Chu phu nhân nhìn về phía Chu Hạnh, nhướng mày một cái.
Chu Hạnh lấp tức đến chỗ Ngô Mệnh, trên tay còn cầm theo một cây kim to.
Ngô Mệnh giẫy giụa như cá mắc lưới, liên tục xin tha:
"Chu phu nhân, tôi cầu xin bà, hãy tha cho tôi.
Chu Diêu...tôi muốn gặp Chu Diêu."
Mộc Quý An lấy từ trong túi ra một lá thư, sau đó đọc lớn:
"Mẫu thân, con là Chu Diêu.
Con xin hứa từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt cùng Ngô Mệnh, đồng ý để cô ấy bước vào Chu gia với danh phận đại tẩu."
Ngô Mệnh trước đó còn vùng vẫy kịch liệt, nhưng khi nghe được những lời này liền buông xuôi tất cả.
Mộc Quý An vì muốn Ngô Mệnh tin tưởng liền đem bức thư đến trước mặt cô ta.
Ngô Mệnh mấp máy đôi môi, thần sắc cũng không còn như trước:
"Là bút tích của chàng ấy, Chu Diêu...Chu Diêu...tại sao ngươi lại đối xử với ta như thế...tại sao?"
Mà Chu Diêu đứng ở đây cũng không tin vào mắt mình, cậu ấy quay sang hướng tôi và ông nội:
"Không...!không phải con...ông ơi! Còn chưa từng viết lá thư này."
Ông nội gật đầu an ủi cậu ấy:
"Ta biết."
Phía kia Ngô Mệnh đã không còn kháng cự nữa, Chu Hạnh cũng không vòng vo liền bỏ một thứ màu trắng lấy từ tro cốt của Chu Triệt bỏ vào miệng Ngô Mệnh.
Sau đó trực tiếp dùng kim khâu miệng Ngô Mệnh, đúng vậy, một người đang sống sờ sờ mà bị khâu miệng một cách man rợn như vậy.
Chu Diêu bắt đầu không còn giữ được bình tĩnh nữa, cậu ấy chạy đến chỗ bọn họ, muốn ngăn cản Chu Hạnh làm chuyện độc ác, lại càng muốn cứu Ngô Mệnh.
Dù cho có làm gì thì cậu ấy cũng không thể nào được như ý nguyện, tôi không ngờ Chu Diêu lại quỳ xuống trước mặt Chu phu nhân, liên tục gập đầu:
"Mẫu thân, con xin người, con cầu xin người, xin người hãy thả Ngô Mệnh ra đi..."
Lần đầu tiên tôi chứng kiến một Chu Diêu tao nhã, cao lãnh lại vì một người còn gái khóc đến chết đi sống lại.
Có lẽ nước mắt của quỷ hồn là thứ tinh khôi nhất.
Chu Diêu lại quay về phía giường, nhìn thấy Ngô Mệnh đã ngất xỉu, cậu ấy liền muốn ôm cô vào lòng, như vô dụng, ngay cả thân ảnh của cô ta Chu Diêu cũng không cách nào chạm được.
Chu Diêu chỉ biết kêu gào thảm thiết:
"Ngô Mệnh, Ngô Mệnh...nàng tỉnh lại đi...tỉnh lại đi...ta chưa từng viết bức thư đó...tình cảm ta dành cho nàng chưa từng thay đổi."
Tôi và ông nội đứng đây quan sát cũng không khỏi đau lòng, Ngô Mệnh đáng thương hơn đáng trách.
Cũng vì hiểu lầm nên mới hận Chu Diêu.
Bỗng nhiên đất ở chỗ chúng tôi rung chuyển dữ dội, mọi cảnh vật trước mặt đều biến mất.
Mà Chu Diêu ở phía kia đang dần rơi vào hố sâu màu đen.
Ông nội hét lớn:
"Chu Diêu, mau tỉnh lại, đây là tâm ma của Ngô Mệnh, con hãy mau tĩnh lại, nếu không thì sẽ không còn cách nào thoát khỏi đâu."
Trên không trung lại truyền đến một loạt tiếng cười:
"Haha...hôm nay ta sẽ khiến các ngươi cùng nhau chôn xác tại nơi này..."
Là Ngô Mệnh, giọng nói này chính là của cô ta, tôi ngước nhìn vào không trung, gào to:
"Ngô Mệnh...cô không thấy Chu Diêu hết lòng vì cô sao?"
"Hết lòng vì ta? Ngươi không biết hắn là chủ mưu đem ta minh hôn cho Chu Triệt đã chết, sau đó biến ta thành quỷ giữ của trấn trạch của bọn họ, nếu không phải ta được cứu thì giờ này đã thành cô hồn dã quỷ rồi."
Tôi lại nói tiếp:
"Cô chính là bị thù hận che mắt."
"Im miệng."
Vừa dứt lời thì chỗ đất phía tôi rung chuyển dữ dội, xém chút nữa tôi đã không đứng vững được.
Ngô Mệnh từ đầu đến cuối không hề xuất đầu lộ diện, cô ta chỉ ở trên hư không nói vọng xuống:
"Các ngươi có biết sau khi bị khâu miệng ta luôn sống ở dưới tầng hầm của Chu gia không? Bọn họ bỏ ta ở đó ba ngày ba đêm, nổi đau da thịt không hề so sánh được với nổi đau bị chính người mình yêu nhất phản bội, ba ngày đó ta phải đối đầu với cái đói và nổi sợ hãi.
Ta rốt cuộc đã làm gì sai mà khiến các người đối xử như vậy?"
Tôi biết giờ nói gì thì Ngô Mệnh vẫn không nghe lọt tai, chỉ đành khuyên cô ta vài câu.
Nhưng rõ ràng càng khuyên thì Ngô Mệnh lại càng giận dữ.
Đến khi Chu Diêu sắp bị cuốn vào hố đen kia, tôi rõ ràng cảm nhận được Ngô Mệnh vậy mà có chút dao