Lão mù cũng nhận ra gì đó giọng nói đầy sự gấp gáp cùng tuyệt vọng:
"Lang Tinh nhập ma, muốn nhờ cơ thể Câu Minh sống lại, chúng ta bị trúng kế rồi."
Câu Minh bay lên không trung, ánh mắt trắng đục như người chết toàn thân phát ra sát khí cực, không giờ đây không phải là Câu Minh nữa rồi phải nói chính xác hơn là Lang Tinh đao sống lại nhờ cơ thể Câu Minh.
"Rầm"
Trận pháp sập đổ chúng tôi bị đưa ra ngoài chân vừa đạp đất liền gặp phải tấn công của Dược sư phụ và Lão lão.
Không biết từ lúc nào mà hai người đã xuất hiện chờ sẵn ở đây.
Phía trước có Câu Minh, phía sau lại có hai người kia, tình cảnh này đúng là không có đường lui mà.
Lão mù và ông nội tìm cách giữ chân lại Câu Minh, nhờ Lang Tinh đao chỉ là một vật chết nó có thể khống chế cơ thể Câu Minh nhưng chỉ có bản năng nên cũng dễ đối phó hơn phần nào.
Tứ thúc và Truong Sinh cùng nhau đối phó Lão lão, Tôi và Tô Nhi hợp sức đánh nhau một lần nữa với dược sư phụ.
Lần trước ở thôn Nguyên Hoàn hai chúng tôi nhờ trận pháp của lão Mù mới sống sót lần này quyết không để thua thảm hại như vậy nữa.
Trên tay cầm Toái Tinh làm tôi có dũng khí hơn, Tô Nhi sử dụng mắt âm dương quấy rối dược sư phụ.
Lần trước nhờ chỉ dẫn của lão mù mắt âm dương của Tô Nhi có rất nhiều tiến bộ, ánh sáng chiếu vào người Dược sư phụ như bị hoả thêu ông ta liên tục né tránh, tôi cũng thừa cơ xuất kiếm khiến ông ta lui bại.
Định một chiêu kết thúc ông ấy thì bất ngờ có một bàn tay đen xuất hiện kéo Dược sư phụ về phía Câu Minh.
Phía bên kia Tứ Thúc vào Trương Sinh cũng đã thắng, bàn tay kia lại tiếp tục xuất hiện kéo lấy Lão lão về phía Câu Minh.
Lão lão thấy được cứu may mắn chưa được bao lâu lại không ngờ bị Câu Minh xuất thủ.
Chỉ thấy hai tay ông ta đặt lên đầu của Dược sư phụ và Lão lão, mọi pháp lực trong cơ thể hai người dần dần bị hút đi, chỉ ngắn ngủi vài giây, mà hai người kia chỉ còn lại cái xác khô đang nằm dưới đất.
Không những vậy, Câu Minh còn muốn nuốt hết sát khí bên ngoài, nhìn đến cảnh này như ông nội nghĩ đến gì đó, liền đi đến trước mặt tôi dùng máu vẽ vào tay tôi một kí tự , trịnh trọng bảo:
"Sở Lăng, đây là món quà mà ông nội muốn tặng cho con rất lâu, là ông có lỗi với con"
Nói xong tôi còn chưa kịp làm gì thì ông nội đã cầm kiếm xông về Phía Câu Minh.
Tôi nhìn ký tự trên tay, tim như muốn nhảy ra ngoài, ông nội nói lời này như một lời từ biệt vậy.
Tôi không muốn kết quả như giờ mọi người phải toàn bộ thắng trận mà trở về chứ.
Câu minh hút càng nhiều âm khí và ma khí ông ta càng mạnh hơn, chỉ một cái phất tay nhẹ nhàng thôi liền bất ngờ xuất hiện một thanh đao xuyên qua người của Ông nội.
Tứ Thúc và lão mù, Trương Sinh và cả Tô Nhi cũng thương tích đầy mình đơn giản là đứng lên thôi cũng làm không được.
Tôi không thể trơ mắt nhìn những chuyện này cứ diễn ra, cố gắng ngồi dậy bàn tay nắm lấy Toái Tinh máu từ từ tràn ra một sức mạnh vô hình xuất hiện bao phủ lấy cả người tôi.
Miệng của những vết thương lúc nãy ngày càng rộng rã, những thớ thịt trên người tôi như thể sắp rơi ra ngoài vậy.
Nhưng sức mạnh kia đã giúp những vết thương ấy lành lại một cách nhanh chóng.
Cơ thể của tôi bây giờ chính là ác niệm chi thân, dù cho đao thương có mạnh cỡ nào cũng bất khả xâm phạm vào người tôi.
Tôi cảm nhận được luồng sức mạnh đó đang len lỏi từng ngóc ngách cơ thể, Câu Minh lúc này chỉ phất tay một cái là cả trận lôi đình kéo đến, ông ta điều khiển nước sông biến thành hàng vạn mũi tên đâm về phía tôi.
Tôi dùng thanh kiếm trong tay chống đỡ, tuy là những mũi tên đó không thể làm hại đến tôi nhưng nếu cứ dây dưa như vậy thì sức lực của tôi cũng không thể nào chịu nổi.
Mũi tên cuối cùng đã bị tôi đánh ngược lại về phía Câu Minh, nhưng hắn lại nhẹ nhàng tránh được.
Tôi cảm