Đệ nhị thập bát thoại
1
Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.
Nay kỵ say bí tỉ.
- --------------------------------------------
Dạo gần đây Yêu Hồ sống rất thoải mái, cả người như được đắm trong gió xuân, gặp ai cũng chào hỏi, lấp đầy xa cách mấy trăm năm qua với các tộc nhân khác, ở trong tộc cũng coi như là một hồ ly ai gặp cũng thích hoa gặp hoa nở
Có đồng tộc lớn gan trêu ghẹo y, hỏi có phải gần đây gặp chuyện gì tốt không
Y chỉ vờ cao thâm, cười mà không nói
Sau đó có đồng tộc nhìn thấy Yêu Hồ thường tới phố hoa Cát Nguyên* chơi, không khỏi cười cợt, hóa ra là tên phong lưu này sa vào ôn nhu hương của nữ nhân. Sau đó cũng không hỏi thêm nữa, mỗi lần chỉ dùng ánh mắt vô cùng mập mờ nhìn tiểu hồ ly.
(Cát Nguyên: Tiếng Nhật là よしわら (Yoshiwara), là phố đèn đỏ nổi tiếng nhất Nhật Bản thời xưa xưa, tụ tập những chỗ chơi bời, kỹ viện v.v...)
Tam Vỹ Hồ từng muốn hỏi y rồi lại thôi, nhìn vẻ mặt sầu lo của chị cả, tiểu hồ ly thoải mái thừa nhận --- đúng là mỗi ngày y đều tới Cát Nguyên chơi đó
Yêu Hồ vốn đã toát ra mị ý từ trong xương, bây giờ cười lên, đuôi mắt đỏ tươi mang theo sáu phần yêu nghiệt, ba phần quyến rũ, trong tuyệt sắc lại mang theo chút tao nhã, thành một vẻ đẹp vô cùng mê người, khiến người thấy mà mất hồn, không thấy lại khó chịu. Dáng vẻ họa thủy thế này, cũng không biết gieo vạ cho bao nhiêu thiếu nữ ngây thơ mới đủ đây.
Thấy Tam Vỹ Hồ nhìn mình, y cười nói: "Chị cả, tiểu sinh tới sương phòng của Cát Nguyên hoa khôi"
Nhưng Tam Vỹ Hồ cũng không phải mấy tiểu cô nương khác, tính tình đệ đệ nhà mình thế nào so với người khác nàng còn rõ hơn, ngón tay nhỏ dài sơn đỏ chọt chọt lên khuôn mặt gây họa của y, cười lạnh nói: "Những chuyện khác không quan trọng, nhưng cắn vỡ răng tự mình nuốt thì chỉ có bản thân phải chịu đau thôi"
Yêu Hồ cười cười cợt nhả, chắp tay nói: "Tiểu sinh sớm đã lĩnh hội rồi"
Dứt lời, vừa thu quạt, hai tay vắt chéo sau lưng, vừa hát khẽ rời đi
2
Y tới Cát Nguyên rất thường xuyên, vẻ ngoài lại ưa nhìn, du nữ* khắp con phố đều biết y, oanh oanh yến yến tới chào hỏi náo nhiệt hơn cả hoa khôi dạo phố
(Du nữ: Hay còn gọi là kỹ nữ chung chung thời xưa, du nữ cấp cao thì gọi là hoa khôi)
Vào trong lầu, lại được một gã sai vặt đưa vào trong phòng. Bên trong có một mỹ nhân đang ngồi trên chiếu tatami, da thịt như tuyết, môi tựa anh đào, đang trang điểm trước gương, tóc đen quấn thành một kiểu hợp thời cài châu ngọc, hoa phục mặc lỏng lẻo trên người, bộ ngực nửa lộ.
Nữ tử nhìn qua gương thấy người tới, che miệng cười, cũng không nói gì, mỉm cười nhìn Yêu Hồ lại gần nhận lấy hộp son, dùng chu sa điểm mi tâm cho nàng
- Đây là hoa mai năm ngoái nghiền ra, màu sắc nhìn thật đẹp
Tay cô gái chạm vào chu sa nhẹ giọng nói, hai người trở về bàn nhỏ ngồi vào chỗ của mình, hoa khôi đang muốn rót rượu, Yêu Hồ lại xua tay, như làm ảo thuật biến ra hai xâu mứt quả từ tay áo, đưa một xâu cho nữ tử.
Hoa khôi cũng không làm giá, nhận lấy mứt quả ăn, miệng còn không quên oán giận nói: "Nếu vì vậy mà thiếp tăng cân..."
- Thế ngươi phun ra đi - Yêu Hồ liếc mắt nhìn nàng
Hoa khôi hờn dỗi, thân thể hơi nghiêng về trước, tuyết trắng dưới lớp gấm vóc cuộn trào, như hận không thể thoát khỏi lớp vải bó buộc: "Lúc này nên nói mập thì cứ mập, ngươi sẽ nuôi thiếp mới đúng"
Yêu Hồ cong khóe miệng, đưa tay chỉnh chu lại y phục cho nữ tử: "Thái phu* hẳn là cũng không mong lời đó được phát ra từ miệng của tiểu sinh mới phải"
(Thái phu: Từ xưng hô của hoa khôi cấp bậc cao nhất)
Hai mắt nhìn nhau, đều là trong lời nói có ẩn ý, ngầm hiểu lẫn nhau.
Nữ tử dỡ bỏ ngụy trang, sai người đóng chặt cửa nẻo, tháo xuống châu ngọc trên đầu, than thở:
- Công tử như vậy, có vẻ thiếp rất không chuyên nghiệp
Yêu Hồ cười nói: "Làm hoa khôi nhiều năm như vậy, sao có thể không chuyên nghiệp?"
Hoa khôi trầm mặc một lát, ý cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất, thay bằng vẻ thê oán tràn đầy: "Nếu thật là chuyên nghiệp, sẽ không thích phải khách nhân của mình rồi"
Phải biết rằng, những người như các nàng thích phải khách nhân cũng chẳng có kết cục tốt
- Người nọ nói thế nào? - Yêu Hồ nhằn hạt sơn trà trong miệng ra, nhướn mày hỏi
- Hắn... Hắn còn có thể nói như thế nào? - Hoa khôi bất đắc dĩ thở dài - Hắn nói cha mẹ hắn không đồng ý, còn tìm cho hắn một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối
Yêu Hồ gật đầu, ý bảo nàng tiếp tục nói
- Cái suy nghĩ chết tiệt kia... rõ ràng như vậy, vậy mà còn khuyên thiếp tin hắn - Hoa khôi rót cho mình một chén rượu, uống một hơi cạn sạch - Nhưng hỏi hắn có cách gì, hắn cũng chẳng có tính toán gì, chỉ bảo thiếp chờ hắn. Bấm tay tính tính, thiếp đã chờ hơn nửa tháng ở đây rồi
Yêu Hồ bật cười một tiếng, cũng rót cho mình một chén: "Còn chưa trải qua củi gạo dầu muối, năm tháng vụn vặt, trong lòng cũng có vài phần tình ý mà ngay cả một giấc mộng đẹp cũng không nguyện ban cho ngươi."
"Ái nhân của ngươi, đúng là hào phóng thật"
3
Không nhớ uống hết bao nhiêu, rượu mạnh thiêu đốt cổ họng, khiến người càng uống càng không muốn dừng lại, hai người vô cùng ăn ý, tối nay đều mong tìm say
Trang điểm tinh xảo trên mặt hoa khôi đã phai gần hết, chỉ có nốt chu sa giữa mi tâm vẫn đỏ tươi yêu dã, nàng gục trên bàn, ngắc ngứ nói: "Thiếp muốn đi tìm hắn"
- Thiếp... ta mấy năm qua, giữ lại hết toàn bộ tiền khách nhân ban cho. Số tiền này, đủ để ta chuộc thân, cũng đủ để chúng ta tìm một nơi ở, mặc dù kèm hơn gia đại nghiệp đại nhà hắn, nhưng ít ra đủ để chúng ta sống một cuộc sống bình thường
"Ta không cầu gì cao sang, không cầu hắn nuôi gia đình, không cầu hắn phải hứa hẹn cái gì mà sinh tử ly hợp*. Chỉ cần sau khi hắn thấy ta chuộc thân vì hắn mà cười với ta một cái, vậy là đủ rồi"
(Sinh tử ly hợp: Mang nghĩa Sống chết có nhau. Trích từ Kích Cổ trong tập Bội Phong của Kinh thi. Nguyên bản cả câu là: "Sống chết có nhau, cùng người thề ước. Nắm lấy tay người, Cùng nhau đầu bạc")
Ánh mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng, khóe miệng mang theo ý cười, nhưng ngón tay lại giống như vô cùng bất an mà không ngừng vân vê châu ngọc trên bàn: "Ngươi nói xem, ta có nên đi tìm hắn hay không?"
Lúc này Yêu Hồ cũng đã bị men say bốc lên đầu, nhưng vẫn rót thêm ly nữa cho mình, nhìn vẻ do dự của hoa khôi, y nhẹ nhàng tùy ý buông một câu: "Đi đi"
Nữ tử ngạc nhiên: "Ta cứ nghĩ ngươi sẽ khuyên ta đừng nên đi"
- Những đạo lý này nọ, các du nữ si tình sai người rồi phải trả giá có kết cục gì, những thứ đó ngươi còn rõ ràng hơn tiểu sinh nữa, không phải sao? - Yêu Hồ uống cạn rượu trong ly, nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy
- Nhưng mà... - Nữ tử vẫn còn do dự
- Lý trí của ngươi hi vọng tiểu sinh có
thể khuyên nhủ ngươi, nhưng mà trái tim của ngươi, rõ ràng đã làm xong quyết định khác rồi - Yêu Hồ quẳng ly rượu, lau lau mặt, loạng choạng đi ra ngoài cửa phòng
Y quay đầu nhìn thoáng qua, vệt chu sa đỏ tươi trên trán hoa khôi, nàng mỉm cười với y, trong mắt ngấn lệ, đôi mắt toát ra thần sắc cam tâm chịu chết
Yêu Hồ cũng cười, trong đôi mắt vàng không rõ là vui hay buồn: "Tiểu sinh còn chẳng thể tự thuyết phục nổi chính mình, làm sao có thể khuyên ngươi đây?"
Huống chi cuộc đời vất vả nhàm chán, nếu không có vài lần được thoải mái say, thì đúng là không đáng.
Y ra khỏi Cát Nguyên, ngoài trời vừa có mưa nhỏ, rất là mát mẻ
- Hôm nay uống thật tận hứng.
Cảm giác say bị gió đêm thổi tan, y cúi đầu lại thấy vạt áo cùng trên giày bị bụi đất bám vào, Yêu Hồ hoàn toàn không thèm để ý, cười cười, ngâm nga khúc nhạc gần đây y hay hát đi về Thanh Khâu
Chiết liễu khó giữ lại còn chiết liễu, người đã biết cảnh xuân chóng trôi qua còn chơi xuân
(Chiết liễu: Là một phong tục của người xưa, khi ly biệt tặng người đi xa một cành liễu, tỏ ý lưu luyến khi phải chia xa.
Cả 2 câu hát này đều có thể hiểu là dù biết một việc sẽ có kết quả không tốt nhưng vẫn làm)
4
Đi vào sâu trong vùng rừng núi hẻo lánh, Yêu Hồ đang hát vui vẻ chợt thấy từ lùm cây phía xa xa có tiếng răng rắc, không khỏi sợ hãi, rượu cũng tỉnh không ít, thầm nghĩ sợ là gặp phải sơn tinh yêu quái rồi.
Đang định tìm đường khác mà chạy, Yêu Hồ chợt vỗ gáy một cái, mình cũng là yêu quái, có cái gì mà sợ chứ!
Yêu Hồ dùng chân gạt một lùm cây, chỉ thấy một lớn một nhỏ đang ngủ say, mặt mũi y phục dính đầy bùn đất, nhìn qua cứ như hai con chuột chũi mọc cánh
Y cũng không nhận ra cái gì mà chuột chũi, nhưng đôi cánh phía sau họ thì Yêu Hồ nhận ra
Yêu Hồ vẫn còn đang say, đau đầu chóng mặt còn chưa kịp nghĩ ra sư đồ Đại Thiên Cẩu sao lại chật vật ngủ ở đây, nhưng theo bản năng vẫn là không muốn dính dáng gì với hai người, xoa xoa mắt định xoay người bỏ đi.
Đúng lúc này Tiểu Dực tỉnh lại, đối diện với ánh mắt của Yêu Hồ. Tiểu hồ ly nhấc chân bỏ đi, Tiểu Dực cũng không quan tâm sao lại gặp phải Yêu Hồ người đầy mùi rượu ở chỗ này, bật dậy từ dưới đất bám chặt hông của Yêu Hồ, rất sợ người nọ rời đi
Men rượu bốc lên đầu, hồ ly cũng chẳng dùng nhiều sức giãy giụa, chỉ ậm ừ mắng: "Buông ra"
Tiểu Dực đã kéo Đại Thiên Cẩu ở trong rừng đi suốt mấy ngày, đâu chịu buông tay: "Cứu sư phụ!"
Yêu Hồ không biết chuyện, còn cho là Tiểu Dực muốn giữ y lại nên bịa chuyện nói dối, tiếp tục giãy giụa
- Sư tỷ đã chết, nếu ngươi còn không cứu sư phụ, sư phụ cũng sẽ chết!
Lời nói mang theo nức nở của Tiểu Dực khiến Yêu Hồ ngừng giãy dụa nữa, đại não vẫn tê dại vì cồn mơ hồ cảm nhận được chuyện có vẻ nghiêm trọng, nhưng y cố đè nén sự lo lắng của mình, hỏi ngược lại một câu
- Thì đã sao?
Y cùng bọn họ đã chẳng còn liên quan đến nhau rồi không phải sao.
Tiểu Dực hoàn toàn không ngờ Yêu Hồ dứt khoát cự tuyệt như vậy, ngay cả một chút do dự cũng không có. Giọng thiếu niên run rẩy hỏi:
- Từ khi nào mà ngươi lại nhẫn tâm như vậy?
Thường ngày Yêu Hồ nhẫn nhịn đã lâu, hôm nay say rượu, ngược lại đem hết những lời vẫn giấu trước kia nói ra hết
- Tiểu sinh nhẫn tâm?
Toàn thân y nhuốm hơi rượu, thân thể hơi loạng choạng, hai mắt đỏ bừng, run rẩy chỉ vào Đại Thiên Cẩu đang ngất đi dưới đất: "Người này vì nhân loại vì thiên hạ mà bỏ rơi ta, chuyện này phải giải quyết thế nào?"
Thấy Tiểu Dực không nói gì, Yêu Hồ cười lạnh nói: "Tiểu sinh có một biện pháp rất tốt"
- Hắn đã muốn che chở thiên hạ này, vậy đơn giản thôi. Ngươi nói xem, nếu tiểu sinh giết hết thiên hạ, vậy chẳng phải hắn chỉ còn có thể che chở cho một mình tiểu sinh sao - Y mỉm cười, yêu khí quanh thân trào lên, hai mắt chứa đầy sát ý - Chỉ là đáng tiếc, thật đáng tiếc --- chỉ cần nghĩ tới chuyện như vậy sẽ khiến Đại Thiên Cẩu khổ sở, những ý niệm này liền chẳng thể tiếp tục được
Y nâng tay nặng nề xoa mặt, dường như muốn xóa bỏ hết thảy bi thương, gắng cười một cái:
- Ngược lại, tiểu sinh chỉ hận chính mình còn chưa đủ nhẫn tâm
Dứt lời, bỏ đi như chẳng còn một chút lưu luyến, không quay đầu lại nữa.
5
Ngoài miệng thống khoái nói ra những lời tàn nhẫn, bước chân thoải mái nhẹ nhàng, câu hát Yêu Hồ ngâm nga phiêu đãng giữa núi rừng hoang vắng, nhưng trong đầu y lại là đấu tranh dữ dội, lời đau khổ cầu xin của Tiểu Dực cùng lời than thở của hoa khôi như vẫn quanh quẩn đâu đây
"Sư tỷ đã chết, nếu ngươi còn không cứu sư phụ, sư phụ cũng sẽ chết!"
...
"Ta không cầu gì cao sang, không cầu hắn nuôi gia đình, không cầu hắn phải hứa hẹn cái gì mà sinh tử ly hợp. Chỉ cần sau khi hắn thấy ta chuộc thân vì hắn mà cười với ta một cái, vậy là đủ rồi"
...
Y đột ngột dừng bước, lúc này sắc trời đã xẩm tối, mảnh trăng khuyết do dự phía chân trời không biết nên đi hay ở
Nhờ sắc trời, y cúi đầu, nhìn vạt áo lấm lem dính bùn của mình
Người đã biết chiết liễu khó giữ lại còn chiết liễu
Người đã biết cảnh xuân chóng trôi qua còn chơi xuân
Thân thể Yêu Hồ chợt phát ra cảm giác vô lực vạn kiếp bất phục, thế nhưng bước chân quay trở lại vẫn kiên định như vậy
Trong lòng y hiểu rõ, từ một khắc y quay đầu lại kia, vỏ bọc mà y vất vả dựng nên đã hoàn toàn sụp đổ, y lại quay về trở thành thiếu niên nhiều năm trước kia bất lực khóc lóc cầu xin Đại Thiên Cẩu đừng đi.
Khác biệt duy nhất, gần như chỉ là lần này y tự đưa mình đi chịu chết mà thôi.