Trước khi chuẩn bị đến núi Bất Bảo ông nội đưa tay ngăn tôi lại:" chúng ta còn phải chờ một người nữa"
Tôi thắc mắc quay đầu hỏi ông:" còn ai nữa ạ?"
Ông chỉ tay về phía trước mặt:" Tô Nhi đang tới"
Tôi ngạc nhiên hỏi ông:" Tô Nhi cũng đi cùng hả ông?"
Tôi vừa dứt lời thì Tô Nhi bước đến hỏi tôi với giọng điệu chất vấn:" sao? Em không thể đi cùng anh à"
Tôi ngại ngùng gãi đầu đáp:" Không, anh không có ý đó, chỉ là chuyến đi lần này không biết là phúc hay hoạ anh không muốn kéo em vào những gất rối này "
Cô ấy vỗ nhẹ vai tôi một cái rồi to giọng nói:" em là người Âm Dương anh quên rồi à? Anh còn sợ em sẽ bị gì nữa"
Tôi ấp úng trả lời cô ấy:" anh..."
Không để tôi nói hết câu ông nội liền hối thúc :" nhanh lên chúng ta phải đến chỗ cho kịp trời tối, nếu không thì trên đường lên núi Bất Bảo chẳng có một quán trọ nào đâu"
Tôi cuối cùng vẫn bị hai người họ thuyết phục.
Dọc hai bên đường lên núi Bất Bảo đúng là hoang vắng vô cùng ngay cả một hộ dân cũng chẳng có, đúng là Tứ Thúc biết lựa chỗ ẩn tu thật.
Đi ngót nghét gần 3 canh giờ cuối cùng chúng tôi đành nghỉ lại gần dưới chân núi.
Ông nội tiên phong đi đến hỏi đường một người đốn củi:" Chàng trai trẻ có thể cho tôi hỏi đường lên núi Bất Bảo được không?"
Ai mà ngờ khi nói đến ba từ "núi Bất Bảo" thì chàng trai đốn củi kia hốt hoảng lắc đầu trả lời:" nếu muốn lên núi thì hãy lên vào ban ngày giờ mặt trời sắp xuống núi không nên đi"
Ông nội lại nói tiếp lời:" không sao, chúng tôi có người quen trên núi"
Chàng trai đốn củi nhẹ nhàng bỏ đống củi trên vai xuống:" ai da, vị sư phụ này có vài điều không hiểu rồi"
Sở dĩ hắn gọi ông nội là đại sư vì ông lúc nào cũng mặc một trong mình đạo phục chỉ có một tông màu nâu sẫm trong rất giống những người tu đạo trên núi.
Ông nội cười ngại hỏi lại:" vậy xin huynh đệ chỉ giáo thêm"
Hắn lại ôn tồn nói tiếp:" gần đây những người thợ săn đêm trên núi thường một đi không trở lại, hoặc nếu có người trở lại thì người đó cũng trở nên điên điên dại dại, người dân quanh đây nghi là trên núi có ma"
Tôi cũng không khỏi tò mò mà đi đến nghe câu chuyện của họ chỉ có Tô Nhi là hoàn toàn không chú ý đến việc này.
Ông nội nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc:" có ma?"
Hắn gật đầu bĩu môi:" đúng thật là như vậy"
Tôi đi đến vỗ vào vai ông nội và tự tin nói với hắn:" vậy chắc anh không biết người đứng trước mặt anh đây là một pháp sư nổi tiếng"
Ai ngờ ông nội cho tôi một cước khiến gan ruột tôi như lồng cả lên.
Hắn trợn tròn mắt nhìn ông:" Lão nhân gia người thật sự là pháp sư sao?"
Ông nội cũng không có cách nào từ chối liền miễn cưỡng gật đầu.
Hắn như thể mèo gặp mỡ mà vồ đến ông nội cung phụng như một vị thần:" mai mắn quá, trong thôn không ai có cách gì xin người cứu giúp chúng tôi với"
Ông nội cúi xuống đỡ hắn dậy:" ta có thể xem cho những người bị điên dại còn có cứu được hay không e là phải coi phước của họ có đủ lớn".
Hắn liên tục gật đầu khấu tạ ông nội.
Sau đó ông quay sang hai người chúng tôi nhẹ nhàng hỏi ý:" hôm nay chúng ta ở tạm nhà dân dưới núi, hai đứa thấy được không?"
Tôi và Tô Nhi gật đầu bởi dù có lên núi chắc chắn cũng sẽ bị lạc đường.
Đến cuối cùng ba người chúng tôi nghỉ tạm ở nhà chàng trai đốn củi.
Căn nhà của hắn bốn bề đơn sơ trong nhà chỉ có mẹ già và hắn, bà lão lưng đã còng rất nhiều tóc trắng bạc phơi những vẫn rất thương A Lưu vừa nghe tiếng mở cửa bà ấy liền lên tiếng:" A Lưu về rồi à?"
Hắn vui vẻ bỏ bó củi trên lưng xuống sau đó nắm lấy tay bà :" con đã về rồi mẹ"
Bà ấy nhìn thấy chúng tôi liền có chút nghi ngờ hỏi A Lưu:" bọn họ là...?"
A Lưu hiểu ngay ý mẹ liền vội vàng giải