[Âm Dương Sư Đồng Nhân][Cẩu Cáo] Độ Ta

Chương 8


trước sau

Chap này có dăm ba cảnh không cho trẻ nhỏ đọc, ai chưa đủ tuổi đi ra điiii

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

1

Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.

Nay kỵ cố mộng

- --------------------

Đại Thiên Cẩu đời này ít khi gặp phải tình huống khiến hắn tay chân luống cuống

Những lúc quẫn bách như thế này thường đều do con hồ ly nào đó ban tặng, hồi nhỏ cũng vậy, lúc này cũng vậy

Hắn đã không còn muốn đi phân định xem hồ ly trong phòng đang tính chòng ghẹo mình hay hai đứa đồ đệ đang rình coi bên ngoài phòng cái nào gây lúng túng hơn. Nhớ tới hai đứa đồ đệ thích nhìn trộm không có tiền đồ kia--- Đại Thiên Cẩu đảo trắng mắt, thậm chí suy nghĩ có lẽ nên dạy chúng lúc nhìn trộm thì đừng có mở hé cửa lớn như vậy không

Đồ đệ đáng lo thì thôi, tên hồ ly trước mắt này mới thật sự là phiền phức. Đại Thiên Cẩu suy nghĩ, âm thầm vận công giải độc, gắng kết thúc sớm cái cảnh mặc người chém giết này.

Yêu Hồ cười hì hì, vô cùng ngả ngớn mà thổi vào cổ Đại Thiên Cẩu. Đại Thiên Cẩu lúc này không nhúc nhích được, chỉ đành mặc kệ Yêu Hồ tùy tiện đùa giỡn, ánh mắt còn lạnh lùng hơn ánh trăn vài phần.

Bọn họ đã quen biết rất lâu, Yêu Hồ chỉ liếc mắt đã nhìn thấu tòa băng sơn trước mặt này đang nghĩ gì, chỉ cười dài dùng ngón tay đùa nghịch chọc chọc làm lộn xộn vạt áo Đại Thiên Cẩu, lộ ra xương quai xanh, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt lên thân thể ấm áp.

Trong mắt người bên ngoài nhìn vào, giống như Yêu Hồ đang muốn lột y phục của Đại Thiên Cẩu vậy.

Đại Thiên Cẩu lần này mới có chút không nhẫn nại được mà trừng mắt với Yêu Hồ

Yêu hồ nghiêng đầu tròn mắt nhìn, vẻ mặt vô tội, cứ như thể chưa cảm thấy hành vi của mình có chỗ nào không ổn. Hai người cứ giằng co như vậy, thẳng đến lúc Yêu Hồ phải nhượng bộ trước, giọng không lớn không nhỏ, nói vọng ra bên ngoài

- Sư phụ các ngươi nói, trẻ nhỏ không chỉ có đùa với lửa sẽ tè dầm, nhìn trộm cũng sẽ tè dầm đó

Yêu Hồ vừa mới lên tiếng, liền nghe thấy tiếng bước chân chạy đi như chim sợ cành cong của hai đứa nhỏ bên ngoài

- Con nít đi hết rồi, lần này chúng ta cũng có thể...

Yêu Hồ nhìn Đại Thiên Cẩu, muốn nói lại ngừng, trong đôi mắt trào dâng xuân thủy sóng biếc, khẽ cắn vành tai Đại Thiên Cẩu

Đại Thiên Cẩu trong lòng biết tất cả chẳng qua chỉ là Yêu Hồ đùa giỡn, đưa mắt nhìn ánh nến đằng kia, vẻ mặt chẳng chút thay đổi

Yêu Hồ nhìn lỗ tai phiếm hồng, cười như thể đã đạt được mục đích, hai tay cách một lớp y phục vuốt ve thân thể đẹp đẽ kia, dần dần lướt xuống chỗ eo đang đắp chăn mỏng của Đại Thiên Cẩu, chắc là tiểu đệ tử kia tri kỉ đắp cho hắn.

Xuống chút nữa liền tới một chỗ không thể giải thích nào đó, hai người ngầm hiểu nhìn nhau, tựa như đang đánh một ván cờ.

Một người trong mắt chứa hàn băng, người kia ánh mắt như xuân hạnh

Yêu Hồ cuối cùng cũng kéo tấm chăn mỏng đắp trên đùi Đại Thiên Cẩu ra.

Sau đó đi tới giá cắm nến bên cạnh thổi tắt đèn, nói tiếng ngủ ngon với Đại Thiên Cẩu vẫn còn đang tròn mắt trong bóng tối, không tim không phổi đắp tấm chăn mới trấn lột của Đại Thiên Cẩu lên người mà ngủ say sưa.

Đời này của Yêu Hồ chưa từng phải gắng nén cười tới vậy

Đại Thiên Cẩu đại nhân, không tin thì ngẩng đầu nhìn xem, ông trời có tha cho kẻ nào.

2

Đại Thiên Cẩu cứ như vậy trong bóng tối nghe tiếng hô hấp của Yêu Hồ dần dần trở nên bình ổn.

Hắn biết lúc này nếu mình nổi giận sẽ đúng như ý con hồ ly này, chỉ là tên kia thực sự quá thiếu đòn, khiến người ta chỉ muốn đặt y trên đùi lột quần đánh cho một trận

Đại Thiên Cẩu lại nghĩ tới hai tiểu đồ đệ hôm nay thấy mình và Yêu Hồ như vậy, tới sáng mai còn không biết sẽ tưởng tượng quan hệ giữa hai người thành thế nào

Nhớ tới chuyện hôm nay trúng độc, mặc dù Yêu Hồ phân tích rõ ràng rành mạch, nhưng trong lòng hắn luôn cảm thấy chuyện cũng không đơn giản như vậy.

Đại Thiên Cẩu thầm thở dài một tiếng, nhìn Yêu Hồ trước mặt đang ngủ say, cơn buồn ngủ cũng ập tới, vừa như bất đắc dĩ vừa như không cam lòng chậm rãi nhắm mắt lại, cũng rơi vào trong mộng cảnh.

Hắn mơ thấy chuyện quá khứ, lúc mình và Yêu Hồ quen nhau

Hắn tại sao lại bị thương một cách kì lạ, được hồ tộc cứu, nuôi dưỡng như thế nào, theo Yêu Hồ học thuật Ngự phong như thế nào, từng bước từng bước mạnh mẽ lên như thế nào, mọi thứ giống như mới chỉ vừa đây thôi.

Sinh sống ở tộc khác, tất nhiên có rất nhiều điều không được như ý: Trưởng lão hồ tộc luôn dùng ánh mắt khó lường quan sát hắn cùng nhóm hồ yêu bất thiện, lúc nào cũng phải học vô số loại độc hồ ly, khung cảnh thiếu niên nhàm chán vô vị, nếu như không có tên kia...

Nếu như không có Yêu Hồ, thật là nhiều gian nan nhỉ?

Là người kia sớm chiều bầu bạn cùng hắn

Là người kia tươi cười đem mứt quả trong miệng nhường cho hắn ăn.

Cho dù thế gian nơi nơi đều là bụi trần, cũng nên có một nơi là ngoại lệ

Yêu Hồ chính là ngoại lệ của Đại Thiên Cẩu

3

Hắn mơ thấy lớp học giữa mùa hạ, trưởng lão am hiểu dùng độc đang nói về một loại độc tên "Cố mộng", có tác dụng đánh vào tâm lý.

Đại Thiên Cẩu thực sự xem thường những thứ tà đạo này, chỉ nghiêng đầu ngắm Yêu Hồ đang dựa vào vai hắn ngủ say. Ngoài phòng không biết ve đã kêu bao lâu, thiếu niên đang chơi đếm số lông mi của Yêu Hồ, cuối cùng cũng nghe được câu tan học của trưởng lão

Nhìn nhóm hồ yêu xung quanh nhao nhao rời khỏi phòng học, Đại Thiên Cẩu cũng không gấp gáp, chỉ nhẹ nhàng nắm chóp mũi của Yêu Hồ, ôn nhu nói:

- Dậy đi

Tiểu hồ ly lúc này mới miễn cưỡng mở mắt ra, vốn còn ngái ngủ, nhìn phòng học trống trơn, lập tức nhoẻn cười với Đại Thiên Cẩu: "Tan lớp rồi!"

- Ừ - Đại Thiên Cẩu vừa thấy Yêu Hồ cười, hết thảy tình cảm dịu dàng chợt trào dâng. Hắn xoa xoa đầu Yêu Hồ, cất sách của hai người đi vừa hỏi - Đợi lát nữa muốn đi ăn mứt quả không?

Nếu nói theo lời của Tam Vĩ Hồ, thì sinh hoạt mỗi ngày của Đại Thiên Cẩu đều xoay quanh đệ đệ nhà mình. Cùng Yêu Hồ lên núi xuống sông quậy phá, thỉnh thoảng còn cùng nhau tới nhân giới mua mứt quả.

Mà lần này Yêu Hồ lại hiếm có được một lần cự tuyệt Đại Thiên Cẩu: "Không được, chị cả nói ta phải đi tới chỗ đặt bí bảo kia trông coi một chút"

Đại Thiên Cẩu gật đầu, hắn biết đợi sau khi Yêu Hồ trưởng thành sẽ trở thành người thủ hộ bí bảo kế nhiệm, giờ đang phải học tập trận pháp cùng Tam Vĩ Hồ. Trận pháp kia tên là "Cửu diệu thuận hành", chia làm hai trận trong ngoài, thiên biến vạn hóa, thế gian chỉ có Yêu Hồ cùng tỷ tỷ của y là Tam Vĩ Hồ biết được kỳ đạo, có thể phá giải trận này. Tương truyền người chiếm được bí bảo của hồ ly có thể giành được thuật điều khiển thiên hạ, không biết có bao nhiêu yêu quái dám xông vào trận này, nhưng đều có đi không có về, thường thường ngay cả trận bên trong còn chưa thấy, đã bị oán quỷ trận bên ngoài tàn sát, xương cốt không chừa

Đại Thiên Cẩu sau khi đưa Yêu Hồ tới Châu Hạp Điện nơi cất giữ bí bảo liền một mình tới nhân gian mua mứt quả cho Yêu Hồ, hai người hẹn nhau lúc chạng vạng gặp lại ở Châu Hạp Điện

Nhưng tới tận lúc đêm đến, Đại Thiên Cẩu cầm hai xâu mứt quả vẫn chưa thấy bóng dáng Yêu Hồ đâu.

Hắn giương mắt nhìn đại điện âm u hiu quạnh, không nén được sầu lo, đẩy cửa chậm rãi đi vào trong điện.

4

Đập vào tầm mắt là một vũng máu lớn

Vẻ mặt Đại Thiên Cẩu vẫn như cũ, nhưng sắc mặt tái nhợt, hai tay siết chặt lại trong tay áo, trong mắt lộ ra thần sắc lo âu.

- Yêu Hồ - Giọng nói thanh lãnh vang vọng trong đại điện nhưng không có ai trả lời.

Hai tay dần trở nên lạnh lẽo, nét mặt đã không còn chút máu, Đại Thiên Cẩu dùng sức lắc đầu, rũ bỏ suy nghĩ về trường hợp xấu nhất ra khỏi đầu.

- Ở đây - Thanh âm yếu ớt quen thuộc truyền tới từ một góc, Đại Thiên Cẩu bước tới, chỉ thấy trên đùi Yêu Hồ có một vết thương, đã được băng bó đơn giản lại bằng mảnh vải.

- Ngươi tới rồi à - Sắc mặt Yêu Hồ cũng
không tốt lắm, nhưng không muốn để Đại Thiên Cẩu lo lắng nên gắng gượng cười - Ngày hôm nay có chút xui xẻo, bị trận pháp bên ngoài phản phệ, không cẩn thận nên bị oán quỷ chém một đao.

Vừa nói Yêu Hồ vừa lén quan sát sắc mặt Đại Thiên Cẩu, nói tiếp: "Lại nói may mà tiểu sinh nhanh trí, nếu không đúng là phải bỏ mạng tại chỗ này..."

Yêu Hồ bỗng nhiên ngừng lại, bởi vì y nhận ra sắc mặt Đại Thiên Cẩu càng ngày càng khó coi.

Tiếp đó liền thấy Đại Thiên Cẩu bế y lên

- Này! Ngươi, ngươi muốn đi đâu?

- Rửa sạch vết thương.

Đại Thiên Cẩu ôm Yêu Hồ ra khỏi đại điện, sau lưng người nọ biến ra một đôi cánh đen, vỗ cánh bay lên không trung.

5

Tuy đang là giữa mùa hạ, cảm giác được nước suối lạnh lẽo chảy qua da thịt rất mát mẻ, nhưng vẫn khiến Yêu Hồ xuýt xoa một tiếng.

Lúc này Yêu Hồ không chỉ có vết thương đau, mà cả người còn cảm thấy không được tự nhiên -- chủ yếu là do bản thân ngồi đối diện với Đại Thiên Cẩu mà nửa người dưới lại trần trụi. Hai tai tiểu hồ ly cụp xuống, Yêu Hồ theo bản năng muốn khép lại hai chân, cầm áo lót che lại nửa người dưới, rồi lại bị Đại Thiên Cẩu đang rửa sạch vết thương cho mình đẩy ra.

Yêu Hồ khép hai chân lại lần nữa, Đại Thiên Cẩu đang quỳ một chân trên đất bỗng nhiên ngẩng đầu, hai người nhìn nhau trong chốc lát, Yêu Hồ chịu thua, vô cùng miễn cưỡng chủ động mở hai chân ra trước mặt Đại Thiên Cẩu. Hai người đều trầm mặc, bốn phía còn lại tiếng chim hót ve kêu cùng tiếng khe nước chảy róc rách, mà hơi thở của Đại Thiên Cẩu phả lên vết thương của y khiến da thịt nơi đó dường như bị đốt cháy, Yêu Hồ chỉ cảm thấy trong lòng có một cái trống nhỏ, đang thình thịch thình thịch đập dồn dập. Yêu Hồ trái lo phải nghĩ, cứ cảm thấy tư thế này sớm muộn cũng xảy ra chuyện không tốt, xấu hổ nói: "Được... được rồi, kế tiếp để ta tự lau đi"

Đại Thiên Cẩu làm như không nghe thấy, chỉ nhìn vết thương của Yêu Hồ mà chìm vào suy nghĩ

Yêu Hồ nhịn không được dùng mũi chân nhẹ nhàng đẩy Đại Thiên Cẩu: "Ta đang nói với ngươi đó!"

Không ngờ lần này lại bị Đại Thiên Cẩu bắt lấy cổ chân, hai chân bị mở rộng ra thêm, Yêu Hồ hoảng hốt hô lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy môi mỏng của Đại Thiên Cẩu dán lên đùi mình, vươn lưỡi liếm lên vết thương của mình.

Động vật đương nhiên có tập tính liếm vết thương cho đồng bạn, nhưng lúc này hai người y vốn đang mang dáng vẻ con người, mình thì ngay cả quần cũng không mặc, thấy thế nào cũng kỳ quái sao đó. Khuôn mặt Yêu Hồ đỏ ửng, ấp úng muốn nói như vậy không tốt đâu, nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào. Vết thương nơi bị Đại Thiên Cẩu liếm qua vẫn chưa cảm thấy đau đớn, trái lại lại có một loại tê tê dại dại vọt tới, làm y thoải mái đến ngón chân cũng cuộn lại, chỗ bụng dưới như bị nhóm lên một ngọn lửa nóng rực

Đại Thiên Cẩu lúc này mới mở miệng nói:

- Lần này là chân bị thương, vậy lần sau thì sao? - Một tay Đại Thiên Cẩu xoa nhẹ lên ngực trái Yêu Hồ, cảm nhận trái tim đang đập loạn dưới lớp da thịt trơn mềm - Lần sau sẽ là chỗ này sao?

- Ngươi ở trong trận pháp đó nếu xảy ra chuyện gì, ta ngay cả muốn giúp cũng không cách nào giúp được... ngươi khiến ta làm sao yên tâm được đây? - Đại Thiên Cẩu nhẹ nhàng nói, càng giống như đang nói với chính mình.

- Đại Thiên Cẩu... - Yêu Hồ biết Đại Thiên Cẩu đang lo lắng cho mình, đáy lòng mềm mai, tràn đầy tình cảm ấm áp - Ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt bản thân... Cùng lắm thì ta dạy trận pháp kia cho ngươi, ngươi thông minh như vậy, nhất định còn học nhanh hơn ta nữa. Đến lúc đó nếu có xảy ra chuyện gì, chúng ta liền đồng sinh cộng tử

Yêu Hồ mang theo tình cảm chân thành nói, Đại Thiên Cẩu nghe vậy cũng ngẩng đầu lên, hai người giống như vô số lần trước đây, nhìn nhau đắm đuối.

Một lòng hướng về nhau, khăng khít thân mật.

Không biết rõ rốt cuộc là môi ai dán lên ai trước, hai thiếu niên dưới đêm trăng mùa hạ ôm hôn, môi lưỡi quấn quýt lấy nhau, nước bọt trong miệng giao triền, lúc tách ra còn vương một sợi chỉ bạc

- Ngươi... - Còn chưa dứt lời, Yêu Hồ tròn mắt nhìn, tùy ý Đại Thiên Cẩu đặt y lên bãi cỏ cạnh dòng suối

Kế tiếp chính là bể dục tình triều, khó bỏ khó rời.

Đại Thiên Cẩu cẩn thận từng li tránh vết thương trên đùi Yêu Hồ, thăm dò phía sau của tiểu hồ ly, xoa nắn mông thịt căng mềm, tay kia thì vuốt ve phía trước của y, tới lúc trụ thể phấn hồng bị ức hiếp tới dựng lên, trên đỉnh tiết ra dâm dịch trơn mịn

Dưới thân truyền đến tiếng thở dốc có chút dồn dập, Đại Thiên Cẩu nhờ ánh trăng ngắm nhìn dáng vẻ lúc động tình của Yêu Hồ, không nén được cảm giác yêu thương trong lòng, hạ xuống từng vết từng vết dấu hôn trên người y, đầu lưỡi trêu chọc lồng ngực đỏ bừng, răng khẽ cắn nhẹ nên nơi nho nhỏ nhô lên kia, cảm giác nơi đó cùng nửa người dưới của y cùng nhau cứng lên.

Tiện thể trên tay còn ướt át, Đại Thiên Cẩu dùng ngón tay đảo quanh nếp uốn nơi lỗ nhỏ phía sau chưa từng có người chạm qua của y, xoa nắn, thăm dò vào bên trong, cảm nhận sự mềm mại cùng ấm áp ẩm ướt, mở rộng nơi đó, tới khi ba ngón tay cùng vào được.

Hồ ly trời sinh phóng đãng, Yêu Hồ theo bản năng khát cầu thứ càng nóng càng lớn hơn vào bên trong mình, không nhẫn nại được mà rên rỉ khao khát

- Đừng trêu đùa tiểu sinh nữa... mau vào... ưm! - Yêu Hồ hé mắt, dùng mu bàn chân cọ cọ trên lưng Đại Thiên Cẩu năn nỉ, không ngờ Đại Thiên Cẩu đột nhiên đâm vào, khiến y trở tay không kịp

Đại Thiên Cẩu vừa vào bên trong Yêu Hồ, liền cảm thấy chỗ kia vừa chặt vừa nóng, hút hắn đến suýt nữa bắn ra, càng không có cách nào kiếm chế lực rút ra đâm vào, khiến hồ ly dưới thân liên tục rên rỉ sợ hãi.

Hai người đều là lần đầu tiên, chỉ biết dùng bản năng nguyên thủy ôm hôn, dưới trời đêm đầy sao quấn quít giao triền, vu sơn mây mưa, giống như cả thiên địa đều làm chứng cho tình cảm này của hai người.

Cho dù sau đó hai người ướt đẫm mồ hôi nhưng tứ chi vẫn quấn riết lấy nhau, sau khi Đại Thiên Cẩu phát tiết, dương cụ cùng tinh dịch vẫn ở lại trong cơ thể Yêu Hồ, tựa như đang tuyên cáo quyền sở hữu của mình.

Yêu Hồ hữu khí vô lực, khẽ đẩy Đại Thiên Cẩu một cái: "Mau đi ra, nếu còn chưa về chị cả sẽ phái người đi tìm chúng ta đó"

- Ừ - Đại Thiên Cẩu cười cười, lại hôn lên khóe môi Yêu Hồ một cái -Ta giúp ngươi mặc quần áo

Hai người lại chơi đùa triền miên một lần nữa.

Tháng năm trôi qua như nước chảy, là lúc tình ý dần dần sâu đậm thêm

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện