Thổ Đế Quốc vốn là nhất mạch truyền thừa, Cơ Dật Phong là con cháu duy nhất của hoàng thất.

Chúc Dung khẽ vuốt cằm:

- Viện trưởng, người chết rồi không thể sống lại, tâm tình của ngài ta có thể hiểu được, xin hãy nén bi thương. Nếu bắt được Cơ Động, ta nhất định sẽ nghiêm trị. Phất Thụy, ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi tìm sư đệ của ngươi, đem nó về đây chịu sự trừng phạt của ta.

- Vâng, sư phụ, ta sẽ lập tức đi ngay bây giờ.

Phất Thụy trước giờ vẫn biết vị sư phụ của mình rất đáng nể, nhưng hắn không nghĩ tới sư phụ của mình đối mặt với Cơ Minh Tuyên Viện trưởng cùng với các vị Đổng sự, thế nhưng lại có thể dễ dàng đem bọn hắn trở về. Mà có sự tồn tại của danh tiếng Âm Triêu Dương, Âm Chiêu Dung hai vị Miện hạ ở đây, cho dù là Cơ Minh Tuyên có phẫn nộ đến mức nào cũng không dám làm gì cả.

Cơ Minh Tuyên sở dĩ không có phát tác, nguyên nhân cũng không chỉ bởi vì sự uy hiếp của Chúc Dung, còn một nguyên nhân khác, quan trọng hơn nữa chính là vì hắn đã biết được mọi chuyện. Ngay sau khi hắn hay được tin dữ Cơ Dật Phong bị đánh chết, hắn và các Đổng sự đầu tiên đã tiến hành điều tra các đệ tử trong Âm Dương Học Đường, mọi chuyện so với những gì Phất Thụy nói cũng không khác bao nhiêu. Tất cả mọi người không ai cho rằng Cơ Động đã sai cả, mọi chuyện đúng là do Cơ Dật Phong gây sự trước.

Chúc Dung đem chuyện này quy kết là do khiêu chiến không thể dừng tay kịp nên ngộ sát, thậm chí còn có vẻ nói nhẹ đi rất nhiều rồi. Bản thân Cơ Dật Phong có thân phận là nhân vật đứng thứ hai trong Âm Dương Học Đường, lại đi khi dễ một tiểu tử xếp vị trí thứ bốn mươi chín, ngay cả chuyện này nói ra, Cơ Minh Tuyên đã cảm thấy sỉ nhục rồi, lại còn bị một kích tất sát nữa. Hiện tại hắn còn biết nói gì nữa đây? Hắn chỉ có hy vọng, người của mình và người của hoàng thất có thể tìm được Cơ Động trước, ra tay đoạt lấy. Có như vậy hắn mới có cơ hội báo thù cho cháu cố của mình. Ở trong lòng hắn, càng nhiều hơn cả là cảm giác hối hận. Nguyên nhân chính yếu là do Cơ Dật Phong là cháu đích truyền duy nhất của hắn, bình thường trong Thiên Can Học Viện, hắn được mọi người nuông chiều, sủng nịnh, mới khiến cho hắn sinh ra tâm lý kiêu căng tự cao tự đại. Đương nhiên, chính do sự tự cao tự đại này của hắn, nên mới mãi bị Lôi Đế Phất Thụy áp chế ở vị trí thứ hai trong Âm Dương Học Đường lâu nay mà Cơ Minh Tuyên cũng không ra tay can thiệp gì

Mở miệng hít một hơi dài, Cơ Động chậm rãi mở hai mắt, quang mang trong mắt lại lóe sáng. Ước chừng khoảng hơn một canh giờ, ma lực trong cơ thể hắn mới có thể coi như là cơ bản khôi phục. Tố chất thân thể đã trải qua Long Huyết Tẩm Thể lại bày ra khả năng sinh mệnh lực cường đại. Dưới tình huống cạn kiệt ma lực như vậy, cùng với việc ma lực khôi phục, thân thể hắn cũng cơ bản được điều chỉnh lại.

Thực lực tuy đã khôi phục, nhưng trong lòng hắn cũng còn chút mờ mịt, sắp tới mình nên đi đâu đây? Từ khi sống lại ở thế giới này, trong thời gian bốn năm gần đây, từ khi hắn được Dương Bỉnh Thiên đem về, mỗi ngày chỉ biết điên cuồng tu luyện mà thôi. Cuộc sống đơn giản mà có chút buồn tẻ đã trở thành thói quen của hắn. Những nơi hắn từng đi qua cũng chỉ có Học Viện và Địa Tâm Hồ. Mà thời khắc này đây, Học Viện không thể trở về, Liệt Diễm lại đã tiến hành bế quan luyện công, Địa Tâm Hồ cũng không thể đến được. Hiện tại mình nên đi đâu đây?

Mặc kệ, cứ rời khỏi nơi này trước rồi tính sau. Đọc vạn quyển sách
không bằng đi ngàn dặm đường. Bản thân mình cũng chưa từng có dịp đi du lãm thế giới mới này, thôi thì bây giờ cứ đi du lịch vòng quanh trên Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục một chuyến. Bằng vào thực lực ba quan cực hạn song hỏa hiện tại, cũng có năng lực tự bảo vệ cho mình. Vừa đi vừa tiến hành tu luyện, đợi đến khi Liệt Diễm kết thúc bế quan, mình có thể đến Địa Tâm Hồ ở với nàng ta.

Đứng lên, dùng sức duỗi mạnh thân thể một chút. Lúc này trời đã về khuya, mặt trăng đã lên cao, không gian cũng sáng sủa hơn một chút. Cơ Động quyết định, trước tiên cứ đi sâu vào Địa Linh Sơn, dù sao nơi này mình cũng từng đi qua hai lần, đường xá cũng quen thuộc nhiều. Vạn nhất nếu gặp phải người của học viện, hoặc là người của Trung Thổ Đế Quốc truy đuổi, ít nhất cũng có thể dễ dàng lợi dụng được phần đông ma thú trong Địa Linh Sơn mà đào tẩu. Bất quá, hắn cũng không định sẽ đến quấy rầy Chu Tước. Tiếp tục đi xuyên qua Địa Linh Sơn, tiến về phía Đông. Tuy rằng Cơ Động không biết đường có xa lắm không, nhưng mà cứ đi mãi về phía Đông, chắc chắn là có thể đi đến được Đông Mộc Đế Quốc. Nơi đó cứ là nơi đầu tiên mình du lịch thiên hạ vậy.

Lúc này, thân thể hắn gần như trần trụi, làn da được ánh trăng chiếu rọi, toát ra vầng sáng màu trắng nhàn nhạt. Đang lúc Cơ Động định lấy trong Chu Tước Thủ Trạc một bộ quần áo để mặc, đột nhiên bên tai hắn chợt vang lên một thanh âm của một trung niên nhân:

- Hóa ra là ở nơi này, cuối cùng cũng tìm được ngươi.

Trong lòng Cơ Động chợt trầm xuống, nhưng cũng rất nhanh làm ra phản ứng, thân thể chợt bổ nhào sang bên cạnh. Ma lực nháy mắt phóng thích, vàng kim và đen, Cực Hạn Song Hỏa phát ra, hóa thành một đoàn Cực Hạn Song Hỏa hộ thể chói mắt mà cường hãn.

- Ý…

Thanh âm trung niên nhân kia kinh ngạc kêu nhẹ một tiếng, đợi đến khi Cơ Động từ trên mặt đất đứng thẳng lên, đã có mấy lùm cây lớn bên cạnh hắn bị Cực Hạn Song Hỏa do hắn phát ra đốt cháy thành tro tàn.

Bên trái là màu đen, bên phải là màu vàng, Song Sắc Hỏa Diễm hừng hực thiêu đốt giữa màu không gian tối đen. Khí tức thần thánh và âm trầm, hai loại cảm giác hoàn toàn tương phản đồng thời xuất hiện trên thân thể một người, làm cho người khác có một cảm giác tương phản mãnh liệt.

Năm đạo thân ảnh, lặng yên không một tiếng động đã xuất hiện trong rừng cây. Bốn người trong đó chia ra đứng ở bốn góc, người cuối cùng thì đứng ngay trước Cơ Động khoảng hơn năm thước, lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn.

Bốn người chung quanh đều mặc khải giáp nhẹ màu bạc, bộ dáng nhìn qua khoảng hơn ba mươi tuổi, khí thế trầm ổn, sát khí lành lạnh phát ra làm cho không khí cũng như cô đọng lại. Mỗi người chia ra đứng ở một góc, giống như là hoàn toàn thủ hộ ở phương đó vậy, làm người ta có cảm giác giống như là không thể đột phá ra được. Càng làm cho người ta cảm thấy khủng bố hơn chính là ánh mắt của đám người đó. Ánh mắt của mỗi người đều không hề toát ra nửa phần cảm xúc ba động. Bốn người, tám luồng ánh mắt hoàn toàn tập trung trên người của Cơ Động, giống như là đang nhìn một người chết vậy.

Người đứng gần Cơ Động nhất, bản thân cũng không có mặc áo giáp, càng không có vũ khí gì. Trên người mặc một bộ trường bào màu vàng, bao phủ toàn cơ thể, hai tay chắp sau lưng, nhìn Cơ Động, trong mắt toát ra quang mang suy ngẫm.

- Ngươi chính là Cơ Động phải không?

Trung niên nhân mở miệng hỏi.

Cơ Động sau một thoáng kinh ngạc ngắn ngủi đã rất nhanh ổn định lại tinh thần. Hắn biết, hôm nay chỉ sợ đã gặp phải rắc rối to, chính mình đúng là vẫn chậm một bước. Nhưng mà, bảo hắn phải thúc thủ chịu trói cũng là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

Trung niên nhân nói:

- Ta tên là Hoàng Lê Minh, Thống lĩnh Cấm vệ quân của Trung Thổ Đế Quốc, nói như vậy chắc ngươi cũng biết chúng ta vì sao mà đến rồi chứ? Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa, Đinh Tỵ Minh Âm Linh Hỏa, tu vi ba quan, hiện tại mười lăm tuổi. Ta không thể không nói, ngươi là một thiên tài, thậm chí theo như ta biết qua, ngươi tuyệt đối là thiên tài trước giờ chưa từng có. Cho dù là thủ tịch của Âm Dương Học Đường các ngươi, Lôi Đế Phất Thụy, ở tuổi này của ngươi, cũng không có được thực lực như ngươi bây giờ. Mặc dù là ta vẫn như trước vẫn không hiểu nổi ngươi có thể dựa vào cái gì để đánh chết được Hoàng thái tôn điện hạ, nhưng mà thực lực của ngươi quả thật làm cho người ta phải giật mình. Đáng tiếc, cho dù thiên phú có tốt đến thế nào, mà lại chết non như vậy thì cũng không có bất cứ ý nghĩa gì. Ta chỉ tiếc cho một thân ma lực Song Hệ Thuộc Tính của ngươi mà thôi.

Cơ Động lạnh lùng nhìn hắn:

- Ngươi nói xong chưa?

Hoàng Lê Minh cười nhạt:

- Thế nào, ngươi còn định sẽ phản kháng hay sao?

Cơ Động chỉ đơn giản nhíu mày một chút, hắn cũng cười, nụ cười thật nhẹ nhàng, hàm răng trắng noãn dưới sự chiếu rọi của Song Sắc Hỏa Diễm càng lộ ra vài phần quyết liệt. Trong mắt choáng đầy sự cao ngạo vô tận:

- Các ngươi tìm được ta, chỉ có hai kết quả mà thôi, thứ nhất, các người đều bị ta giết hết ở đây, thứ hai, các ngươi sẽ mang thi thể của ta về. Tiến lên đi.

Oang— Cực Hạn Song Hỏa lại kịch liệt thiêu đốt lên, từ trên hai bao tay Nhật Nguyệt Song Huy của Cơ Động bốc lên hai đạo hỏa diễm cao hơn một thước. Thuộc tính áp chế của Cực Hạn Song Hỏa hoàn toàn bày ra, khí tức nóng bỏng dâng trào của Chí Dương Chi Hỏa và khí tức Âm Lãnh Thâm Thúy của Chí Âm Chi Hỏa cùng với tín niệm mãnh liệt, sự cao ngạo cố chấp của Cơ Động dung hợp thành một thể.

Hoàng Lê Minh tán thưởng nói:

- Quả nhiên không hỗ là đệ tử của Âm Dương Học Đường chúng ta. Đối mặt với cường địch cũng không hề run sợ, ngược lại càng bộc phát ra sức chiến đấu mãnh liệt hơn. Đáng tiếc, hiện tại mọi chuyện đều vô dụng. Cực Hạn Song Hỏa dù cho có cường thịnh đến mức nào đi nữa, ngươi cũng không vượt qua được khả năng thực chiến của bọn họ. Thật ra, ta cũng không thể nào thích được tính cách của Hoàng Thái Tôn điện hạ. Tính cách của hắn cùng với ma lực của bản thân hoàn toàn trái ngược nhau. Thổ Hệ vốn có tính cách nhân hậu, nhưng hắn lại quá tự cao tự đại, không phù hợp chút nào. Nhưng mà vương lệnh không thể không nghe. Ta vẫn phải dẫn ngươi trở về. Không cần thử chống cự, ta có thể nói thẳng cho ngươi biết, trước khi Lôi Đế Phất Thụy gia nhập Âm Dương Học Đường, ta chính là thủ tịch của Âm Dương Học Đường.

Vừa nói xong, một đoàn Hỏa diễm lóa mắt chợt bộc phát ra trên người Hoàng Lê Minh, đó là Bính Hỏa có màu xích hồng. Vị thống lĩnh Cấm vệ quân của Trung Thổ Đế Quốc này không ngờ cũng không phải là Thổ Hệ, mà giống như Cơ Động vậy, cũng là Hỏa hệ. Quan trọng hơn chính là, trên đỉnh đầu của hắn, Cơ Động có thể rõ ràng thấy được, trên cái Dương Miện màu trắng, sáu cái Miện Phong đang lóng lánh dấu ấn của Hỏa diễm màu xích hồng. Phía dưới Miện Hoàn là ba khỏa Miện Tinh màu đỏ sáng loáng.

Sáu mươi sáu cấp Bính Hỏa Thiên Sĩ. Không thể nghi ngờ, vị trung niên nhân hơn năm mươi tuổi này mặc dù đã từng là thủ tịch của Âm Dương Học Đường, thế nhưng về mặt thiên phú, hắn kém hơn Lôi Đế Phất Thụy rất nhiều. Phất Thụy hiện tại cũng đã có thực lực sáu mươi chín cấp, hơn nữa chỉ mới có hai mươi chín cấp mà thôi. Nhưng mà, sáu mươi sáu cấp Thiên Sĩ, trong giới Âm Dương Ma Sư cũng đã là nhất lưu cường giả rồi. Sáu quan vốn là một cửa ải quan trọng trong quá trình tu luyện của Âm Dương Ma Sư. Rất nhiều người cả đời cũng không thể đột phá được cấp bậc này, mà một khi đột phá được sáu quan, chẳng những thực lực sẽ tăng vọt về chất, đồng thời cũng sẽ giống như Phất Thụy vậy, có được Ma thú tọa kỵ của chính mình. Vị thống lãnh Cấm vệ quân Hoàng Lê Minh trước mắt này bất luận là thực lực hay là kinh nghiệm thực chiến đều hơn xa Cơ Dật Phong.

Tuy rằng Bính hỏa trên người Hoàng Lê Minh cũng bị Cực Hạn Song Hỏa của Cơ Động áp chế về mặt thuộc tính, nhưng mà sự chênh lệch về cấp bậc, về ma lực cũng đồng thời gây ra cho Cơ Động cảm giác áp lực cực lớn.

P/s: Sẽ gộp thành 1 chương


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện