Tô Nhi ấp úng nói:
" Sở Lăng...em...em..."
Không để cô ấy nói hết, tôi đã bỏ đi.
Tôi đi đến bên mẹ lúng túng ngồi xuống, nhìn mẹ mờ dần tôi thì không có cách nào chạm vào bà được.
Tôi dùng sức ôm lấy mặt, khóc nức nở.
Tại sao? Người ta nói sao con mưa trời lại sáng, nhưng cuộc đời của tôi sau cơn mưa lại là bão tố kéo đến.
Mẹ! Còn chỉ muốn ôm lấy người dù chỉ là trong một khoảng khắc.
Lúc này, Tô Nhi tức giận cùng ấm ức.
Dặm chân một cái quay lại nói với tôi, thanh âm rõ ràng đã chuyển thành tiếng khóc:
" Sở Lăng, em không muốn quan tâm đ ến anh nữa."
Tôi nhìn cô ấy, rồi nhìn mẹ đang lâm vào tình thế nguy cấp.
Tôi vừa muốn an ủi cô ấy vừa muốn quan tâm đ ến mẹ.
Nhưng hai việc này không thể cùng lúc lưỡng toàn kỳ mỹ được.
Mẹ tôi đã hết đâu, giờ đây đứng cạnh tôi, cố gắng mỉm cười, nói:
" Mẹ không sao, con qua an ủi Tô Nhi đi, con bé chỉ muốn tốt cho con thôi.
Mẹ còn chịu được, con đừng làm con bé phải buồn."
Càng nghe mẹ nói, tôi càng đau lòng.
Bà vẫn vậy, vẫn lương thiện như trước, so với Tô Nhi thì lần này cô ấy quá đáng rồi, cho dù cô ấy có ý dè chừng trước mẹ, cũng không cần làm đến nước này như vậy chứ.
Giờ đây, tôi chỉ muốn ôm lấy mẹ thật chặt như những lúc còn bé, còn Tô Nhi thì trở về an ủi sau cũng được.
Mẹ thấy tôi im lặng, cũng không đề cập đến chuyện này nữa.
Mẹ đưa tay nhặt lấy đèn lồ ng kia, trong ánh đèn vẫn còn phản phất một tia sáng nhỏ soi rọi khuôn mặt của mẹ.
Mẹ nắm lấy tay tôi, đúng! Mẹ như vậy mà có thể nắm lấy tay của tôi, nhưng...tôi lại không cảm nhận được hơi ấm lúc trước.
Bàn tay lạnh lẽo của mẹ bị thời gian bào mòn đến cằn cỗi khô héo.
Mẹ quay sang nói với tôi:
" Lăng Nhi, đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Mẹ muốn biết những năm qua con sống thế nào?"
Tôi đưa mắt, nhìn bóng lưng Tô Nhi đi trước thấy không có gì nguy hiểm, mới yên tâm trả lời mẹ:
" Rất tốt ạ"
" Vậy sao con lại ở đây?" Mẹ hỏi tiếp.
Tôi từ từ đem tất cả chuyện xảy ra gần đây kể cho mẹ nghe, mẹ đau lòng đưa tay như muốn vuốt đầu tôi vậy:
" Cực khổ cho con rồi."
Tôi vui vẻ gục đầu xuống cho mẹ sờ, tuy rằng bà vẫn còn rất do dự:
" Đã qua rồi mẹ, con giờ không sao nữa.
Còn mẹ, sao mẹ vẫn còn như vậy, mẹ có nguyện vọng gì chưa thành à?"
Nghe tôi hỏi, ánh mắt của mẹ có chút trốn tránh, ấp úng nói:
" Không có gì, chỉ là mẹ muốn gặp con thôi, không có gì đâu."
Nhìn mẹ, tôi càng khẳng định chắc nịch rằng người có gì đó giấu tôi, mẹ không muốn nói, tôi lại càng không tiện hỏi bà.
Tô Nhi vẫn cứ giận tôi, đi đằng trước thì im lặng, đi cùng mẹ phía sau không nói gì.
Tuy rằng cô ấy rất giận tôi nhưng chưa lần nào bỏ lại tôi một mình cả.
Đi rất lâu giữa màn đêm tịch mịch, phía xa xa ánh đèn lấp lánh mờ ảo của quán trọ hiện ra.
Thì ra chúng tôi sắp rời khỏi âm ty rồi, lúc này đây mẹ đứng lại.
Ánh mắt từ mẫu nhìn tôi:
" Lăng Nhi, mẹ muốn được ôm con."
Tôi nhìn mẹ đỏ cả hóc mắt, cũng nghẹn ngào:
" Con cũng muốn ôm mẹ."
Mẹ đưa đèn lòng giấy trên tay cho tôi, ánh mắt đầy khao khát:
" Cầm nó, mẹ sẽ ôm được con rồi."
" Sở Lăng, anh không được cầm." Tô Nhi ở phía trước không kịp cản tôi, chỉ có thể nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở.
Tôi thì không chút do dự cầm lấy đèn lòng, bỏ ngoài tay lời nói của Tô Nhi.
Tôi biết cô ấy lo cho tôi nên lúc nào cũng đa nghi như vậy.
Nhưng giờ đây, tôi muốn đánh cược một lần để xà vào vòng tay của mẹ.
Mẹ cũng không ngờ đến tôi lại dứt khoát như vậy, nở nụ cười hiền từ đưa tay ôm lấy tôi.
Được mẹ ôm tôi không cảm nhận được ấm áp, ngược lại thấy rất lạnh như từng đợt băng tuyết thổi vào tim tôi vậy, nhưng lại bình yên đến lạ, tôi muốn mãi mãi như thế này.
Lúc này, tôi nghe mẹ hỏi:
" Lăng Nhi, con ở đây với mẹ được không?"
Giờ đây, tôi không còn nghe được gì nữa, chỉ còn tiếng nói của mẹ làm tôi chỉ muốn đồng ý ngay thôi.
Bỗng nhiên truyền tiếng thanh âm chói tai, là tiếng hét của Tô Nhi.
Tôi vô thức tránh khỏi vòng tay của mẹ, đảo mắt tìm kiếm hình bóng Tô Nhi.
Trong tầm mắt tôi bấy giờ hiện lên hình ảnh Tô