Đệ tam thập thoại
1
Non sông không thay đổi, phàm trần vẫn như cũ.
Sau khi thiếu niên ngủ say, không còn ai lật quyển lịch không rõ là hoàng lịch gì kia nữa
- -----------------------------------
Hắn đã tỉnh lại được vài ngày, nhưng đầu óc vẫn mơ mơ hồ hồ, trong đầu tựa như bị thứ gì đó chèn vào, chặn mất tất cả kí ức. Mất trí nhớ, đối với người bình thường là một việc vô cùng đáng sợ. Có người không nhớ nổi nhà mình ở đâu, có người lại quên mất mười năm thời gian của cuộc đời --- tóm lại đều có rất nhiều chuyện khó chịu. Mà hắn vừa hay lại thuộc vào loại mất trí nhớ nghiêm trọng nhất kia, chẳng những không thể nhớ nổi chuyện quá khứ, ngay cả tên mình là gì cũng không nhớ.
Nhưng hắn lại không cảm thấy có gì đáng tiếc, tuy hắn không nhớ mình họ gì tên gì, nhưng vẫn nhớ rõ người mà hắn yêu. Cho nên khi hắn vừa mở mắt ra nhìn thấy Yêu Hồ, trong mắt hắn tràn ngập vui mừng, đáy lòng lại vô cớ sinh ra cảm xúc chua xót, chỉ trong chốc lát đã lấp đầy cả trái tim, khiến hắn cũng không rõ mình đang cười hay đang khóc, tầm mắt hắn trước sau như một vẫn dán chặt vào Yêu Hồ.
Yêu Hồ bị hắn nhìn chằm chằm đến hoảng hốt, cứng ngắc quay đầu đi bắt mạch cho hắn, mặc kệ ánh mắt nóng rực của Đại Thiên Cẩu quét qua quét lại người mình
- Ta không nhớ tên của ta - Hắn đưa tay nắm tay phải của tiểu hồ ly, nhẹ giọng nói - Không biết mình từ đâu tới, không biết mình nên đi đâu
Yêu Hồ gắng lùi lại phía sau vài bước, Đại Thiên Cẩu lại không để y làm vậy, tay kia cũng thuận thế đặt trên lưng Yêu Hồ. Hai người sát vào nhau, Yêu Hồ còn cảm nhận được hơi thở trầm trầm của Đại Thiên Cẩu ngay gần bên, nghĩ thầm nọc rắn này đúng là nguy hiểm, khiến Đại Thiên Cẩu mất trí nhớ thì thôi đi, sao còn khiến hắn ngớ ngớ ngẩn ngẩn thế này
- Làm gì có người mất trí nhớ còn vui vẻ như vậy? - Yêu Hồ khẽ nhíu mày, không vui mà tránh thoát khỏi cầm cố của Đại Thiên Cẩu
- Bởi vì ta còn nhớ rõ ngươi - Mặc dù mất trí nhớ, cử chỉ của Đại Thiên Cẩu đều mang theo một sự lạnh nhạt bẩm sinh. Mà lúc này, hắn lại chớp mắt một cái nhìn Yêu Hồ, ánh mắt tựa như hàm chứa thêm vài phần vui vẻ - Hiện tại có thể nhìn thấy người ta yêu, sao có thể không vui?
Yêu Hồ khẽ run rẩy trong một thoáng, nhưng vẫn không phản ứng gì với lời của Đại Thiên Cẩu, ấn chén thuốc đã được sắc xong vào tay hắn, cười lạnh nói
- Xem ra đúng là đần thật rồi
2
Cứ như vậy bẵng đi vài ngày sau, Đại Thiên Cẩu vẫn không biết tên của mình
Mùa hạ nóng bức đã tới gần, tiểu hồ ly cũng lười hoạt động, cả ngày nằm trên giường thoải mái đọc tiểu thuyết giết thời gian. Đại Thiên Cẩu thấy sắc mặt y tái nhợt tựa như bị mất máu quá nhiều, cũng thoải mái mặc Yêu Hồ nằm dài trên giường cả ngày sai bảo mình, một chốc lại bưng trà, một hồi lại đấm chân.
Sau khi hắn bị mất trí nhớ liền trở nên tò mò với mọi thứ, lại phát huy phẩm chất tốt đẹp không hiểu gì thì hỏi nấy, hỏi đến mức Yêu Hồ phát phiền, chỉ hận không thể lấy kim chỉ ra khâu cái miệng của người kia vào
"Trong phòng này sao lại nhiều thảo dược như vậy?"
"Trước đây ta với ngươi thường ở chỗ này sao?"
"Trong phòng khách cất cái gì, vì sao ta và ngươi không được đi vào?"
"Ta tên là gì vậy? Thường ngày ngươi gọi ta là gì?"
Thỉnh thoảng Yêu Hồ cũng bị làm cho mất kiên nhẫn, bực bội rời mắt khỏi cuốn tiểu thuyết ngẩng đầu lên: "Mạng của ngươi là tiểu sinh cứu, tiểu sinh muốn gọi ngươi thế nào thì gọi thế ấy, lúc vui thì gọi ngươi là cún con mèo con, lúc không vui thì gọi ngươi là heo đó, hỏi gì mà hỏi suốt vậy. Ở đời này, ngươi có thể được gọi bằng nhiều thứ lắm"
Sau khi Yêu Hồ nói xong vài câu, quả thực Đại Thiên Cẩu không có hỏi tên mình nữa.
Kỳ thực Yêu Hồ cũng có suy nghĩ riêng, thứ nhất là thấy người kia cao cao tại thượng đã quen, nên mới cố tình xúc phạm hắn, thứ hai là cảm thấy có hàng vạn hàng nghìn tên họ, chỉ cần không gọi Đại Thiên Cẩu là tốt rồi.
Cái tên đó tựa như một loại nguyền rủa, khiến cho người kia vĩnh viễn không thuộc về y.
Chẳng được bao lâu, Đại Thiên Cẩu lại đi tới trước mặt Yêu Hồ, ấp a ấp úng muốn nói lại không dám.
Lúc đầu Yêu Hồ cũng vờ như không thấy, chỉ chăm chú đọc một trang sách, lúc lật giấy mới làm như vô tình mà nói: "Có chuyện gì nói đi"
Đại Thiên Cẩu lúc này mới dè dặt mở miệng: "Ta thấy mấy ngày qua sắc mặt ngươi trắng bệch, tâm trạng bực bội, có phải là vì mất máu quá nhiều không?"
Tiểu hồ ly nhướn mày: "Vậy thì sao?"
- Nữ tử mỗi khi đến tháng cũng sắc mặt tái nhợt, tính tính nóng nảy... ngươi có cần ta đun chút nước đường đỏ cho ngươi uống không?
Hắn nghĩ y bị mất máu nhiều là vì ai?
Cứ như vậy, tiểu thuyết cũng không đọc nổi nữa, Yêu Hồ chỉ giữ nguyên vẻ mặt mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó thẳng thừng phun ra một chữ "cút" với Đại Thiên Cẩu.
Yêu Hồ chẳng cảm kích, Đại Thiên Cẩu vẫn bám riết không tha: "Vậy ngươi nhớ kỹ phải uống nhiều nước nóng một chút"
Lần này tiểu hồ ly bị chọc cho xù lông thật sự, mắt hồ ly lóe ra ánh sáng nguy hiểm: "Ngươi dám nói thêm một chữ nữa thì hôm nay ra ngoài mà ngủ"
Có vậy Đại Thiên Cẩu mới chịu im lặng, mặt lạnh lùng chui vào chăn, vẻ mặt kia còn rất có khí thế dọa người, thế nhưng nhìn thế nào cũng thấy giống như cô vợ nhỏ bị ức hiếp.
Nói ngắn gọn thì, dù thế nào Đại Thiên Cẩu cũng không muốn lại bị đuổi ra ngoài ngủ.
3
Thực ra lúc đầu Yêu Hồ đã không muốn ngủ cùng Đại Thiên Cẩu, hai người ngủ cùng một chỗ rất dễ gặp chuyện không may
Y thừa nhận hồi đó mình ở cùng Đại Thiên Cẩu ở tiểu viện kia là cố ý
tìm lý do để ngủ chung với hắn, buổi tối còn thường xuyên cố tình lăn xuống giường Đại Thiên Cẩu chui vào lòng hắn ngủ, nhưng đó là vì báo thù mà hi sinh nhan sắc, không thể đánh đồng với hiện tại
Vì vậy, tới buổi tối đầu tiên sau khi Đại Thiên Cẩu tỉnh lại, y liền đuổi người ra ngoài
- Vậy ta phải ngủ ở đâu?
- Trừ phòng của ta với phòng khách, ngươi muốn ngủ phòng nào cũng được
Hơn nửa đêm, Đại Thiên Cẩu bị thương còn chưa khỏi hẳn, khuôn mặt than lạnh lùng nhưng không hề oán giận, đứng ôm chăn nhìn chằm chằm Yêu Hồ
Tuy Đại Thiên Cẩu với cún con khác nhau không phải chỉ một trời một vực, nhưng Yêu Hồ bị đôi mắt kia nhìn chòng chọc đến mức cảm thấy tội lỗi, thấy mình giống như ác nhân vô tình vô nghĩa bỏ rơi động vật nhỏ vậy. Yêu Hồ cắn răng, nghĩ thầm mình làm ác nhân cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai, vì vậy nhanh chóng dứt khoát đẩy người ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Động tác lưu loát như mây bay nước chảy, sau khi bộc phát hết tiểu hồ ly thoải mái nằm lại trên giường.
Nhưng đêm ấy lại là đêm y ngủ không ngon nhất. Sáng sớm hôm sau, Yêu Hồ mang theo hai vành mắt đen thui đẩy cửa phòng ra, lại thấy Đại Thiên Cẩu đang tựa vào một bên cửa phòng ngủ. Đại Thiên Cẩu cũng không ngủ ngon, hai mắt mang theo quầng thâm nhàn nhạt.
Yêu Hồ lại gần, sờ tấm chăn của Đại Thiên Cẩu, mới thấy chăn đã bị sương sớm thấm đẫm ẩm ướt rồi.
Đại Thiên Cẩu ngủ cũng không sâu, lúc Yêu Hồ lại gần đã mở mắt ra, lúc này hai người đối diện nhau, vô vàn lời nói, vô vàn suy nghĩ trong đầu, đều đã có đáp án.
- Trở về đi ngủ đi - Yêu Hồ nhẹ giọng nói.
Đại Thiên Cẩu không nói gì, im lặng theo y vào phòng, hai người trầm mặc cùng trở về nằm trên một chiếc giường.
Yêu Hồ biết mình làm như vậy là không tốt, nếu chị cả mà biết nhất định lại mắng y ngốc. Y ở nhân giới lâu như vậy, đương nhiên biết nên làm thế nào. Đoạn xá lý, nói nghe thật đơn giản. Nhưng nếu đã có tình sâu vô cùng với một người, đoạn tuyệt chính là cắt vào gân cốt máu thịt, chỉ cần chạm vào đã đau muốn chết, huống hồ muốn nó sinh sôi lại phải chặt đứt.
(Đoạn xá lý: Xóa bỏ, rời đi, đoạn tuyệt)
Dù y học theo cách của những kẻ khôn ngoan hơn, có thể y sẽ lừa gạt được người khác, lại không thể gạt được chính mình
Trước khi tiểu hồ ly mơ hồ buồn ngủ, rơi vào mộng đẹp, y thầm nghĩ
Trên đời này nhiều người thông minh như vậy, bớt đi mình y cũng chẳng đáng là bao
Vậy cứ kệ họ thông minh đi
4
Sáng sớm một ngày nào đó, hai người đang ngủ trên giường, tiểu hồ ly chợt cảm nhận được chuyện gì, đạp một cước gọi Đại Thiên Cẩu bên cạnh dậy
- Mau dậy, Tam Vỹ Hồ sắp tới - Yêu Hồ phi thân xuống giường, ngay cả giày cũng không kịp mang đã vội vàng kéo Đại Thiên Cẩu vẫn còn mơ màng buồn ngủ chạy tới phòng khách - Ngươi trốn trong này, đợi chị cả đi rồi mới được ra đấy
Đẩy vội Đại Thiên Cẩu vào trong, Yêu Hồ trở về phòng mình dọn dẹp qua một chút, hi vọng chị cả không phát hiện chỗ nào kì lạ. Mà khi y nhìn thấy chị mình từ tốn đi tới, vẫn thấy chột dạ không ngớt.
- Sao chị cả lại rảnh rỗi tới chỗ tiểu sinh thế này?
- Nghe người ta nói, dạo này ngươi vẫn ngoan ngoãn ở lại Thanh Khâu, chưa từng đi khỏi. Cho nên muốn đến xem có phải ngươi cất giấu nam nhân lạ trong nhà nên mới không nỡ ra khỏi cửa hay không - Tam Vỹ Hồ liếc xéo y
Yêu Hồ cười nói: "Chị cả nghĩ nhiều rồi"
- Trái lại không cần thiếp phải nghĩ nhiều - Tam Vỹ Hồ cười nhạt, cầm ra một mảnh lông vũ đen tuyền - Cái lông chim này là nhặt được ở gần đây
Từ nhỏ Yêu Hồ đã quen nói dối, da mặt dày nói: "Gần đây tiểu sinh thay lông"
- Từ lông hồ ly đổi thành lông chim rồi?
- Chị cả không tin cứ tìm kiếm thử, trong phòng tiểu sinh chẳng có gì hết. Khu này chỉ có vẻn vẹn vài phòng như vậy, sao chứa đủ được nam nhân lạ trong miệng chị cả... Thôi chết, quên mất trong phòng khách còn có một đứa rồi - Yêu Hồ sực nhớ ra cái gì, vội vàng chạy tới phòng khách
Lúc này, cửa phòng khách mở ra từ bên trong, nét mặt Đại Thiên Cẩu mang theo vẻ hoang mang hiếm thấy:
- Từ khi nào chúng ta có cả con trai rồi?
Trên thực tế, đối với chuyện Đại Thiên Cẩu ở chỗ này Tam Vỹ Hồ cũng không ngạc nhiên lắm, trước khi tới đã đoán ra bảy tám phần, nhưng lần này lại bị lời của Đại Thiên Cẩu làm giật mình, vội vàng chạy vào phòng khách kiểm tra, kinh hô một tiếng, lại chạy ra ngó nghiêng Đại Thiên Cẩu, sau đó trở vào phòng xác nhận lại lần nữa, quả thực là giống hệt mười phần.
Tam Vỹ Hồ hốt hoảng hô lên một tiếng, hỏi đệ đệ mình với vẻ không thể tin nổi
- Từ khi nào các ngươi có cả con trai rồi?
- ----------------------------------------------
Cười đau bụng:)))