Nhìn cô bé biến mất trước mặt tôi thở dài rồi quay sang ông nội, ông lúc này có thái độ cực kì nghiêm nghị, thái độ kia bày ra mặt tựa hồ như có thể đưa tay ra sờ được nó:" Tại sao con không nghe lời ông? Nếu một ngày nó hại con thì sao"
Tôi đi đến nịnh nọt ông vô luận là ông nói cái gì tôi đều a dua theo:" Phải phải, nhưng đó chỉ là một đứa bé thôi ạ"
Ông xua tay thở dài ngồi xuống nhẹ nhàng thổi lá trà trên ly rồi hớp một ngụm.
Ông không nói, tôi không nói, Tô Nhi cũng vậy chúng tôi đều cùng nhau im lặng bởi vì dù có nói ra thì quan điểm lại khác nhau, thôi thì không nói còn hơn.
" Ông Chung, cậu Chung, cô Tô Nhi, bà chủ căn dặn tôi đến nói với mọi người là hiện tại thiếu gia đã bình tâm mọi người có thể vào" - Người phụ nữ trung niên tóc búi gọn khẽ cúi đầu với chúng tôi.
" Đi thôi" ông bước về hướng phòng của cậu Châu dù có mở lời như vô luận như thế nào cũng không muốn nhìn tôi.
Chúng tôi lần lượt tiếp rót nhau bước vào phòng.
Trên ghế là một thiếu niên tóc tai được chau chuốt gọn gàng, khuôn mặt không pha lẫn chút phổ thông nào cả tựa hồ như vẻ đẹp của cậu ấy là độc nhất vô nhị, dáng vẻ nhã nhặn lại pha chút cao quý đúng là làm người khác không thể rời mắt, nhưng tôi là nam.
" Mọi người cứ tự nhiên".
Châu thiếu gia chỉ về hướng ghế rồi nhìn chúng tôi mỉm cười.
" Châu thiếu gia giờ cậu cảm thấy thế nào?" Ông nội hướng mắt về phía cậu ấy tựa hồ như rất trông chờ lời cậu ấy chuẩn bị nói ra.
" Cảm ơn Chung đại sư phụ, cháu cảm thấy đã đỡ, đều nhờ phúc ân của mọi người nên cháu mới được như vậy".
Cậu ấy vừa nói vừa đứng lên cung kính với ông tôi, ông ra hiệu cậu ngồi xuống.
" Châu thiếu gia hiện hồn phách cậu chưa ổn định cậu nên hạn chế đi lại".
Ông nhìn Châu thiếu gia dặn dò
" Đúng rồi Châu thiếu gia cậu có biết mình xảy ra chuyện gì không?" Tôi nhất thời nóng lòng nên đành xen vào tôi cũng biết rõ như vậy có hơi thất lễ nhưng tôi không thể đợi được nữa.
" Tôi nhớ chứ! Hôm ấy,..."
~~ Tối Hôm Ấy ~ ( tôi ở đoạn dưới là Châu Thiếu Gia).
" Thiếu gia tôi đã dọn dẹp xong rồi giờ tôi về trước đây, cậu cũng tranh thủ về sớm không thôi lại gặp nữ quỷ đó haha".
A Phúc nói với ngữ khí có phần dọa dẫm
" Ai nha cậu đó lo sợ không đâu" tôi nói với giọng trêu chọc.
Thật ra mà nói đối với chuyện ma quái nữa tin nữa ngờ nhưng tôi thiên về sự nghi ngờ hơn.
Sau khi thu dọn đồ đạc ở hiệu thuốc xong thì tôi vẫn như thường ngày đi về nhà bằng đường tắt rẽ ngang hẻm Khung Linh, từ giữa trung tâm con hẻm truyền đến tiếng trống tiếng pháo hoa, tôi thầm nghĩ đây có lẽ là hôn lễ nhưng lạ thay tại sao hôn lễ lại tổ chức lúc nữa đêm, tôi thật sự cũng không nghĩ nhiều mà tiến về phía trước khi đi ngang qua kiệu hoa thì vang lên một hí khúc nghe rất thảm sầu.
" Khăn hỉ....!Cái gì đó tử biệt, tôi thật sự khó lòng mà nhớ rõ"
Tôi nhất thời sinh khó hiểu cũng