Đệ tam thập tam thoại
1
Non sông không thay đổi, phàm trần như trước.
Non sông trôi qua như hư ảnh, phàm trần chỉ tựa như mộng đẹp.
- ---------------------------------
- Trong tam giới lục đạo*, khó có thể trở thành Thần nhất, là yêu quái
(Tam giới lục đạo: Theo đạo Phật, tam giới gồm Dục giới, Sắc giới, và Vô sắc giới, lục đạo là sáu đường luân hồi, gồm chư thiên, nhân loại, loài atula, loài ngạ quỷ, loài thú vật, loài đọa địa ngục
*một lần nữa xin quỳ lạy chị tác giả...*)
Tam Vỹ Hồ nói tới đây, còn cố tình thừa nước đục thả câu, cười tủm tỉm túm lấy tai hồ ly mềm mềm của Yêu Hồ, hỏi: "Con hồ ly không tập trung kia, ngươi biết nguyên nhân là tại sao không?"
- Đau, đau mà! Chị cả đừng kéo nữa... Hảo hán à! Tráng sĩ! Nữ hiệp!
Yêu Hồ ứa nước mắt kêu ầm ĩ, khó khăn lắm mới cứu được tai mình từ tay Tam Vỹ Hồ, vội vàng rúc vào trong lòng Đại Thiên Cẩu, nhỏ giọng cáo trạng: "Ngươi xem đi xem đi, lông bị nhéo cho từa lưa hết rồi"
Đại Thiên Cẩu nhìn nhìn Yêu Hồ ấm ức trong lòng, trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây chuyện, im lặng ôm chặt Yêu Hồ hơn một chút.
Vẻ mặt Tam Vỹ Hồ ghét bỏ nhìn hai đứa đang ôm nhau, nghĩ thầm chắc trên đời này cũng chỉ có Đại Thiên Cẩu mới chịu được bộ dạng này của em trai mình. Thầm thở dài một tiếng, lại hỏi lại: "Các ngươi biết nguyên nhân là tại sao không?"
Lúc này Yêu Hồ đã hồi phục lại, ló đầu ra khỏi vòng tay Đại Thiên Cẩu, hào hứng kêu lên: "Tiểu sinh biết! Là do bọn họ phân biệt chủng tộc!"
Tam Vỹ Hồ không thèm để ý đến Yêu Hồ đang ồn ào, trái lại, cười cười với Đại Thiên Cẩu hỏi: "Ngươi thì sao, ngươi biết không?"
Đại Thiên Cẩu trầm ngâm một lát: "Bởi vì yêu quái là sinh vật cây cỏ, nhờ có linh tính mà biến hóa, nên tâm khó có thể thanh tĩnh"
Tam Vỹ Hồ vỗ tay nói: "Đúng vậy. Bởi vậy yêu quái muốn trở thành thần, nhất định phải trải qua cứu khổ cứu thế, chặt đứt mọi tình cảm dục vọng"
Không đợi chị cả nói xong, Yêu Hồ lại nhịn không được chen miệng nói: "Nghe cũng chẳng có gì ghê gớm."
- Thằng nhóc này ngươi bớt tranh cãi một chút chắc sẽ nghẹn chết à? - Nếu không phải là em trai ruột, Tam Vỹ Hồ chỉ hận không thể bóp chết tên nhóc lắm lời này - Mấy chữ nghe đơn giản như vậy, nhưng thật ra lại không hề"
Đại Thiên Cẩu từ trước tới nay không hề hứng thú với mọi thứ lại đột ngột hỏi: "Tại sao?"
Tam Vỹ Hồ nhìn Đại Thiên Cẩu với ánh mắt kì quái, chậm rãi nói: "Cứu khổ cứu thế, trải qua đau khổ, cứu vớt chúng sinh. Chặt đứt mọi tình cảm dục vọng, cố gắng giữ cho lục căn thanh tịnh..."
(Lục căn: Theo Phật giáo thì lục căn gồm mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý thức)
Nữ tử dừng một chút, hít sâu một hơi nói: "Cũng chính là phải tự tay kết liễu tình cảm chân thành nhất trong đời của mình"
Lời vừa dứt, Yêu Hồ đã le lưỡi nói: "May mà tiểu sinh không có lòng muốn trở thành thần tiên"
Trừng mắt nhìn em trai không có tiền đồ nhà mình, Tam Vỹ Hồ tức giận hỏi: "Vậy chứ ngươi muốn làm gì?"
Yêu Hồ cong khóe môi cười cười, từ trong vòng tay của Đại Thiên Cẩu nhảy xuống đất, đầu mày cuối mắt đầy vẻ đắc ý: "Tất nhiên là yêu những thứ mình yêu, ghét những thứ mình ghét, vui vui vẻ vẻ sống thuận theo lòng mình. Trời không cho ta yêu, ta sẽ đấu với trời, nếu vận mệnh không cho ta sống, ta cũng muốn chống lại vận mệnh"
Yêu Hồ kiêu ngạo giương cằm, tỏ vẻ "Đấu với trời vô cùng thú vị" cực kì hăng hái
Đáng tiếc dáng vẻ thiếu niên kiêu ngạo anh dũng kia chẳng duy trì được lâu, hai tai của Yêu Hồ lại bị nhéo rồi
- Chị! Đừng có nhéo nữa! Lông sẽ rụng hết mất, thực sự sẽ trụi mất đó! Xấu lắm!
Tam Vỹ Hồ chỉ hận rèn sắt không thành thép mắng: "Thằng nhóc này cả đời ngươi cũng chỉ xứng làm yêu quái thôi!"
2
Dĩ nhiên là Yêu Hồ cảm thấy rất may mắn mình là yêu quái.
Nếu không phải yêu quái, sao có thể may mắn nhìn thấy trò khôi hài của một trong tam đại yêu quái Đại Thiên Cẩu lúc chưa thỏa mãn dục vọng
Yêu Hồ sắp chết tới nơi vẫn còn tựa vào đệm mềm trên đầu giường, cười dài nhìn hung khí trong quần của nam nhân
Tục ngữ nói, trà hợp nói chuyện phong lưu, rượu là sắc mai mối. Yêu Hồ chỉ nhớ rõ mình miễn dịch với thuốc kích tình, lại quên mất chuyện tửu lượng của mình vô cùng kém
Nếu lúc này y không say, nhất định sẽ biết hành động lúc nãy của mình đại khái có thể gọi là tự tìm đường chết, cũng có thể đoán được sau đó Đại Thiên Cẩu trong cơn dục vọng sẽ giày vò mình thê thảm đến mức nào. Thực thà mà nói, nếu như Yêu Hồ không uống say, căn bản là sẽ không lựa chọn có khúc mắc trên thân thể với Đại Thiên Cẩu thêm nữa - bất luận Đại Thiên Cẩu trước mặt có mất trí nhớ hay không
Nhưng hiện tại Yêu Hồ chỉ ngây ngốc cười, nửa muốn nửa không để mặc Đại Thiên Cẩu hôn lên môi của mình, hơi thở cùng hương vị của rượu quấn quít giữa răng môi, nụ hôn này dài dòng mà vô cùng thân thiết, đầu lưỡi của Đại Thiên Cẩu chen vào giữa hàm răng của Yêu Hồ, quấn lấy đầu lưỡi đỏ tươi mê người của y, khuấy đảo, rồi liếm qua hàm trên, khiến toàn thân Yêu Hồ run rẩy, bàn tay lúc trước còn đặt trên lồng ngực Đại Thiên Cẩu dần dần buông lỏng, đặt trên bắp tay của hắn, tựa như dục cự còn nghênh.
Bầu không khí trong phòng nóng hừng hực, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng nước ám muội. Đại Thiên Cẩu vẫn quấn quít lấy Yêu Hồ không buông, Yêu Hồ lúc đầu còn có thể đáp lại, sau lại bị hắn khiêu khích không ngừng, cảm giác say cũng dần dần dâng lên, Yêu Hồ chỉ cảm thấy mình sắp thở không nổi, hai tay đẩy hắn ra mà không được, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng lên, sau đó giận dữ cắn lên môi Đại Thiên Cẩu.
Yêu Hồ không phải thực lòng muốn cắn bị thương Đại Thiên Cẩu, đây càng giống một loại cảnh cáo ăn ý giữa hai người hơn --- Trước đây cũng có những lúc Đại Thiên Cẩu hôn Yêu Hồ đến không thở nổi, nhưng Đại Thiên Cẩu phản ứng rất nhanh, Yêu Hồ chưa từng cắn hắn bị thương được lần nào.
Nhưng không biết hôm nay Đại Thiên Cẩu do mất trí nhớ hay do khó kiềm nén được tình tự, vậy mà thật sự bị Yêu Hồ cắn trúng môi dưới, vị máu tản ra giữa đôi môi của cả hai, lúc này hai người mới tách ra.
Yêu Hồ nhìn Đại Thiên Cẩu nhíu chặt mày, môi dưới rướm máu, kinh ngạc kêu lên: "Cắn trúng thật rồi?"
Đại Thiên Cẩu không nói gì, chỉ là sắc mặt càng xấu hơn, phải biết đây đã là lần thứ hai hắn bị con hồ ly này cắt đứt dục vọng rồi. Yêu Hồ cũng tự thấy ngại, đầu đầy men say khiến đại não mất đi năng lực suy nghĩ tự nhiên nảy ra một ý, đưa tay chạm vào khuôn mặt Đại Thiên Cẩu, vươn lưỡi liếm lên vết thương, ậm ừ nói
- Liếm liếm một chút... là hết đau
Người ta nói rượu là sắc mai mối cũng có lý do cả, lúc này lý trí còn sót lại trong đầu Đại Thiên Cẩu cũng bay biến gần như không còn, chỉ muốn đè Yêu Hồ xuống hung hăng chiếm giữ, để tên yêu nghiệt còn không tự biết này thấm đầy mùi hương của mình, khiến y không thể ngày ngày oanh oanh yến yến, trêu hoa ghẹo nguyệt được nữa.
Đại Thiên Cẩu bình ổn lại hơi thở, kéo tay Yêu Hồ đặt vào hạ thân của mình, giọng vô cùng khàn: "Phía dưới cũng đau, ngươi liếm đi"
Yêu Hồ theo động tác của hắn cúi xuống nhìn, cây gậy th*t kia thẳng tắp dựng lên, chỗ đỉnh tràn ra một chút dịch nhờn, vô cùng nóng hổi. Y theo bản năng nuốt nước miếng một cái, nhưng cũng không có say đến mức bị lừa, khóe mắt đỏ tươi của Yêu Hồ liếc Đại Thiên Cẩu một cái, rút tay ra khỏi tay hắn, dùng cả tay lẫn chân định bò xuống giường bỏ đi.
Chỉ là lúc này toàn thân y như nhũn ra, tay chân vô lực, còn chưa mò được tới mép giường, Đại Thiên Cẩu đã túm lấy mắt cá chân y, kéo y trở lại dười thân.
- Định đi đâu? - Giọng của Đại Thiên Cẩu vang lên từ sau lưng
Lúc này Yêu Hồ đã chuếnh choáng, cảm giác say bốc lên dữ nhất, lớn tiếng hàm hồ đáp
- Tiểu sinh không muốn ngủ với ngươi
3
Đại Thiên Cẩu không lên tiếng, một tay giữ chặt lấy eo nhỏ không ngừng giãy giụa của Yêu Hồ, một tay kéo xuống khố lụa của y, lộ ra cặp mông căng
đầy trắng như tuyết. Hơi thở của Đại Thiên Cẩu nặng nề hơn vài phần, dương cụ cứng rắn ma sát lên khe mông y, cảm nhận những nếp uốn nơi lỗ nhỏ phía sau.
Yêu Hồ đương nhiên biết thứ kia đang làm việc dâm loạn gì, rất sợ nó trực tiếp đâm vào lỗ nhỏ đang không ngừng co rút. Đại Thiên Cẩu không biết lo lắng trong lòng Yêu Hồ, chỉ cảm thấy nơi bị dương cụ của mình sát qua dường như không ngừng hút lấy hắn, tư vị ấy tuyệt không thể tả, nhất thời vô cùng thỏa mãn, tay vỗ vỗ lên cặp mông trắng nõn.
Yêu Hồ chẳng hiểu vì sao tự nhiên bị đánh mông, kinh hô một tiếng, lại muốn bò ra chỗ khác trốn đi, Đại Thiên Cẩu đời nào chịu cho y đi? Một tay đè chặt đầu vai Yêu Hồ, một tay giữ chặt hông y, lạnh lùng nói: "Không muốn ngủ cùng ta, vậy ngươi muốn đi đâu?"
Yêu Hồ vốn đã say bảy tám phần, vô duyên vô cớ bị đánh, đầu còn đang nghĩ về đủ loại chuyện quá khứ, nên lúc này trong bụng đang ngập tràn lửa giận, dù tránh không thoát cũng nổi giận nói: "Cát Nguyên nhiều mỹ nhân như vậy, dựa vào đâu mà tiểu sinh phải ngủ cùng ngươi"
Lời này giống như sấm sét giữa trời quang, hoàn toàn chọc giận hắc vũ đại yêu. Tới lúc này rồi, mà Yêu Hồ còn nghĩ tới người khác!
Đại Thiên Cẩu hừ lạnh một tiếng, nâng nửa người dưới của Yêu Hồ lên để y nửa quỳ trên giường, ngón tay thon dài thăm dò vào bên trong cơ thể Yêu Hồ. Tuy sắc mặt Đại Thiên Cẩu rất tệ, nhưng động tác trên đầu ngón tay lại hết sức mềm nhẹ, rất sợ làm con hồ ly đang giận dỗi kia bị thương. Chỉ đưa một ngón tay vào thăm dò, chậm rãi khuấy động đút vào, đợi cho lỗ thịt căng mịn hơi thả lỏng một chút, mới đưa vào hai ngón tay, học theo động tác giao hợp tìm đến chỗ mẫn cảm trong cơ thể Yêu Hồ.
Đại Thiên Cẩu có thể cảm nhận từng bắp thịt trên thân thể người phía dưới đang căng chặt, lúc này Yêu Hồ không dám giãy giụa nữa, run rẩy vì sợ hai ngón tay trong cơ thể làm mình bị thương, thế nhưng thành trong lại vừa ướt vừa nóng, nhiệt tình mười phần hút lấy ngón tay Đại Thiên Cẩu không buông. Bởi vì Yêu Hồ vô cùng ngoan ngoãn, khuếch trương rất thuận lợi, Đại Thiên Cẩu đã đưa vào bốn ngón tay, miệng huyệt được nới ra rộng nhất, đợi tới lúc thấy đã đủ để hắn tiến nhập vào cơ thể Yêu Hồ, liền nâng thắt lưng đưa vào, dương cụ khai cương phá thổ, đâm vào một mảnh mềm mại, một mạch chạm trúng điểm nhạy cảm kia, ngay cả những nếp uốn cũng căng ra.
Bên trong vừa mềm vừa nóng bao chặt lấy côn th*t, Đại Thiên Cẩu phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, rồi lại thấy hơi lo lắng vì Yêu Hồ im lặng nãy giờ.
Đại Thiên Cẩu nắm chân Yêu Hồ xoay người y lại, khiến Yêu Hồ kinh ngạc kêu lên. Đợi tới lúc hai người đổi thành tư thế mặt đối mặt, hắn mới nhìn kĩ, thấy hai mắt Yêu Hồ đỏ bừng, bên gò má còn có vài vệt nước mắt, đang giận dữ nhìn mình
4
- Tại sao lại khóc? - Đại Thiên Cẩu đưa tay lau nước mắt cho hồ ly, tự cho rằng giọng mình đã vô cùng ôn nhu. Thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ khiến người ta thương yêu như vậy của Yêu Hồ, thứ dưới thân lại sưng thêm vài phần. Yêu Hồ đương nhiên cũng nhận ra thay đổi của vật bên trong cơ thể, vừa thẹn vừa giận, càng thêm uất ức, nước mắt lại tuôn ra: "Ngươi bắt nạt ta!"
Lời này vốn dĩ vô cùng đau thương, nhưng Yêu Hồ nói ra trong lúc say rượu, lại có vẻ giống như người yêu đang làm nũng hơn
Đại Thiên Cẩu bật cười: "Làm sao ta lại bắt nạt ngươi?"
Yêu Hồ vốn giữ đầy một bụng oán giận, thường ngày cũng không muốn nói với ai, càng sẽ không nói cho Đại Thiên Cẩu, khó khăn lắm sau khi say rượu mới có thể nói hết tất cả, nhưng bởi vì men rượu mà quên mất bảy tám phần, nên nói năng loạn xạ, nghĩ được cái gì là nói cái đó: "Rõ ràng là ngươi bắt nạt ta"
Đôi mắt hồ ly mờ mịt ánh nước, ngắc ngứ mắng: "Ngươi lợi dụng ta thì thôi đi, còn giả vờ vô tội"
"Còn dùng dây xích khóa ta"
"Còn cho hoàng liên vào thuốc của ta! Đây là việc mà người... mà yêu quái có thể làm sao!"
"Dung mạo ngươi đẹp hơn ta! Hồi nhỏ rõ ràng là ta đẹp hơn"
...
Yêu Hồ giống như thật sự có rất nhiều oán giận, vẫn nói mãi không ngừng, ngay cả việc hồi nhỏ Đại Thiên Cẩu ăn nhiều hơn một xâu mứt quả cũng nhớ rõ ràng
Đại Thiên Cẩu cùng Yêu Hồ rất ít khi cãi nhau, Đại Thiên Cẩu là vì không thích nói chuyện, còn Yêu Hồ là vì quá mức hiếu thắng. Tựa như con nhím, giấu đi nơi mềm mại yếu ớt nhất của mình, rất sợ bị người phát hiện. Y sẽ không nói cho người khác một đường mình đi gian khổ thế nào, chỉ dùng vẻ cao cao tại thượng, nói vài lời tàn nhẫn mỉa mai vờ như mình không thèm quan tâm mà thôi.
Đại Thiên Cẩu vén phần tóc che trước mắt Yêu Hồ ra sau tai, mặt đối mặt với y hỏi: "Còn nữa không?"
Giọng nói và vẻ mặt hắn ôn nhu đến kì lạ, khiến Yêu Hồ bất chợt run rẩy, không nhớ rõ đêm nay là năm nào, chỉ cảm thấy tựa như gió hè thổi qua đêm đông, tuyết rơi giữa trời nắng hạ, người đi xa trở về cố hương, chim nhạn có chỗ trú, tìm được một nơi để dựa vào giữa thiên địa rộng lớn. Tất cả tủi thân, bất an, căm hận, oán giận, đều hóa thành một câu.
Y lại chảy nước mắt, cả mắt lẫn chóp mũi đều hồng hồng
- Ngươi luôn bắt nạt ta như vậy... khiến cho ta nghĩ rằng, ngươi chưa bao giờ từng thích ta
5
Nghe vậy, Đại Thiên Cẩu trầm mặc một lúc lâu.
Lâu đến mức Yêu Hồ cho rằng Đại Thiên Cẩu đã ngầm thừa nhận, cảm thấy hết hi vọng đến muốn khóc. Tính khí của Đại Thiên Cẩu chôn trong người y khẽ chuyển động, chậm rãi đút vào
- Ưm...
Đại Thiên Cẩu yêu thương hôn lên vệt dài nước mắt trên mặt Yêu Hồ, tay xoa nắn tính khí vẫn an tĩnh của y, nhẹ nhàng lột động. Yêu Hồ gian nan lắc lư vòng eo, Đại Thiên Cẩu nhìn bộ dạng động tình của Yêu Hồ, cố ý gia tăng lực đạo
Bị mạnh mẽ cắm vào, tiểu hồ ly chật vật mở miệng nói: "Ngươi lại bắt nạt ta..."
- Ừ...
Đại Thiên Cẩu đáp, lại ngậm lấy hai điểm đỏ bừng trên ngực Yêu Hồ, dùng hàm răng tỉ mỉ giày vò trêu đùa. Rất nhanh, Yêu Hồ bắn ra trên tay Đại Thiên Cẩu
Hắn liếm sạch chất lỏng màu trắng trên tay, lại hôn lên môi đỏ mọng, mùi tản ra trong miệng của hai người, vô cùng dâm mỹ. Trong lúc đôi môi hai người chạm vào nhau, Đại Thiên Cẩu lên tiếng, giọng nói khàn khàn
- Cũng là vì vô cùng thích
- -------------------------------------------------
Là vì thích em nên mới bắt nạt em~Fact: Mấy đứa nam sinh tiểu học hoặc mẫu giáo rất hay bắt nạt người tụi nó thíchỪ, tiểu học ấy...:)))))))