Sau chuyện ngày hôm đó, chúng ta đã cùng nhau trước là ổn định tinh thần người dân, sau là thu xếp ổn thoải mọi việc trước đó.
Sau khi xong việc, tôi, ông nội, Tô Nhi và tứ thúc cùng với Trường Sinh quay lại đạo quán.
Trước là để Trường Sinh làm lễ nhập đạo sau là nhờ tứ thúc thông âm giới cho chúng tôi đi tìm cây bản mệnh.
Tứ thúc đưa tay tính nhẩm, sau đó quan sát thiên tượng nói:
" ngày mai vào lúc canh ba, con sẽ giúp mọi người mở cửa thông âm giới."
Ông nội gật đầu.
Suy nghĩ một lúc lại tiếp tục, nói:
" Vậy có cần lệnh bài thông hành không?"
Tứ thúc lắc đầu, nhìn xa xa sau đó tỉ mỉ nói:
" Giờ thì không còn thông dụng loại lệnh bài này nữa, có một nơi sẽ phát giấy thông hành cho mọi người."
Nghe được tứ thúc nói vậy, tôi liền ngẩng đầu hướng mắt về phía tứ thúc, nhỏ giọng hỏi:
" Tứ thúc, vậy nơi đó là nơi nào ạ?"
Tứ thúc thành thật lắc đầu, trên mặt căn bản không có biểu hiện gì khác lạ:
" Ta chỉ nghe nói như vậy, nhưng kì thực đó là nơi nào thì ta cũng không rõ lắm, chỉ cần đi đến âm giới tự khắc sẽ biết mọi chuyện"
Tôi gật đầu đồng ý với lời nói của tứ thúc, thúc ấy tuy có chút bản lĩnh nhưng cũng không đến độ có thể trên thông thiên văn dưới tường địa lý được, cảnh giới đó thật khó mà đạt được.
Mà người đạt được chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nói đến đây, tôi lại nhớ một người được xem là ngang tài, ngang sức với tứ thúc.
Diệp Mậu Tùng? Người này liệu đã đạt đến cảnh giới vô lượng này chưa? Nghĩ cũng vô dụng nên tôi bèn dẹp sang một bên.
Giọng điệu ông nội có chút kiên định, nói:
" Đó là nơi nào không quan trọng, quan trọng là phải tìm cách chữa khỏi thi độc trong người Sở Lăng, trước khi nó tái phát."
Tô Nhi cũng nói theo:
" đúng vậy ạ!"
Trong lòng tôi lúc này có chút hương vị của hạnh phúc, hương vị này mạnh đến nổi tôi có thể cảm nhận nó đang lan toả trong từng ngóc ngách của cơ thể này.
Trường Sinh mỉm cười nhìn tôi:
" Ngưỡng mộ cậu thật.
Cậu quả thật rất hạnh phúc vì có ông nội thương cậu như vậy, cả..."
Cậu ấy ngập ngừng rất lâu, nhưng trên môi vẫn còn vương ý cười.
Tôi đến gần quan sát ánh mắt của Trường Sinh, sau đó nghiêm túc hỏi lại:
" Và gì nữa...!Sau cậu lại ngưng rồi."
Trương Sinh nhướn mày hướng mắt về phía Tô Nhi đang đứng, nhưng không nói gì cả, khiến tôi có chút mơ hồ.
Tứ thúc không để tôi có cơ hội hỏi tiếp, liền phất tay nói:
" Được rồi chúng ta dùng cơm thôi.
Trương Sinh con cũng nhanh đi đi, không lại bị tên tiểu tử đó hỏi đến quay cuồng."
Quả thật cơm của đạo quán có chút khiến tôi nuốt không trôi, quanh đi quẩn lại chỉ toàn rau và đậu phụ, ăn mấy ngày nay đến ngán cả rồi.
Trái ngược với tôi, trông Trương Sinh ăn rất ngon miệng.
Nhìn thấy vậy tôi không khỏi có chút tò mò, hỏi:
" Cậu ăn chay sao?"
Trương Sinh nuốt ngụm cơm trong miệng xuống, sau đó trả lời tôi:
" Không, chỉ là đó giờ cha tôi và tôi rất ít khi ăn thịt."
Tôi sững sờ một tí, rồi lại hỏi tiếp:
" Cha cậu và cậu không thích ăn thịt hả?"
Trương Sinh gắp một miếng đậu hủ bỏ vào miệng nhai rất ngon, sau đó mới trả lời tôi:
" Cha tôi thường nói người ăn cơm canh thanh đạm ít sinh ác niệm, cũng là giúp giảm một phần sát sanh, tôi nghĩ ăn cơm canh đạm bạc như vậy cũng rất ngon."
Tứ thúc đang ăn, vừa nghe thấy lời này liền bật cười khanh khách tỏ vẻ hài lòng:
" Đúng là rất có phong thái đạo gia."
Tôi cũng mỉm cười gượng gạo cho qua, bởi mỗi người mỗi khẩu vị có người thích ăn chay lại có người thích ăn thịt cá, có người lại thích ăn thịt sống tái lại không hẳn là chín.
Chung quy cũng vì sở thích khác nhau thôi.
Ông nội đặt bát cơm đã ăn hết xuống bàn, sau đó bưng một bát tổ yến đã hầm sẵn đưa cho Tô Nhi, ân cần nói:
" Tô Nhi vết thương của con chưa lành hẳn, sức khỏe cũng còn rất yếu ăn một chút tổ yến tẩm bổ cho tốt, yên tâm ta hầm rất kĩ rồi."
Tô Nhi vui vẻ đưa hai tay đón lấy bát tổ yến, mà tôi cũng đưa mắt