Cuối cùng chúng tôi vẫn là đồng nhất đi một phen đến quỷ môn quan.
Tứ thúc rót trà hai tay mời ông nội:" mấy ngày nay cứ tạm thời nghỉ chân ở Đạo quán này, đến ngày 18 con sẽ giúp người mở lối thông đến Quỷ Môn Quan"
Ông nội đón lấy tách trà nhẹ nhàng gật đầu.
Tôi định sẽ hớp một ngụm trà trước mặt nhưng vừa hay lại nghĩ đến chuyện người dân dưới núi chưa từng lên đỉnh núi cũng chưa từng nghe qua pháp hiệu của Tứ thúc.
Nghĩ đến đây tôi liền nhìn Tứ thúc với vẻ mặt nghi ngờ khiến thúc ấy rùng mình quát mắng:" tiểu tử lại chuyện gì nữa, con nhìn ta như vậy khiến ta không uống nổi ngụm trà này mất"
Lúc này tôi mới nở một nụ cười nói:" không có gì, chỉ là có con hơi thắc mắc tại sao người dưới núi lại không thể lên đỉnh núi và họ cũng chẳng ai biết pháp hiệu của thúc"
Tô Nhi nghe tôi hỏi cũng lặng lẽ gật đầu đồng ý.
Tứ thúc nuốt một ngụm trà xuống cổ rồi nói:" nói đến bọn người dưới núi ta thật sự không ngấm nổi mà"
Tôi nghi hoặc nhìn thúc ấy:" sao vậy ạ?"
"Bọn chúng săn bắt thành thói tàn sát sinh linh quanh núi khiến linh khí suy giảm ta chỉ là dùng một chút pháp thuật che mắt để bọn họ không thể lên núi cũng không thể bắt thú rừng nữa"
Tôi gật đầu nhưng lại hỏi tiếp:" vậy tại sao họ đều điên điên dại dại?"
Tứ thúc thở dài:" nhân quả nghiệp báo đó"
Lúc này ông nội liếc mắt nhìn Tứ Thúc khiến thúc ấy giật mình chột dạ:" à...thì là con cũng dùng vài âm binh quấy phá bọn chúng nhưng nghĩa phụ yên tâm vài tháng nữa chúng lại trở lại bình thường "
Ông nội lúc này thay đổi thái độ hẳn ra giọng điệu có phần khiển trách:" Nhân quả là chuyện sớm muộn gì cũng đến, con cũng không cần tốn công tốn sức thay trời hành đạo, bản thân là một đạo gia con lẽ ra phải hiểu chuyện này hơn ta chứ"
Cuối cùng Tứ thúc bị ông khiển trách cả buổi chiều, Tứ thúc này trong rất uy nghiêm đức độ nhưng lại cúi sợ trước ông nội khiến người khác nhìn thấy cũng có phần buồn cười.
Ngoài trời đã tối, ánh mặt trời cũng lặng lẽ khuất bóng sau rừng cây.
Trên núi không khí rất lạnh từng đợt gió thổi như thể kéo theo hàng vạn băng tuyết khiến người ta không khỏi rùng mình.
Tôi đến phía hành lang đạo quán ngước nhìn đàn chim hạc bay về tổ trong lòng không khỏi cảm thán vẻ đẹp này, Tô Nhi cũng lặng lẽ đứng cạnh, nhìn tôi có chút không vui liền hỏi:" anh không được vui à?"
Tôi lắc đầu gượng cười:" không có"
Cô ấy dùng tay giữ hai bên má tôi:" còn nói là không có xem anh kìa chân mày sắp dính vào nhau cả rồi"
Tôi có chút đỏ mặt liền rụt rè trả lời:" anh chỉ là đang nhớ đến giấc mơ lúc trước"
Cô ấy chau mày một cái chu miệng nhỏ hỏi tôi:" giấc mơ gì?"
Tôi ngước nhìn cô ấy rồi lại gục mặt trả lời:" giấc mơ ở nhà Dược sư phụ, trong mơ anh thấy chị Ngân Hương bảo anh phải tìm cánh cứu chị ấy"
Ai biết khi vừa nói tới đây Tô Nhi buồn bã bỏ tay ra khỏi má của tôi:" ra vậy"
Tôi thấy trên khuôn mặt cô ấy thoáng vẻ ưu buồn liền vội vàng an ủi:" anh chỉ là..."
Cô ấy quay sang mỉm cười nhìn tôi:" chỉ là gì? Đồ ngốc em biết anh thích chị Ngân Hương mà "
Tôi không thể phủ nhận Ngân Hương đối với tôi là cảm giác vô cùng đặc biệt như thể vừa gặp đã yêu nhưng là tình hay là ơn.
Tôi cũng không thể nào phân biệt được.
Tô