Trở lại việc chính, sở dĩ Lâm Nhược Yên hoài nghi con mình có khả năng được bồi dưỡng trở thành tân đế, không phải là không có nguyên nhân. Thứ nhất, Tàn Dương Đại Đế hầu như không hề yêu những phi tần kia, cưới bọn họ cũng chỉ là bị ép. Còn nàng là ở trong thượng cổ bí cảnh tình cờ gặp Tàn Dương Đại Đế, mặc dù sau đó, ký ức về tình cảm của hai người khá mơ hồ, giống như chỉ là một giấc mộng, nhưng nàng mang thai con của hắn là sự thật, sau đó ở trong bí cảnh sinh con, là Tàn Dương Đại Đế luôn túc trực ở bên cạnh không rời một ly.Sau khi trở về kinh đô, Tàn Dương Đại Đế tự mình hạ chiếu phong nàng làm quý phi, con trai trưởng Lâm gia Lâm Khang thăng chức thành Hộ bộ thượng thư, Lâm gia gia chủ Lâm Uyên làm Ninh Châu Châu Mục, Lâm gia có thể nói trong vòng một ngày trở thành tồn tại chạm tay có thể bỏng, vì đây là lần đầu tiên Tàn Dương Đại Đế tự mình hạ chiếu sắc phong.Hai là con mình được truyền cho Tiên pháp, Tiên pháp là tồn tại như thế nào không cần nói cũng biết, chỉ có hoàng đế mới có thể tu luyện, này không phải đã nói rõ hết thảy sao?Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Nhược Yên không khỏi kích động, một khi Hồ Nguyên Vũ trở thành hoàng đế, trở thành cường giả, như vậy sự tình của nàng và con trai không phải…Lâm Nhược Yên cố nén kích động trong lòng, vuốt ve khuôn mặt của nhi tử nói:- Vũ nhi, đây là cơ duyên mà ông trời ban cho con, phải cố gắng nắm chắc con biết không.Hồ Nguyên Vũ trở người nằm đè lên người nàng, ôn nhu vuốt ve kiều nhan giống như thiên sứ kia, kiên định nói:- Mẫu thân yên tâm, vì tương lai của chúng ta, con nhất định sẽ trở thành cường giả.Lâm Nhược Yên ngượng ngùng gắt hắn một cái:- Cái gì mà tương lai của chúng ta chứ, đừng có nói bậy bạ.Hồ Nguyên Vũ cười hì hì:- Sao lại bậy bạ, bây giờ người đã là nữ nhân của con, tương lai sau này không phải con chăm sóc người sao?- Ai là nữ nhân của con chứ, rõ ràng là con cưỡng gian mẫu thân.Hồ Nguyên Vũ nhìn chằm chằm vào mắt nàng, lấy giọng điệu ôn nhu lại kiên định nói:- Cưỡng gian cũng được, tự nguyện cũng được, nhưng từ nay người đã là nữ nhân của con, con không cho phép mẫu thân rời xa con, con muốn người trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất đời này.Lâm Nhược Yên nhìn khuôn mặt đầy kiên nghị kia, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác kỳ lạ, cảm giác này ngay cả đối với Tàn Dương Đại Đế nàng cũng không có, nàng không biết cảm giác kia là cái gì, chỉ biết từ nay về sau, nàng đã không thể rời xa được đối phương rồi.Hơn nữa hai người cũng rất ăn ý, không ai nhắc tới sự tình thân phận thật sự, vẫn coi như đó là bí mật của riêng mình, xem nó như một sợi dây vô hình níu kéo cả hai, lại như một cái gì đó lưu luyến không nỡ xé bỏ…Nàng vươn hai tay ôm lấy đầu nhi tử, kéo đầu hắn xuống, hai đôi môi dính lại với nhau, dây dưa không dứt.Hồ Nguyên Vũ biết nàng đã động tình, lại vượt qua khúc mắc, trong lòng vui như nở hoa, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi của nàng, bàn tay thì không ngừng xoa bóp lấy bầu ngực săn chắc mà co giãn kia.Hồ Nguyên Vũ sướng rợn cả người, côn thịt như muốn nổ tung, hắn thật không ngờ Lâm Nhược Yên hứng tình lên sẽ nồng nhiệt như vậy, nàng không còn e ấp mắc cở như lúc trước, Hồ Nguyên Vũ dùng tay nhéo vào đùi mình thật mạnh, cố gắng kìm chế cảm giác xuất tinh, nếu xuất tinh lúc này xem như công cốc, phải làm cho nàng vĩnh viễn ghi nhớ thời khắc này, để trái tim nàng chỉ lưu được một hình bóng của hắn mà thôi.Khi cơn sướng trong người đã dịu xuống, Hồ Nguyên Vũ thấy Lâm Nhược Yên vẫn uống éo mông sàn qua sàn lại, Hồ Nguyên Vũ nhích nhẹ mông mình lên một chút xem phản ứng của nàng ra sau:- Ah! Hhhhhhhh, đừng . . . . Vũ nhi… nhanh làm đi…Khi côn thịt của Hồ Nguyên Vũ rút ra tới khe âm hộ, Lâm Nhược Yên bất động vài