Chương 103 - Sinh tử cục (Thượng)
Đêm.
Diệp Kết Mạn dùng bữa xong là trở về phòng nghỉ ngơi. Một ngày bôn ba nàng đã rất mỏi mệt nhưng vì thấy Kỷ Tây Vũ nên vẫn còn hưng phấn. Nàng mở cửa phòng và tìm kiếm, cuối cùng bất ngờ thấy Kỷ Tây Vũ ở trên giường. Cửa sổ khép hờ, gió nhẹ lùa vào thổi áo Kỷ Tây Vũ. Kỷ Tây Vũ vốn chỉ định nghỉ một lát; nàng dựa vào tường mà nghỉ nhưng ngủ hồi nào không hay. Diệp Kết Mạn nhẹ bước bước tới gần rồi cẩn thận ngồi xuống, tinh tế mà nhìn người.
Hẳn là vì nhắm mắt, Kỷ Tây Vũ lúc này nhìn giống như thi thể xinh đẹp nằm trong quan tài hoa. Chỉ khác mỗi đôi môi màu đỏ. Càng nhìn, Diệp Kết Mạn càng thấy người dường như đang mệt mỏi. Tóc mai người còn ẩm ướt, hiếm thấy. Diệp Kết Mạn ngập ngừng một hồi vẫn là nhẹ nhàng nâng tay lên chạm... Diệp Kết Mạn nhíu mày, lòng cồn cào, trong đầu liền hiện lên cảnh tượng Kỷ Tây Vũ quần áo ướt đẫm, vô lực nằm trong lòng nàng. Diệp Kết Mạn đưa tay xuống muốn thăm dò thêm nơi khác, nhưng còn chưa đến bả vai lông mi Kỷ Tây Vũ động đậy. Tiếp đó, một bàn tay cầm tay Diệp Kết Mạn.
"Đánh thức nàng?" Diệp Kết Mạn nói.
Kỷ Tây Vũ lắc đầu, thần thái sáng lên, coi như mệt mỏi vừa rồi chỉ là lỗi giác của Diệp Kết Mạn.
"Thừa lúc ta ngủ mà sỗ sàng?" Kỷ Tây Vũ cười nói.
"Hừ, mơ tưởng, " Diệp Kết Mạn rút tay ra, và quan tâm hỏi: "Nàng mệt lắm sao?"
Kỷ Tây Vũ lẳng lặng nhìn Diệp Kết Mạn một lát mới đứng dậy.
"Có lẽ thời điểm bị triệu hồi tiêu hao khí lực, nhưng mà không sao đâu."
"Nếu mệt thì nghỉ sớm thôi." Diệp Kết Mạn thấy Kỷ Tây Vũ mệt mỏi thật sự thì đau lòng. Nàng đứng dậy đi thổi đèn.
Đèn tắt, chỉ còn ánh trăng bạc.
Kẽo kẹt... Diệp Kết Mạn lên giường, cởi áo ngoài. Không đợi Diệp Kết Mạn nằm xong, Kỷ Tây Vũ đưa tay ôm hông Diệp Kết Mạn.
"Nàng gầy thêm rồi." Kỷ Tây Vũ nói. "Cần phải bồi bổ."
"Ừ." Diệp Kết Mạn khẽ đáp. Nàng thấy rất ấm áp.
"Ngủ thôi."
Kỷ Tây Vũ mệt mỏi thật, âm cuối thấp đi, không nói gì nữa. Nhưng còn Diệp Kết Mạn, tuy rằng mệt nhưng tự nhiên còn đắm chìm trong vui sướng, nàng không thể ngủ ngay được. Và vì sợ quấy rầy Kỷ Tây Vũ, Diệp Kết Mạn không dám lộn xộn, nàng chỉ là quay đầu nhìn.
Một lát sau, Diệp Kết Mạn ngủ thật.
~~~
Không biết ngủ được bao lâu, tiếng động lớn bên ngoài quá ầm ĩ làm Diệp Kết Mạn tỉnh. Nàng cố thức, song một chốc sau lại nghe thấy mùi khói.
Phừng phừng! Lửa khắp mọi nơi. Khói dày đặc...
"Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân người thế nào rồi?! Người chờ một chút, em cứu người ra ngay!" An nhi sốt sắng la lên ở ngoài.
Diệp Kết Mạn không biết chuyện gì xảy ra. Nàng chỉ thấy choáng váng và cay mắt, không mở mắt ra được. Song nàng không nghĩ nhiều, phản ứng đầu tiên của nàng đó là nhìn người bên cạnh.
Và giữa đại hỏa, Kỷ Tây Vũ vẫn nhắm mắt, không có động tĩnh.
"Kỷ Tây Vũ? Kỷ Tây Vũ?"
Trong lòng Diệp Kết Mạn rơi lộp bộp, nàng ngồi dậy nhưng đầu choáng váng, nàng cố đẩy Kỷ Tây Vũ, nhưng vừa chạm vào đối phương đã thấy ướt tay. Tâm Diệp Kết Mạn trùng xuống, nàng nhìn kỹ lại mới phát hiện Kỷ Tây Vũ không biết tại sao lại ướt sũng, mặt cũng đầy mồ hôi và nhợt nhạt. Lửa càng lúc càng lớn, tiếng gỗ cháy hết rồi sập xuống liên thanh phát ra. Diệp Kết Mạn có gấp cũng không được, Kỷ Tây Vũ bất tỉnh, nàng không thể triệu người biến vào hòe mộc quỷ phù; lửa cháy sém tới nơi nhưng Diệp Kết Mạn chỉ một lòng lo cho Kỷ Tây Vũ; Diệp Kết Mạn bắt đầu khóc...
"Kỷ Tây Vũ, tỉnh lại đi, nàng làm sao vậy?"
Giọng Diệp Kết Mạn ngày càng nhỏ, rất nhanh đã nghẹn ngào nói không được nữa. Và Kỷ Tây Vũ vẫn chẳng phản ứng. Rầm! Diệp Kết Mạn không chú ý tới tiếng động đó, mãi cho đến khi có người nắm tay nàng.
"Mau theo ta, sắp sập rồi!" Bùi Nghiêu Viễn gào lên.
Bên ngoài ồn hơn, ngoại trừ tiếng hô thiếu phu nhân ra thì còn có nhiều tiếng Tam thiếu gia. Diệp Kết Mạn vẫn chỉ nhìn chằm chằm Kỷ Tây Vũ, không chịu buông tay.
"Nhanh lên, không còn kịp rồi!" Bùi Nghiêu Viễn không nhìn thấy Kỷ Tây Vũ, hắn chỉ nghĩ là Diệp Kết Mạn đã quá sợ hãi; bất chấp lễ nghĩa, hắn cúi xuống ôm lấy Diệp Kết Mạn sẽ chạy ra ngoài.
"Tam thiếu gia!" Hai hộ vệ che miệng, khoác chăn ướt xông tới hỗ trợ. "Mau!"
"Không!" Diệp Kết Mạn vừa thốt lên là vừa sặc sụa, nhưng vừa lúc níu lại khung giường. Nàng đẩy Bùi Nghiêu Viễn mà gào, "thả ta xuống, ta không đi!"
Bùi Nghiêu Viễn không hiểu chuyện gì, hắn chỉ nghi hoặc, và tất nhiên hắn sẽ không thuận theo nàng ở lúc này. Hắn nhìn hộ vệ mà ra hiệu. Người hộ vệ liền bảo "Xin lỗi thiếu phu nhân " rồi gỡ tay Diệp Kết Mạn ra, và che chở hai người đi ra ngoài.
"Không. . ." Sắc mặt Diệp Kết Mạn biến trắng. Rầm! Xà nhà, trụ cột rớt xuống, bọn họ gian nan mà né. Khói thì ngày càng dày, Diệp Kết Mạn chỉ mơ hồ nhìn được cái giường một lần rồi cũng không thấy gì nữa. "Đừng mà. . ." Giữa cảnh hỗn loạn, không ai chú ý tới Diệp Kết Mạn thì thào cái gì.
Như một thế kỷ trôi qua, Diệp Kết Mạn không biết bọn họ ra ngoài bằng cách nào, nàng không có ấn tượng, cho đến khi tiếng sập thật lớn kéo nàng bừng tỉnh.
Bọn họ an toàn đứng ở ngoài. Diệp Kết Mạn nhìn lại, mới thấy phòng của nàng đã sập hoàn toàn. Lửa vẫn còn, chiếu sáng cả khuôn mặt tuyệt vọng của Diệp Kết Mạn...
"Thiếu phu nhân. . ." An nhi tiếp nhận áo từ Thư nhi khoác lên cho Diệp Kết Mạn, rồi An nhi đau lòng kéo tay Diệp Kết Mạn để bôi thuốc cho nàng. Diệp Kết Mạn bây giờ rất chật vật, tay thì bị phỏng, tóc tai thì bù xù, sắc mặt thì tái nhợt.
"Kết Mạn, muội thế nào?" Bùi Nghiêu Viễn đẩy nha hoàn đến xem thương thế mình ra, ngồi xuống hỏi.
Diệp Kết Mạn chỉ cúi đầu, không nói gì.
"Lần này thật sự đa tạ Tam thiếu gia." Thư nhi thấy thế, nói. "Nhưng cơn hỏa hoạn này. . ."
Bùi Nghiêu Viễn nhíu mày, hắn cũng hiểu được chuyện kỳ quái.
"Các ngươi không biết chuyện gì xảy ra sao?" Bùi Nghiêu Viễn nói.
Thư nhi lắc đầu. "Đó là nửa đêm, tất cả mọi người đều ngủ rồi ạ. Nô tỳ ngủ không sâu, tự nhiên thấy ngoài cửa sổ sáng sáng nên ngồi dậy mới nhìn thấy phòng thiếu phu nhân bị cháy."
"Hộ vệ tuần tra đâu?" Bùi Nghiêu Viễn tức giận.
"C... có." Quần áo người hộ vệ hỗn độn, mặt đen thui hơi kích động đáp. "Tiểu nhân cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hôm nay chúng tiểu nhân vừa ăn tối xong không biết sao đều mệt mỏi chóng mặt hết cả. Khi tỉnh lại cũng là nhờ vào tiếng động lớn ồn ào mới biết có cháy."
"Tại sao có thể như vậy?" Bùi Nghiêu Viễn cau mày hơn.
Thư nhi thì đăm chiêu nhìn căn phòng cháy. Trời khô hanh, nước bao nhiêu cũng không có tác dụng.
"Thiếu phu nhân!" Một tiếng thét kinh hãi bỗng truyền đến.
Diệp Kết Mạn giãy khỏi tay An nhi mà phóng tới căn phòng ngập lửa, có điều không được vài bước đã bị Bùi Nghiêu Viễn túm lại.
"Muội điên à?"
Diệp Kết Mạn đã không còn sức nữa, nàng mềm oặt ngã xuống và sau đó, ngực nàng nhói đau. Diệp Kết Mạn bất tỉnh.
Khi nàng tỉnh lại thì đã sáng bảnh. Nàng nằm trong một căn phòng xa lạ, bài trí gọn gàng trang nhã. Diệp Kết Mạn không kịp tự hỏi đang ở đâu thì đã nghe thấy tiếng tranh chấp.
"Ta thấy ngươi quản thật là nhiều chuyện đấy. Phòng trống nhiều như vậy, tại sao lại để nàng ở phòng này?"
"Nàng nhỏ giọng lại một chút. Ta nói rồi, vụ hỏa hoạn này không tầm thường, e là có người muốn hại nàng ấy. Bây giờ mẹ, Đại ca, Nhị tỷ không có ở nhà, đệ muội cũng là người Bùi gia, an toàn của nàng tất nhiên ta không thể không trông nom." Bùi Nghiêu Viễn nói.
"Hại nàng? Biết không chừng chính cô ta đã gây ra chuyện gì đó đấy? Nếu không thì như nào chỉ hại nàng mà người khác lại không có gì? Theo ta thấy, có khả năng cô ta bị. . ."
"Nàng câm miệng!"
"Ngươi... Ngươi vì nàng mà nạt ta? Hức... Bùi Nghiêu Viễn, ngươi bị hồ ly tinh đó mê hoặc rồi ư? Hức hức... Mặc kệ như thế nào, nàng chính là thê tử của Tứ đệ ngươi, ngươi có thể nào còn muốn *** ?"
Bốp!
Tiếng tát tay làm Diệp Kết Mạn nghe mà sửng sốt.
"Tam thiếu gia!" Nha hoàn kích động la lên, rồi còn có tiếng khuyên can, hiện trường nhất thời hỗn loạn.
Và người cãi nhau với Bùi Nghiêu Viễn chính là phu nhân của hắn, Hứa Nhu Sương.
Hứa Nhu Sương bưng mặt, nước mắt không ngừng rơi xuống, song mi gian cũng là vẻ quật cường.
"Ha ha ha... có phải ta đã đoán trúng tâm sự rồi thẹn quá thành giận không, hả phu quân?"
Bùi Nghiêu Viễn tức giận đến nắm tay kêu rốp rốp. Một đêm không ngủ, hai mắt hắn đầy tơ máu. Sau một lúc, hắn tự nhiên không tức giận nữa, và cũng không muốn tranh luận thêm.
"Đỡ Tam thiếu phu nhân đi nghỉ ngơi đi." Bùi Nghiêu Viễn hướng nha hoàn nói.
"Thiếu phu nhân. . ."
"Ta không đi!" Hứa Nhu Sương nhìn chằm chằm Bùi Nghiêu Viễn.
"Tối qua đa tạ Tam ca lo lắng." Rồi nàng chuyển hướng sang Hứa Nhu Sương mà gật đầu. Cũng không nói nhiều rồi nhấc chân đi ra ngoài. Cước bộ của nàng tuy hơi nhẹ bẫng nhưng lưng nàng thẳng táp.
"Đệ muội đi đâu?" Bùi Nghiêu Viễn quýnh lên, hỏi liền.
"Ta có thứ quan trọng làm mất, phải về đó nhìn xem." Diệp Kết Mạn cũng không quay đầu lại, nói.
Môi Bùi Nghiêu Viễn giật giật, tuy có nghi hoặc nhưng cũng không có nói gì. Hắn biết chuyện vừa rồi e là nàng đã nghe được, lúc này thật sự không tiện để giữ nàng lại. Nghĩ như vậy, trong lòng hắn nhất thời ngũ vị tạp trần.
"Ngươi hộ tống Tứ thiếu phu nhân, cẩn thận một chút." Bùi Nghiêu Viễn hạ lệnh cho hạ nhân nói.
~~~
"Thiếu phu nhân, sao người lại tới đây?" Đang chỉ huy hạ nhân khuân vác tàn tích, Thư nhi vừa quay đầu đã nhìn thấy Diệp Kết Mạn đi vào, nàng lắp bắp kinh hãi và vội vàng nghênh đón.
"Ta đến xem."
"Bên này có em và An nhi rồi, thiếu phu nhân không cần lo lắng. Đợi chúng em dọn lại, rồi sửa sang lại là xong."
"Ừ." Diệp Kết Mạn khẽ đáp, không chớp mắt mà nhìn phế tích.
"Ta vào xem." Nàng nói.
"Nhưng. . ." Thư nhi lo lắng nhìn căn phòng đen thui, nghĩ đến hành động bất thường của Diệp Kết Mạn tối qua, thấy thần sắc đối phương kiên định, nhất thời nàng cũng không biết khuyên bảo như thế nào.
"Ta có thứ trọng yếu muốn tìm, em không cần lo lắng, rất nhanh ta sẽ đi ra." Diệp Kết Mạn nói, và đã đi tới phòng sập.
Diệp Kết Mạn lay lắt, mỗi một bước đều là sợ hãi và rối ren, vừa muốn biết được đáp án vừa sợ nó. Nàng không biết Kỷ Tây Vũ như thế nào, dường như đối phương đã có chuyện gì xảy ra mà nàng không biết. Cái ẩm ướt tối qua cực kì giống như máu vậy... Diệp Kết Mạn càng tới gần phế tích thì tim càng đập nặng nề.
Thư nhi lo lắng và trầm mặc đi theo, với sự nghi hoặc càng lớn.
Phế tích trước mắt còn lại bức tường đen đúa, Diệp Kết Mạn lảo đảo bước đi trên mặt đất cháy đen.
"Thư tỷ tỷ, ở đây không an toàn, thiếu phu nhân. . ." Tiểu nha hoàn mới tới lo lắng nói.
Thư nhi lắc đầu, ý bảo không có việc gì, nàng chỉ đi theo sau. Bên trong tuy khá hơn nhưng cũng chỉ là khá hơn một chút. Và chuyện này kéo dài cho đến tối. Nhiều lần Thư nhi muốn gọi Diệp Kết Mạn đi ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của nàng thì Thư nhi đành thôi. Đó là thần sắc lần đầu tiên Thư nhi nhìn thấy ở Diệp Kết Mạn, kiểu như nếu nàng có động tác gì thì Diệp Kết Mạn sẽ sụp đổ ngay lập tức. Vậy nên Thư nhi chỉ canh chừng, bảo trì trầm mặc và đi theo.
Tối. Hạ nhân dọn dẹp đã tản đi, chỉ còn lại nhóm người Diệp Kết Mạn.
"Thiếu phu nhân, " Thư nhi thấy Diệp Kết Mạn lay động, nàng nhẹ giọng nói. "Không còn sớm nữa, ngày mai chúng ta lại đến tìm."
Diệp Kết Mạn lắc đầu, không đáp.
Thư nhi mím môi, nàng cũng hết cách.
"Thiếu phu nhân, người cứ như vậy sẽ không chịu nổi mất! Bữa tối người còn chưa ăn nữa!!" An nhi dằn lòng không được, nói.
Diệp Kết Mạn ngẩng đầu nhìn trời đêm mà ngơ ngẩn.
"Hai em đói bụng thì đi ăn trước đi, ta không muốn ăn, ta muốn ngồi đây một lát." Đoạn, Diệp Kết Mạn nói.
"Làm sao có thể như thế được?" An nhi nóng nảy dậm chân và sẽ nói thêm thì Thư nhi ngăn lại.
"Thiếu phu nhân, em với An nhi đi lấy chút thức ăn đến, mặc kệ như thế nào người vẫn nên ăn một ít." Thư nhi nói. Sau đó, nàng kéo An nhi đi.
"Thư tỷ tỷ! Thiếu phu nhân như vậy thì làm sao mà yên tâm để người lại một mình?" An nhi thấp giọng nói.
"Muội không thấy thiếu phu nhân không thích hợp sao?" Thư nhi cắn môi, thấy bốn bề vắng lặng, nói. "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thì chỉ có thiếu phu nhân biết mà thôi." Thư nhi thở dài.
Thấy Thư nhi, An nhi rời đi, Diệp Kết Mạn lê bước đi đến bậc thang, nàng không ngại đất bẩn đen mà ngồi xuống, không biết nàng suy nghĩ gì.
"Đang tìm ta sao?" Trong thoáng chốc, âm thanh quen thuộc bỗng vang lên, Diệp Kết Mạn nhìn thấy một đôi giày màu trắng....