Âm Duyên Kết

- Dụ rắn ra hang


trước sau

Chương 110 – Dụ rắn ra hang

Xe ngựa không thể dùng mà đến phủ nha vẫn còn một khoảng cách, xa phu đang không biết làm sao thì Kỷ Tiểu Nhiễm đã nhấc chân hướng về phía khách điếm.

"Canh chừng thích khách cho ta, ta quay lại ngay." Kỷ Tiểu Nhiễm nói.

Xa phu vội đáp ứng. Rồi hắn thận trọng nhìn thích khách. Thích khách – một nữ tử trông khoảng hai mươi tuổi, tóc tai bù xù, vì cúi đầu mà không thấy rõ mặt. Xa phu nao nao nhìn vết máu trên áo nàng ta, rất nhanh đã phát hiện dấu răng thật sâu trên cổ.

"Nhìn cái gì?" Thích khách bực dọc nói. "Không cần nhìn. Là tiểu thư nhà ngươi cắn." Thích khách cười bằng giọng mũi, "hmph, tiểu thư nhà ngươi cầm tinh con chó đúng không?"

Trong khoảng thời gian Kỷ Tiểu Nhiễm trở về Kỷ phủ, xa phu cũng đã phong phanh nghe nói nàng ấy lợi hại ra sao, song khi nghe thích khách nói như thế... xa phu thật sự cạn lời.

Thích khách muốn nhân cơ hội này mà nghĩ biện pháp, nhưng không ngờ chỉ chốc lát Kỷ Tiểu Nhiễm đã trở về. Và dẫn theo một chiếc xe ngựa.

"Nhanh thế này không biết ăn cắp của ai." Thích khách toát ra vẻ thất vọng và nói thầm.

Xa phu thì vội qua dắt ngựa. "Tam tiểu thư, xe ngựa. . ." Hắn tò mò hỏi.

Kỷ Tiểu Nhiễm ý bảo đưa người lên xe, "Khách điếm đầy. Ta chỉ cần đến hỏi mượn." Rồi nàng cũng theo lên xe, không giải thích gì thêm nữa.

Rất nhanh, bốn người một lần nữa lên đường.

"Ngươi tên gì?"

Đang ảo não, thích khách nghe Kỷ Tiểu Nhiễm hỏi. Thích khách chỉ căm tức mà ngẩng đầu nhìn, không trả lời.

"Lâu vậy mà không thấy đồng bọn của ngươi, hẳn là đã trở về." Kỷ Tiểu Nhiễm lẩm bẩm. "Bất quá, rất nhanh bọn họ sẽ phát hiện ngươi rút không thành công. Sợ ngươi có sai sót, bọn họ sẽ lại quay lại?"

Thích khách nghe vậy cả kinh. Và khi nhìn lại Kỷ Tiểu Nhiễm, đối diện ánh mắt của nàng...

Kỷ tam tiểu thư. Mặt trắng. Xinh đẹp. Có đôi mắt trầm tĩnh, kiên nghị, tựa như đọng lại vô số sương gió. Không có bộ dáng tầm thường của thiên kim nhà giàu. Nghĩ lại mới thấy, nghe nói mấy năm trước, vị Tam tiểu thư này mất tích, không biết nàng rốt cuộc trải qua chuyện gì nhưng nhìn có vẻ như không phải là chuyện tốt.

"Còn mấy dặm nữa đến phủ nha, có thể bị các ngươi bắt kịp hay không thì hãy xem vận khí." Tuy nói vậy nhưng Kỷ Tiểu Nhiễm lại cười một cách không có gì quan trọng. "Dù sao thì ta cũng không chắc ta sẽ đối phó được. Huống hồ chắc gì lần sau là người đơn giản."

"Ngươi biết chúng ta tới?" Sau một thoáng trầm mặc, thích khách nói.

"Ừ."

Kỷ Tiểu Nhiễm nhìn nhìn thích khách, như nghĩ đến cái gì, nàng lấy khăn ra và cúi người lại gần thích khách. Thích khách cảnh giác ngửa ra sau, trong mắt đều là địch ý. Kỷ Tiểu Nhiễm như không nhìn thấy mà hãy còn lau vết thương trên cổ cho nàng ta.

"Ta tranh chấp với hạ nhân trong phủ, tỏ rõ muốn đến phủ nha, tự nhiên sẽ rơi vào tai người chột dạ."

"Dẫn rắn ra hang?" Sắc mặt thích khách không được tốt cho lắm.

"Có thể nói như vậy." Kỷ Tiểu Nhiễm lau vết máu và quan sát đối phương một lần nữa rồi thối lui ra sau mà ngồi.

"Ngươi biết có thể gặp địch vậy tại sao không dẫn hộ vệ theo? Ngươi tin mình không thất thủ?" Thích khách nhíu mày hỏi.

"Hộ vệ?" Kỷ Tiểu Nhiễm nhìn thẳng thích khách. "Hiện giờ có vô số ánh mắt giám thị ta, hộ vệ Kỷ phủ? Một mống ta cũng không tin được ai! Huống hồ, dẫn theo hộ vệ ngược lại làm các ngươi càng thêm cảnh giác. Còn vì sao ta tin tưởng như vậy. . ." Kỷ Tiểu Nhiễm bật cười, "ta không có nắm chắc. Nhưng ngươi hiện tại đã ở trong tay ta thuyết minh ta thắng, như thế là đủ rồi."

Thích khách ảo não hơn. Nàng ta trừng mắt nhìn Kỷ Tiểu Nhiễm. Song, suy cho cùng, đáy lòng nàng ta chung quy có chút chịu phục. Vừa rồi tuy là thích khách khinh địch nhưng ứng biến nhanh nhạy như thế thì nữ tử tầm thường không thể làm được; tóm lại Kỷ Tiểu Nhiễm vẫn là làm thích khách nhìn với cặp mắt khác.

"Ta còn nghĩ... nếu ta may mắn, " Kỷ Tiểu Nhiễm nhìn thích khách, nói. "Việc này nói không chừng còn có thể biết được hung thủ hại chết Ngũ muội."

Nghe vậy, thích khách chấn động mạnh, và trên mặt hiện lên tia bất an.

Kỷ Tiểu Nhiễm thu hết thảy biểu hiện đó vào mắt, và trên mặt nàng hiện lên ý cười sâu không lường được. Nàng cũng không truy vấn, mà chỉ là nhìn chằm chằm thích khách. Và dưới ánh nhìn như thế, thích khách càng thêm bối rối.

"Ta không biết ngươi đang nói cái gì."

"Xem ra lần này vận khí không tệ." Kỷ Tiểu Nhiễm bâng quơ nói.

Lúc này, trong mắt thích khách xuất hiện một tia rối ren. Kỷ tam tiểu thư quả thực đáng sợ hơn so với tưởng tượng, nàng ta nghĩ, chỉ vài lần suy đoán đã thông thấu toàn bộ thế cục. Nói càng nhiều chỉ càng sai, thích khách dứt khoát nhắm mắt lại, không thèm nói chuyện. Giờ nàng chỉ chờ Dao mau chóng đến cứu nàng. Nàng một khắc cũng không muốn sống cùng người này!

Kỷ Tiểu Nhiễm đã xác định được cái chết của Kỷ Tây Vũ có liên quan đến đám người này. Ai sai phái bọn họ thì chính là hung thủ.

Trong xe nhất thời lâm vào tĩnh mịch.

"Nhanh quá." Sau một lúc, Kỷ Tiểu Nhiễm nói.

Thích khách căm tức quay đầu đi và hạ quyết tâm, là dù có chết cũng không mở miệng, phủ nha thì thế nào?

Đang lúc suy nghĩ như thế, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng thét kinh hãi của xa phu, rồi xe ngựa lập tức kịch liệt lắc lư và ngừng lại.

"Ngươi. . . Các ngươi là ai?" Xa phu nói.

Thích khách vui vẻ, quay đầu đắc ý nhìn Kỷ Tiểu Nhiễm.

Kỷ Tiểu Nhiễm vịn cửa sổ để ổn định thân mình, và cúi mắt nhìn thích khách dưới sàn, trên mặt nàng gợn sóng không sợ hãi:

"Có lẽ là người của ngươi. Cũng rất nhanh đấy."

"Ngươi rất thông minh. Lại một mình có thể chế trụ được ta, nhưng kế hoạch của ngươi xem ra chỉ có thể dừng tại đây." Thích khách cười mỉa.

Kỷ Tiểu Nhiễm làm như không nghe tiếng động bên ngoài, nàng kề sát vào thích khách nói:

"Ngươi cho là, các ngươi hại chết Ngũ muội của ta, ta thật không đoán được ai đứng sau?"

Thích khách khinh thường mà bĩu môi, không để ý tới.

Kỷ Tiểu Nhiễm bỗng cười: "Ngươi muốn nhìn xem ta có thể làm tới trình độ nào đúng không?"

"A!!!" Xa phu thảm thiết mà kêu. Ngay sau đó, xoẹt! một tiếng, đao kiếm sắc bén dễ dàng chém rách toạt rèm xe.

Người tới là nữ tử đã phối hợp diễn với thích khách vừa rồi, chỉ khác là phía sau còn có thêm một tráng hán. Bọn họ mặc hắc y, che mặt, khi rèm xe rơi xuống bọn họ liền chăm chú nhìn đến. Và khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bọn họ sửng sốt: Kỷ tam tiểu thư. Ăn mặc đoan chính. Dung mạo tinh xảo. Lúc này đang cầm chủy thủ kề cổ đồng bọn của họ??? Và vết máu lại thấm ra áo làm vết máu muốn khô của thích khách nay lại ướt.

"Buông ra!" Tráng hán giận dữ, cầm đao chỉ mặt Kỷ Tiểu Nhiễm.

Kỷ Tiểu Nhiễm bình tĩnh nhìn quanh bốn phía: bọn họ đang ở trên đường, cho thấy bọn chúng vội tới cứu người, không kịp dàn dựng tuồng cảnh. Kỷ Tiểu Nhiễm nhìn lại tráng hán, chủy thủ trong tay ngược lại lấn sâu vào cổ nữ tử tóc tai bù xù hơn.

Thấy đau, nữ tử tóc tai bù xù cau mày, song vẫn nhịn mà không lên tiếng.

"Buông ra, ta còn giữ được mạng sao?" Kỷ Tiểu Nhiễm nói. "Rõ như ban ngày các ngươi vẫn dám xông ra mà. Nói đi. Rốt cục là ai phái các ngươi tới? Kỷ Tiểu Nhiễm ta cũng không phải dễ đối phó như thế." Nàng cao giọng, thanh âm không giận mà uy. "Thật hao hết tâm tư vì ngăn đón ta không đi tìm quan phủ a!"

Dân chúng xung quanh vốn định tản ra, nhưng khi nghe đến tên Kỷ

Tiểu Nhiễm thì không ít người khựng lại, và khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt. Họ không ngờ rằng cô gái trước mắt chính là Kỷ tam tiểu thư gần đây đang nổi tiếng. Bởi vì nàng mất tích đã nhiều năm nên nhất thời không ai nhận ra mà thôi. Giờ phút này, họ nghe được tên nàng mà nhất thời hiếu kỳ, quên né tránh.

Tráng hán vẫn chưa phục hồi tinh thần, phía sau, người tên Dao biến sắc, nàng ta ghé vào tai tráng hán thấp giọng nói:

"Nàng cố ý gây chú ý, đối với chúng ta là bất lợi, phải tốc độ giải quyết."

Tráng hán nan giải nhìn lại dao mà thầm nghĩ: tôi cũng muốn tốc độ giải quyết, nhưng người đang trong tay đối phương, giải quyết như thế nào?

Dao đè thấp tiếng, nói: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì. Oan có đầu nợ có chủ, ai phái ai không phái ta không biết. Nhưng ta đếm tới ba, nếu ngươi thả người, ân oán giữa chúng ta coi như xóa bỏ; nhưng nếu ngươi không thả, vậy để mạng lại." Dao nhìn chăm chăm nữ tử tóc tai bù xù. "Chúng ta không sợ chết, ngươi đi, thù này chúng ta không bỏ qua."

"Tốt!" Nữ tử tóc tai bù xù cười vang và nói với Kỷ Tiểu Nhiễm, "ngươi muốn chém muốn giết? Tùy ngươi!"

Kỷ Tiểu Nhiễm thần sắc không thay đổi: "Các ngươi thật trung tâm hộ chủ. Hẳn là đã nhận không ít ưu đãi. Giết Ngũ muội của ta không nói, giờ lại muốn giết ta, người nọ tâm ngoan thủ lạt quá, mặc kệ thanh thiên bạch nhật, mặc kệ phố xá người đông, một chút huyết thống cũng không để ý."

Lời này chính xác là cự thạch thả xuống lòng sông, khiến dân chúng xung quanh nhất thời ồ lên.

"Ý gì? Chẳng lẽ cái chết của Kỷ ngũ tiểu thư thật sự có kỳ quái?"

"Ta nghe nói Tam tiểu thư trở về là để điều tra nguyên nhân cái chết của Ngũ tiểu thư, xem ra là sự thật đó!"

"Nói thế này thì hại chết Kỷ tiểu thư cũng là người trong Kỷ gia sao? ... Thật quá hiểm độc!"

"Ôi, tiểu thư nhà giàu thật không dễ làm, còn trẻ đã bỏ mạng."

. . .

Thấy vậy, sắc mặt tráng hán và Dao trở nên khó coi. Ngay sau đó, mặt Dao liền tàn nhẫn, không muốn cùng Kỷ Tiểu Nhiễm nói nhiều nữa, nàng ta điểm mủi chân bay tới Kỷ Tiểu Nhiễm - kiếm của nàng ta rất là kỳ quái, lưỡi dao gấp khúc như rắn, rộng khoảng hai ngón tay - trong nháy mắt sắp đâm đến...

"A!!"

Nữ tử trước người Kỷ Tiểu Nhiễm thét lên, sắc mặt biến trắng, miệng phun máu.

Máu ấy bắn lên Dao làm thần sắc Dao nguyên bản kiên định mà cầm kiếm run lên.

"A Thất!" Dao dừng lại cước bộ mà la.

Người tên Thất kịch liệt ho khan, bên môi đều là máu. Kỷ Tiểu Nhiễm lạnh mặt cầm chủy thủ đang cắm trong bụng Thất.

"Lui ra. Nếu không, tay ta run lên, đồng bọn của ngươi sẽ thủng bụng!" Kỷ Tiểu Nhiễm gằn từng chữ.

"Ngươi dám?" Dao tức giận đến run người. Nàng ta cắn răng và trừng mắt nhìn Kỷ Tiểu Nhiễm, hận không thể đem đối phương thiên đao vạn quả!

"Khụ khụ. . . Dao tỷ, không cần lo cho muội."

Dao đương nhiên biết lúc này không nên bị kiềm chế kiểu này, bọn họ vốn là trôi qua đao kiếm đẫm máu mà sống mà. Dù sao thì cũng đã gây ra tình trạng này, trở về bị phạt là hiển nhiên, nhưng quyết tâm trước đó của nàng ta, khi đứng trước máu của người trước mắt đã tan rả, vì Dao biết Kỷ tam tiểu thư này không phải chỉ nói nói.

Vút!

Đúng lúc, một mũi tên từ phía sau Dao vụt tới, như lôi đình mà xuyên vào vai Thất. Mũi tên rất mạnh, nó xuyên vai Thất đến xuyên vai Kỷ Tiểu Nhiễm.

Thất lại trào ra thêm máu, liên quan Kỷ Tiểu Nhiễm cũng lui ra sau hai bước, đánh vào cửa xe. Khóe môi Kỷ Tiểu Nhiễm cũng bắt đầu chảy máu; nàng híp mắt ngẩng đầu nhìn theo hướng mũi tên.

Trên tường, một nam tử mặc áo bào trắng đang đứng. Đeo mặt nạ nửa mặt, và trên tay lại chậm chạp lắp tên.

"Bạc Vũ, dừng tay!" Dao tựa hồ nhìn thấu mục của đối phương, nàng ta cấp bách hô to.

Đối phương như không nghe thấy mà hãy còn giương cung.

"Ngăn hắn lại! Ngay cả A Thất hắn cũng muốn giết!" Dao quay đầu hô với tráng hán.

Không đợi tráng hán hành động, xa xa đã ẩn ẩn truyền đến tiếng động lớn xôn xao: "Quan binh đến đây, quan binh đến đây. . ."

Bạc Vũ sắc mặt lạnh lùng. Ngay sau đó, hắn buông tay, mũi tên màu trắng lại bay thẳng về phía Thất và Kỷ Tiểu Nhiễm...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện