Lúc này bên kia phía anh, Lưu Viễn Minh
"Reng!Reng"
Anh đang nằm ngủ ngon lành không hay biết gì cả, ngồi dậy lấy tay với vào điện thoại rồi alo mà không nhìn kĩ số
"Alo?" Anh nói giọng mơ màng.
"Tôi là bác sĩ Mã Kì Nhiên, Lâm Hạ Yên đang nằm ở trong bệnh viện XXX. Hiện giờ cô ấy đang rất cần người chăm sóc, anh mau tới đây." Giọng nói uy nghiêm kéo anh về từ trong giấc ngủ còn mơ màng. Mã Kì Nhiên, đây không phải là bác sĩ rất là nổi tiếng sao? Sao lại gọi cho anh chứ.
"Tútttt"
Bên kia không hiểu sao nói xong rồi vội vàng tắt máy. Anh nhìn điện thoại mình cầm trên tay, mới sực nhớ lại.
Anh vội đứng lên thay quần áo rồi tới bệnh viện tìm cô ngay và luôn.
"Cạch"
Cánh cửa mở toang ra, bên trong là hình ảnh cô gái bé nhỏ của anh không ngừng co ro trong lòng người nam nhân khác. Anh không tức giận, vì anh biết cô đang sợ hãi nên mới như vậy mà thôi.
Anh tiến lại gần, bác sĩ thấy anh thì vui vui mừng mừng. Nói với anh:
"Tôi không hiểu lý do vì sao cô ấy cứ khóc mãi? Có lẽ là cô ấy sợ chăng, bệnh này lạ lắm đấy." Kì Nhiên nói ra nghi hoặc trong lòng mình với anh.
"Yên? Em không sao chứ, Yên!" Anh không trả lời Kì Nhiên mà ngồi kế bên cô, nhẹ giọng hỏi
Hạ Yên nghe được tiếng anh thì vui mừng, ôm chặt lấy anh không buông. Mà nước mắt cũng không ngừng rơi, miệng lẩm bẩm:
"Minh...Minh em...em sợ...lắm" Cô chợt nhớ tới cơn ác mộng khủng khiếp ấy thì nước mắt không tự chủ được rơi nhiều hơn.
"Không sợ, có anh đây rồi. Em
đừng sợ." Anh nhìn người con gái run rẩy phía dưới thì anh không ngừng đau lòng.
"Minh...em không muốn ở đây" Mùi thuốc nồng nặc thêm cái lạnh lẽo xuất phát từ trong máy lạnh khiến cô chịu không nổi muốn chạy đi.
Anh không nói gì, lẳng lặng nhìn cô rồi quay sang nhìn bác sĩ hỏi:
"Cô ấy có thể xuất viện được rồi chứ?"
"Không sao, cô ấy chỉ là thiếu máu và hoảng sợ quá nên ngất đi thôi. Giờ có thể đi." Anh(Kì Nhiên) nói với giọng muốn đuổi cô đi mau thật là mau.
Anh(Viễn Minh) dìu cô đứng dậy, dắt cô ra ngoài.
Khi lên xe, cô có lẽ đã mệt mỏi quá mà ngủ đi. Trên mặt không giấu vẻ tiều tụy, khó khăn như không thở nổi. Tay chân quơ qua loạn xạ.
Nhận ra điểm bất thường, anh lay lay kéo cô từ giấc mộng về hiện thực. Còn cô, trong giấc mơ nhìn thấy mình bị một người đàn ông trông có vẻ đẹp trai dị thường không ngừng cưỡng ép mình làm chuyện nam nữ với hắn.
Được anh lay dậy, cô thở phì phò nhìn xung quanh. Ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, tội nghiệp. Anh nhìn cô, quan tâm hỏi:
"Em không sao chứ?, Yên"
"Em...không...sao." Cô đáp lại với giọng nói lấp bấp
Anh nhìn cô không nói gì, tiếp tục chở cô đi về.